Điểm tâm trên bàn đã đổi lại, Tình nhi đưa lên trà hương hoa có hương vị mà bình thường tiểu thư thích nhất cũng đã đổi lại, Tiếu Tuyết vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Làm sao không biết được, hắn là Vương gia nên có rất nhiều điều bất đắc dĩ, mà Tiếu Tuyết cũng không muốn trở thành điểm yếu của hắn.

"Bẩm Vương Phi, Tĩnh Nam Vương cùng Ngạo thiếu bảo chủ cầu kiến!" Một thị vệ hé ra khuôn mặt trầm trọng bẩm báo.

Tiếu Tuyết từ trong suy nghĩ mông lung trở lại, nhìn thị vệ mới tiến đến bẩm báo.

"Tĩnh Nam Vương, Ngạo thiếu bảo chủ?" Tiếu Tuyết nhớ tới hai cái tên xa lạ, lại không phát hiện cái tên này từ miệng nàng nói ra là quen thuộc cỡ nào.

"Mời bọn họ vào đi!"

"Tình nhi dâng trà!"

"Vâng, tiểu thư."

Một lát sau......

Tĩnh Nam Vương cùng Ngạo Trình dưới sự hướng dẫn của thị vệ, đi vào đình, xa xa nhìn lại, thấy Tiếu Tuyết trong đình tựa như một tinh linh mới sinh ra, không nhiễm bụi trần.

Tĩnh Nam Vương cùng Ngạo Trình đồng thời dừng cước bộ, suy nghĩ thâm trầm.

Quảng đường đến đình kia giống như ngàn cân, cước bộ dưới chân hỗn loạn, vì sao tới bây giờ muốn thản nhiên đối mặt vẫn cảm thấy khó khăn như vậy? Trong lòng Tĩnh Nam Vương Liệt Vinh Khang cùng Ngạo Trình gắng chịu đau đớn, đau vì dù thế nào chung quy nàng vẫn không thuộc về mình, đau vì nàng thế nhưng lại quên đi bọn họ, đau vì cho tới hôm nay, vẫn như cũ không thể bình tĩnh đối mặt được.

Tiếu Tuyết dặn dò Tình nhi chuẩn bị trà ngon cùng điểm tâm, gió ban đêm có chút lạnh thổi qua thân thể đơn bạc của Tiếu Tuyết, Tình nhi lấy ra một cái áo choàng màu tím, phủ lên cho Tiếu Tuyết, còn nói nói đây là màu sắc nàng trước kia thích thất, khiến Tiếu Tuyết nhìn thấy áo choàng màu tím thì trong đầu lại xuất hiện một bóng người mơ hồ, đã từng phủ áo lên cho mình.

"A......" Tiếu Tuyết ôm đầu kêu rên.

"Tiểu thư sao vậy, đừng dọa Tình nhi… hu hu hu…" Tình nhi thấy Tiếu Tuyết ôm đầu, thần sắc thống khổ khiến nàng bị kinh hách, bối rối luống cuống.

Tĩnh Nam Vương Liệt Vinh Khang cùng Ngạo Trình, vọt bước nhảy lên, khẩn trương đi tới trước mặt Tiếu Tuyết, một người nắm lất tay Tiếu Tuyết, đồng thời hỏi "Tuyết nhi làm sao vậy?"

Tiếu Tuyết ngẩng đầu nhìn hai đôi mắt lo lắng kia.

"Còn thất thần làm cái gì, nhanh đi truyền Thái Y đến." Tĩnh Nam Vương rống giận Tình nhi, từ sau khi Tiếu Tuyết hôn mê ba ngày, Thái Y liền ở lại Hạo Vương phủ, Hạo Vương phân phó, nếu như Vương phi thân thể không khoẻ, phải truyền đến.

Khuôn mặt Tình nhi trắng bệch, vội vã chuẩn bị đi thỉnh Thái Y.

Đột nhiên tay bị Tiếu Tuyết bắt được.

"Đừng khẩn trương, tỷ không sao."

"Tuyết nhi lo lắng, chúng ta cũng kinh hách không chịu nổi khi thấy muội như vậy, để Thái Y kiểm tra một chút là được, chúng ta cũng yên tâm."

Chống lại ánh mắt u oán sâu lắng, ngực Tiếu Tuyết đột nhiên trong lúc đó nổi lên tư vị hạnh phúc, như được người thân quan tâm, mềm mại chảy vào trong tim Tiếu Tuyết, ngọt ngào.

"Thật sự không có việc gì, các huynh không cần lo lắng, vừa nãy Tình nhi phủ thêm phượng y cho muội, muội có chút cảm giác quen thuộc, trong đầu càng muốn nhớ lại cái gì, liền cảm thấy đâu, cho nên… thật sự không có việc gì, yên tâm đi. Các huynh như vậy lại khiến muội thêm khẩn trương."

"Thật sự không có việc gì?"

Tiếu Tuyết hì hì cười ra tiếng "Thật sự không có việc gì! Ha ha ha… các huynh thật đúng là giống mẹ của muội hay dông dài." Nụ cười kia có thể hòa tan ngàn năm hàn băng, sáng ngời mà động lòng người.

Hai khuôn mặt tuấn mỹ lúc này mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, Tình nhi ở một bên yên lặng rời khỏi đình, đứng dưới cầu thang, chờ phân phó.

"Hai vị soái ca tìm muội chuyện gì sao?" Tiếu Tuyết giờ phút này tâm tình rất vui vẻ, nói chuyện cũng có phần nghịch ngợm.

"Nhìn muội…. muội nhớ ra cái gì sao?" Ngạo Trình níu chặt Tiếu Tuyết hỏi.

"Không có, chỉ là cảm giác mông lung, mỗi lần lại nhanh đến nỗi bắt giữ không được." Tiếu Tuyết thu lại thần sắc, im lặng nói.

"Không có việc gì, không vội, nhớ không ra cũng không sao, chỉ cần muội hạnh phúc là tốt rồi." Tĩnh Nam Vương Liệt Vinh Khang chua xót nói.

Hôm nay trên triều, Hạo Vương lại muốn từ quan, Hoàng Thượng cùng chúng thần đều kinh hoảng vạn phần, Hạo Vương ở Liệt Quốc có địa vị hết sức quan trọng, nay vì nàng lại chấp nhận từ quan, tình yêu của hắn dành cho nàng, đã sâu đến mức có thể buông tha cho hết thảy. 

Lúc hạ triều, Hạo Vương kêu hắn lại, muốn đem binh quyền cấm quân trong tay giao ra, Liệt Vinh Khang thản nhiên nhìn Liệt Hạo, hỏi hắn “Ngươi không sợ ta đảo chính sao?” 

Hắn lại nói “Một người có trái tim thật sự, cho dù chính biến cũng là vì dân giành phúc lợi, nếu ngươi cảm thấy ngươi có thể đảm nhiệm, bổn vương tuyệt không ngăn trở.”

Hạo Vương nói rất đúng, hắn chưa bao giờ có dã tâm, trước kia cũng một mặt vì muốn báo thù mà thôi, nay chân tướng đã rõ ràng, nhưng trong lòng cũng trống rỗng, dựa vào cừu hận sống nửa đời người, hiện tại gặp được cô gái này, đã hóa cừu hận thành yêu, chỉ là nàng chung quy cũng không phải thuộc về hắn. Không nhận lấy binh quyền cấm quân, chỉ nói là suy nghĩ lại, vừa hạ triều đã nghĩ đến nhìn nàng một chút, không nghĩ tới lại gặp Ngạo Trình cũng tới đây, thiếu hiệp đứng đầu giang hồ Ngạo Trình nhưng cũng không thoát khỏi gông xiềng của tình yêu.

Có lẽ cũng bởi vì Tiếu Tuyết, hai người vốn không quen biết, hiện tại cũng là cùng chung lý tưởng.

Tiếu Tuyết lạnh nhạt nhìn hai nam tử trác tuyệt trước mặt, nam tử như họ nên xứng với dạng nữ tử nào? Nhìn bọn họ vẫn thâm trầm nhìn mình, biểu tình chợt nóng chợt lạnh, sâu trong mắt Tiếu Tuyết có cảm giác ảm đạm cùng đau đớn.

Rốt cuộc bọn họ cùng nàng có quan hệ sâu xa gì, bằng không như thế nào nói rõ? Rốt cuộc nàng đã quên đi cái gì? Cho tới bây giờ Tiếu Tuyết mới thống hận cảm giác mê mang hiện tại, tựa như lạc vào mây mù, cảm giác không chân thật, khiến người khác phiền lòng.