Bà đỡ lúc này giao đứa trẻ cho Thiếu Kì liền lập tức đóng cửa đi lại vào trong. Hắn ngồi ở ngoài bế đứa trẻ lại không còn tâm trạng vui mừng gì nữa, lại đang rất lo cho Nhược Nhan đang ở trong kia. Không biết nàng có việc gì không. Hắn giao đứa trẻ cho thái hậu bế rồi đứng bên ngoài nói lớn:

“Nhan Nhan nàng cố lên, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì”

Nhược Nhan bên trong phòng nghe thấy tiếng nói của Thiếu Kì liền quay sang nói vời Nhược Y:

“Nhược Y người mau ra ngoài nói với Thiếu Kì là ta không sao”

Thiếu Kì thấy Nhược y đi ra ngoài hắn liền chạy đến kéo lấy tay Nhược Y:

“Tẩu tẩu Nhan Nhan sao rồi”

“Không sao, chỉ là trong bụng Nhược Nhan hình như vẫn còn một đứa nữa”

“Vẫn còn một đứa nữa?” Thiếu Kì không khỏi vui mừng. Trong phòng lại truyền đến tiếng của bà đỡ:

“Chúc mừng vương gia lại là một tiểu vương gia”

Thiếu Kì lúc này bế đứa bé trên tay quay sang nói với Thiếu Hàn:

“Tam huynh ta lại có thêm một tiểu bảo bảo nữa”

Hắn một mình bế hai đứa trẻ đi vào gặp Nhược Nhan, thấy nàng đang nằm trên giường khuôn mặt mệt mỏi hắn cảm thấy rất đau lòng:

“Nhan Nhan thật vất vả cho nàng”

Nhược Nhan thều thào:

“Ta không sao”

Thiếu Kì đặt hai đứa trẻ xuống cạnh Nhược Nhan, hắn lúc này đột ngột đứng lên:

“Không xong rồi”

Nhược Nhan thấy hắn khẩn chương như vậy lại khó hiểu:

“Sao vậy?”

“Vậy hai đứa này ai là đại ca ai là tiểu đệ đây”

Nhược Nhan và Thiếu kì đang khổ tâm suy nghĩ thì thái hậu tiến vào cười nói:

“Đứa bé có vết bớt dưới lòng bàn chân chính là đại ca”

Thiếu Hàn xem dưới lòng bàn chân của hai đứa trẻ lại không khỏi khổ tâm:

“Hai đứa đều có vết bớt như nhau”

Nhược Nhan lúc này mới nói:

“Thiếu Kì, ai lớn ai nhỏ không quan trọng. Đều là con của chúng ta cả”

Tám tháng sau. Nhược Nhan dần dần hồi phục. Thiếu Hàn vì không muốn thua kém Thiếu Kì nên bây giờ Nhược Y một lần nữa lại mang thai. Trên bãi cỏ ở núi Tà Mật đang có lăm nam nhân mồ hôi nhễ nhại và hai nữ nhân đang nằm dưới bóng mát hưởng thụ 

“Thiếu Kì chàng muốn có tiểu bảo bảo ta liền lúc sinh cho chàng hai đứa. Trước đây chàng có nói nếu sinh tiểu bảo bảo không được phép tranh giành với chàng. Nay ta cho chàng toại nguyện”

Thiếu Kì lúc này hối hận vì đã không mang theo tỳ nữ. Hắn đang vật lộn với hai tiểu quỷ này. 

“Thiếu Hàn, Hạo Nhân nhanh một chút, mau mang nước đến đây. Tiểu bảo bảo trong bụng rất là khát nha”

Hạo Nhân quay sang nói với Thiếu Hàn:

“Cha à biết thế này con liền lên Đoan Hồn Giáo ôn tập tình cảm cùng tiểu Miên Miên”

Thiếu Hàn lườm Hạo Nhân:

“Tiểu tử mới bé như vậy đã nghĩ đến chuyện người lớn”

Lúc này lại có hai tiếng hét đồng thanh:

“Vương gia mau lại đây”

Chính văn hoàn