Buổi tối đến đã không thấy Thiếu Hàn đâu, nên Nhược Y đành đi tắm suối ôn tuyền. Suối ôn tuyền ở đây rất to, nước trong vắt có thể nhìn thấy đáy, làn sương trắng bốc hơi lên từ mặt nước khiến cho phong cảnh càng trở nên mơ mơ hồ hồ

Nhược Y lúc này cởi y phục đi xuống nước, ngâm được một lúc thì nghe có tiếng bước chân, nàng giật mình định đứng dậy, thì nghe thấy một thanh âm của nữ nhân

“Vương gia, người có ở đây không là Tương Tương đây”

Nhược Y trong lòng thầm có một bình dấm chua, Diêu Tiêu Tương kia lại dám đến ve vãn nam nhân của nàng. Suy nghĩ được một lúc thì thấy mặt nước khẽ chuyển động. Diêu Tiêu Tương lúc này cảm nhận có người đang ở bên cạnh cứ nghĩ là Thiếu Hàn liền đổ một thứ dược xuống mặt nước

Nhược Y thấy Diêu Tiêu Tương xuống nước thì liền không muốn dây dưa mặc y phục lên người rồi đi ra khỏi động. Khi vừa bước ra khỏi động thì thấy Thiếu Hàn đứng đó. Hôm nay nàng thấy Thiếu Hàn rất là soái, cứ như ở trên người phát ra hào quang vậy. Rất muốn nhào đến ôm Thiếu Hàn, nàng càng nghĩ càng thấy khinh thường mình. Nhưng ý thức không tự chủ được mà tiến đến ôm Thiếu Hàn

“ Nhược Y sao vậy” Thiếu Hàn là cảm thấy Nhược Y rất khác thường trên người lại tỏa ra một mùi rất thơm như là mị hương

“Chết tiệt là ái dám hạ độc nàng” Thiếu Hàn liền dùng khinh công đưa nàng về phòng

“Tôn Ngạc là ai hạ độc với nàng”

“Chủ nhân, là Diêu Tiêu Tương”

“Diêu Tiêu Tương, lại là nàng ta. Mau nói Dược Hỏa đến đó”

Lúc này trong phòng, Nhược Y vẫn ôm lấy Thiếu Hàn càng lúc càng chặt, tay nhỏ đang sờ loạn y phục. 

Thiếu Hàn giữ lấy tay của Nhược Y, không cho nàng làm vậy nữa

“Nhược Y, không thể”

“Thiếu Hàn ta nóng quá”

“Nhược Y ta là không muốn thương tổn nàng”

“Thiếu…Hàn” Nhược Y lúc này không còn tỉnh táo, giọng nói cũng trở lên khàn khàn. Cả người mất sức lực tựa vào người Thiếu Hàn

Thiếu Hàn dù có là một chính nhân quân tử cũng không thể khắc chế được tình cảnh này

“Chết tiệt, là do nàng tự tìm đến”

Ở suối ôn tuyền lúc này Dược Hỏa đang khoan khoái hưởng thụ mĩ nhân. Diêu Tiêu Tương cứ nghĩ người đang cùng mình kia là Thiếu Hàn nên càng vui sướng

Buổi sang mặt trời đã lên, trong phòng lúc này là một mớ hỗn độn, y phục mỗi chỗ một nơi

Nhược Y mở mắt thấy khuôn mặt phong to ở bên cạnh, bất giác đưa chăn lên chùm kín mặt, không muốn để cho Thiếu Hàn thức giấc

“Nhược Y nàng sao vậy”

“Không sao, chàng mau đi đi”

Thiếu Hàn lúc này đưa tay kéo chăn Nhược Y xuống, thấy gương mặt nàng hồng hồng không dám nhìn thẳng vào mặt mình. Thiếu Hàn vừa nói vừa đưa tay lên sờ vết săm hình mũi tên nhỏ có con rắn quấn quanh dưới cổ tay Nhược Y

“Nhược Y đây là Tiễn Xà, biểu hiện nàng đã là nữ chủ nhân của Lãnh Tiễn Cung, từ giờ sẽ không ai dám động vào một sợi tóc của nàng”

Nhược Y nhìn xuống hình săm nhỏ trên cổ tay của mình, nàng đã từng thấy hình săm nay, hình săm này là đại diện cho một giáo phái rất mạnh thời cổ đại, nữ nhân là một mũi tên có xà quấn quanh được in lên cổ tay. Còn nam nhân là hình một cây cung có rồng quấn quanh được in trên lưng, Nhược Y lúc này mới ngồi dậy kéo chăn lật người Thiếu Hàn lại. Qủa thật là có hình săm đó

“Nhược Y nàng từ giờ đã là người của ta, nàng không được phép thay lòng đổi dạ”

“Thiếu Hàn ta biết hình săm này rất quan trọng, tại sao

Chàng lại đặt nó lên người của ta”

“Vì nàng chính là nữ nhân duy nhất của ta”

Ở ôn tuyền lúc này chỉ có một mình Diêu Tiêu Tương đang nằm ở trên một tảng đá, y phục hỗn độn toàn thân đau nhức. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui sướng cứ nghĩ người đêm hôm qua là Thiếu Hàn