Trận binh biến ngoài thành giằng co cả một buổi sáng cuối cùng lại được dập tắt trong nháy mắt. Quay lại cuộc chiến thầm lặng trong nội cung, Triệu Thái hậu lúc này như con mèo nhỏ, vô cùng nhu thuận ngậm miệng ngay khi nhận được cái phẩy tay của Hoa Đào công tử. Bà ta e thẹn nép vào lòng hắn, tùy hắn muốn làm gì thì làm. Hoa Đào công tử nhìn Vân Thuận Đế từ đầu đến chân, vẻ mặt tràn ngập tà khí.

“Nhi tử, còn không mau bái kiến phụ thân của ngươi.”

Vân Thuận Đế nheo mắt nhìn nam nhân trẻ tuổi đang diễn một màn ôm ôm ấp ấp vô cùng gai mắt trước mặt, không coi lời của hắn ra cái đinh gì, nhìn trừng trừng Triệu Thái hậu.

“Thái hậu, ta hỏi chuyện này là sao?”

“Hoàng nhi, như hắn đã nói, hắn chính là cha ngươi.”

Một lời đơn giản như sét đánh ngang tai, Vân Thuận Đế mặt trắng nhợt, lùi lại một bước, đôi mắt tràn ngập hoang mang.

“Làm sao… làm sao có thể? Tin đồn… hóa ra tin đồn là thật. Ha ha… ha ha ha…”

Vân Thuận Đế hết nhìn mẫu thân lại quay sang nhìn nam nhân trẻ tuổi kia, khuôn mặt tràn ngập bi thương cùng bàng hoàng, cuối cùng cười lên một tràng dài đầy vẻ mỉa mai, tự giễu.

“Nhi tử của ta, còn không mau mau nhận phụ thân.”

“Ngươi không phải là phụ thân của ta.” Vân Thuận Đế trừng mắt quát “Phụ thân của ta đang nằm ở Hoàng lăng, là Tiên hoàng của Lạc Thiên quốc, không phải ngươi.”

“Phi Thiên, ta hôm nay đến đây là để cứu con. Hiện tại, hơn hai ngàn thuộc hạ của ta đang phục mình nằm chờ ở xung quanh kinh thành. Chỉ cần con gọi ta một tiếng phụ thân, viết chiếu thoái vị, nhường ngôi lại cho ta, ta liền truyền lệnh xuất quân, nội ứng ngoại hợp, Lạc Thiên quốc coi như vượt qua được một trận gió tanh mưa máu.”

“Hoa Đào ca ca, thế này là thế nào?”

Triệu Thái hậu nghe hắn nói xong thì giật mình thảng thốt, ngẩng đầu lên hỏi. Theo kế hoạch đã định, hắn đem quân cứu nguy cho kinh thành, để cha con nhận mặt nhau, bà ta sẽ khuyên nhủ Vân Thuận Đế sẽ ban cho hắn một chức quan lớn trong triều, rồi dần dần khống chế toàn cục, để thiên hạ toàn bộ rơi vào tay của nhà họ Hoa. Hoa Đào công tử cúi đầu nhìn nữ nhân trong lòng mình, nụ cười đắc thắng rạng rỡ, đôi mắt chiếu ra những tia hàn quang tràn ngập vẻ khinh bỉ.

“Tĩnh Nhi, nàng thật ngây thơ, Phi Thiên đã là hoàng đế, hắn chắc chắn dám giết chết phụ thân, chứng minh dòng máu huyết thống hoàng thất để bảo trì ngôi vị. Nàng nghĩ hắn sẽ vui vẻ nhận ta sao? Đúng là nữ nhân ngu ngốc!”

Triệu Thái hậu còn chưa kịp hiểu thì đã bị hắn đẩy một cái ngã bệt xuống đất, dáng vẻ chật vật thê thảm, lúc ngẩng đầu lên liền thấy một ánh mắt lạnh như băng từ hắn.

“Hoa Đào ca ca, tại sao… không phải chúng ta là phu thê sao? Sao chàng lại…”

“Phu thê? Ha ha ha…” Hoa Đào công tử mỉa mai cười lớn, tiếng cười âm âm khắp Càn Khôn Cung. “Ta kết làm phu thê với ngươi, vờ quy thuận Triệu Lập Minh giúp hắn soán ngôi, toàn bộ chỉ vì một ngày hôm nay mà thôi, ngươi cũng đã hy sinh vì ta rất nhiều, ta nhất định nhớ kỹ. Ha ha… ha ha ha…”

Vân Thuận Đế nãy giờ vẫn im lặng quan sát, dần dần cũng hiểu mọi chuyện, hắn nhìn vị Thái hậu lúc nào cũng băng tuyết lạnh lùng nay đang rơi lệ đau lòng vì bị lợi dụng, trong mắt không hề có một tia thương tiếc.

“Thái hậu, ta là nhi tử của hắn, còn Vũ Nhi cùng Thành Nhi…”

“Không, chúng là nghiệt chủng, là con của tên vô lại kia, hắn áp bức ta, ta không muốn có chúng, chúng là nghiệt chủng.”

Triệu thái hậu vừa đau lòng tình nhân vừa gào thét trút giận, nghĩ đến bao nhiêu năm hy sinh vì nam nhân kia, hy sinh làm con cờ cho Triệu gia, những tưởng được đền đáp xứng đáng, nào ngờ quanh đi quẩn lại, số phận trêu ngươi, bà ta vẫn chỉ là một con tốt thí bị đem ra lợi dụng, cảm giác nhục nhã ê chề khiến bà ta như già đi chục tuổi, còn đâu vẻ cao cao tại thượng, xinh đẹp chói mắt, chỉ còn lại một nữ nhân bị bỏ rơi nằm gục người trên thảm, khóc đến thê thảm.

“Nhi tử của ta, mau mau quyết định, phụ thân ngươi không có lòng kiên nhẫn đâu.”

Hoa Đào công tử nghiến răng nói, hai tay xiết chặt đầy vẻ khó chịu. Vân Thuận Đế nhếch mép cười nửa miệng, thách thức lên tiếng.

“Nếu ta không làm theo ngươi thì sao?”

“Được, được lắm, đúng là con ta, ngang bướng như nhau. Nghiệt chủng, ngươi nếu không thuận theo ta, vẫn có người sẽ thuận theo ta. Đồ đệ.”

Một luồng gió nhẹ thổi bên trong Càn Khôn cung, sau tiếng gọi của Hoa Đào công tử, một bóng bạch y liền xuất hiện, cung cung kính kính đứng sau lưng Hòa Đào công tử. Hắn không quay lưng lại, mắt vẫn khóa chặt trên người Vân Thuận Đế, nhếch mép cười đắc thắng.

“Mau bỏ mặt nạ xuống.”

Bạch y nam nhân chính là Vô Danh công tử khẽ dạ một tiếng, đứng thẳng người lên, tay chậm rãi hạ mặt nạ xuống. Vân Thuận Đế nheo mắt nhìn bạch y nam nhân, cười rộ lên.

“Vũ Nhi, chơi có vui không?”