"Vậy sao? Nếu vậy nam nhân trong thiên hạ muốn dùng như nào thì dùng!"

"Thế thì bổn vương không cần uổng phí!"

Nói xong liền bất ngờ chặn miệng Dương Xuyến Xuyến lại.

Dương Xuyến Xuyến vùng vẫy, nhưng lại không có cách nào ngăn cản Tô Cẩm Lý.

Đôi mắt Tô Cẩm Lý nhuộm một màu đỏ, một bàn tay giữ lấy cổ tay Dương Xuyến Xuyến.

Áp lên trên đầu nàng, một cánh tay kia hơi trượt xuống, nhẹ nhàng kéo vạt áo Dương Xuyến Xuyến xuống.

" Tên khốn kiếp nhà ngươi! Buông ra!"

Dương Xuyến Xuyến liều mạng vùng vẫy, một bàn tay đột nhiên thoát ra được, sau đó không cần nghĩ ngợi hung hăng cho Tô Cẩm Lý một cái tát lên mặt.

Bốp một tiếng!

Cả người Tô Cẩm Lý yên tĩnh trở lại.

Ánh mắt hơi hơi híp.

Gắt gao nhìn chằm chằm Dương Xuyến Xuyến.

Ánh mắt gần như là muốn nuốt chửng nàng vậy.

Tô Cẩmý nắm chặt cổ tay Dương Xuyến Xuyến, cực kỳ dùng sức.

Dương Xuyến Xuyến bị đau, nhưng mà cũng không dám lên tiếng.

Lúc này Tô Cẩm Lý làm cho nàng sợ hãi!

Một giây sau, Tô Cẩm lý chợt cười lạnh một trận: "Đánh ta?"

Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng vải bị xé rách, da thịt trắng noãn, của Dương Xuyến Xuyến ngay lập tức rơi vào mắt Tô Cẩm L.

Hắn mất đi lý trí, điên cuồng như là một con thú dữ.

Muốn nghiền nữ hài tử này thành tro!

Khó có thể tiêu tan!

Ánh mắt Tô Cẩm Lý dần dần trở nên có chút sâu thẳm.

Môi của hắn tràn đầy trời đất đè ép xuống.

Đáy lòng Dương Xuyến Xuyến bối rối một trận, cả người muốn liều mạng né tránh, nhưng lại không có đường thoát.

Bất lực và sợ hãi dần dần lan tràn dưới đáy lòng.

Những cao ngạo và tự tin trong nháy mắt giống như cũng rời nàng mà đi.

Nàng không còn bình tĩnh được.

Cũng chưa có bất kỳ nam nhân nào đối xử với nàng như vậy!

Dương Xuyến Xuyến cảm giác được rõ ràng là Tô Cẩm Lý đã hoàn toàn hết kiên nhẫn với sự phản kháng của nàng!

Đầu mày nam tử nhíu lại, nhàn nhạt nói một câu: "Dù sao ngươi sớm muộn gì cũng là người của ta......"

Rồi sau đó lại hung hăng ngăn chặn nữ tử.......