Dược Khải Minh ôm eo cô đi ra xe. Ngồi trong xe, Vương Gia Hân ngồi trong xe im lặng không nói gì. Cô vẫn còn có rất nhiều thắc mắc, và cũng vẫn còn giận anh nha. Anh lại giấu cô làm những chuyện này. Dược Khải Minh ghé sát người sang phía cô. Ôm lấy cô, anh đặt cằm lên vai cô:

"Xin lỗi, vì không nói trước với em"

Cô mặc kệ anh ở bên cạnh nói gì, một mực nhìn ra ngoài cửa.

"Bà xã, anh sai rồi, anh không nên giấu em, tha thứ cho anh đi, nếu không anh sẽ rất đau" vừa nói, Dược Khải Minh vừa nhăn nhó cầm tay cô đặt lên phía trái tim anh, giữ chặt tay cô, không cho cô rụt lại. Anh không còn lạnh lùng, nghiêm túc kiệm lời như lúc ở trước mặt mọi người nữa, Dược Khải Minh ở trước mặt cô là một tên dẻo miệng, chuyên dùng lời nói ngon ngọt để dụ dỗ cô.

Vương Gia Hân liếc xéo anh, rồi quay mặt đi. Có gắng nhịn cười, anh dám giấu cô, cô nhất định phải để ành nếm mùi bị bỏ rơi mới được. Cô nghĩ rồi cười thầm trong lòng

Cứ như vậy, trên xe có một cặp vợ chồng mới cưới, cô vợ thì bên ngoài tỏ ra không quan tâm, mặc kệ nhưng bên trong lại vui như mở cờ. Còn anh chồng thì lại nhăn nhó nói câu yêu vợ, xin lỗi vợ, hôn tay hôn má để lấy lòng người vợ. Giống như Vương Gia Hân, Dược Khải Minh bên ngoài thì tỏ ra đau khổ hối lỗi nhưng bên trong thì chỉ có mình anh biết. Cô càng giận, hờn dỗi thì người thiệt chỉ có cô. Anh càng được thể mà ôm cô, hôn cô, ở gần cô.

*************

Hôm nay là đêm tân hôn của anh và cô. Dược Khải Minh vì muốn có không gian riêng, vì vậy anh đã để Tiểu Du ở bên nhà ông bà nội. Dù sao thì ba mẹ anh cũng muốn được ở gần cháu, để con bé ở đó một hôm, anh cũng tiện bề hành động. (Mèo con Gia Hân, ta nghĩ nhà ngươi hôm nay sẽ khó sống đây *cười nham hiểm*)

Vương Gia Hân bỏ lại Dược Khải Minh ở phía sau, cô vào nhà rồi lại đứng khựng lại. Cô nên đi vào phòng nào đây, vào phòng tên lừa cô, không, cô sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Vương Gia Hân tức tối bỏ lên phòng của cô. Dược Khải Minh chạy lại, may mà anh đuổi kịp. Nhìn chằm chằm vào anh, cô đóng cửa lại và rồi:

"Aaaaaa...!"

Vương Gia Hân mở vội cửa, Dược Khải Minh ôm lấy bàn tay nhăn nhó. Cô vội cầm lấy tay anh, lấy tay xoa lên bàn tay anh, nước mắt vì lo lắng cho anh mà rơi xuống:

"Em...em..hức...hức...em xin lỗi...em..hức..không ...cố ..ý..." cô nức nở khóc thét lên, nói với anh.

Dược Khaỉ Minh nhìn cô khóc đến nấc lên thì đau nhói. Anh ôm cô vào lòng, vỗ về lên vai cô:

"Ngoan...đừng khóc, anh không sao" anh dỗ dành cô, anh chỉ là không muốn cô giận dỗi, mà làm lơ anh nên mới giả vờ bị kẹp tay, ai ngờ làm cô sợ đến mức khóc thét lên như vậy.

Vương Gia Hân gục đầu vào lòng anh, oà khóc. Cô khóc vì sợ anh đau. Cũng khóc vì quãng thời gian qua. Bao nhiêu buồn tủi, thời gian qua cô khóc hết. Khóc như một đứa trẻ.

Anh nhìn cô khóc như vậy, thì cười khổ sở, rồi bế cô lên, đặt cô ngồi lên giường. Lau nước mắt cho cô.

"Đừng giận anh nữa, anh sai rồi" Dược Khải Minh lặp lại câu nói đã nói cả chục lần từ lúc về.

Vương Gia Hân vừa khóc vừa gật đầu nguầy nguậy. Cô không nên giận anh, anh sẽ không bị kẹp tay như vậy!

"Được rồi, đừng khóc nữa, em chẳng nhìn kỹ gì cả, nhìn xem anh đâu có bị kẹp tay đâu"

Vương Gia Hân ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn anh:

"Anh lại lừa em, lúc nào cũng lừa em, biết em lo lắng thế nào không hả" Cô nói rồi lại khóc tiếp.

"Được rồi, được rồi là anh sai, anh không nên lừa em, không nên giấu em, thay đổi lễ cưới mà không nói cho em biết."

Vương Gia Hân cũng ngừng khóc, ép anh phải nói ra tất cả mọi chuyện mà Lã Tử Nam cùng anh làm sau lưng cô. Cảm giác mà làm người cuối cùng biết chuyện cô rất mơ hồ. Chẳng biểu gì cả. Dược Khải Minh nghe theo kể lại cho cô tất cả không giữ lại bất cứ một chuyện gì. Từ việc đoạn ghi âm, đến bức ảnh, rồi cả lúc cho cô uống thuốc mê.

Vương Gia Hân trừng mắt nhìn anh, thì ra hai người họ dám bỏ thuốc cô. Rốt cuộc là tại sao anh vẫn chụp ảnh cưới được vậy, chụp ảnh cưới lúc cô ngủ say, cô phải công nhận người chụp ảnh quả thật...rất chuyên nghiệp.

Thấy cô suy nghĩ gì đó, Dược Khải Minh lại giả bộ nhăn nhó:

"Bà xã à, em không biết lúc chụp ảnh cưới đã khó khăn như thế nào đâu!" Dược Khải Minh than vãn. "Bây giờ người anh đau ê ẩm đây này" vừa nói, vừa đưa tay đấm nhẹ lên vai rồi cổ, lại đến tay.

"Làm sao nhìn ảnh cưới giống như em không hề bị bỏ thuốc vậy" Vương Gia Hân đưa tay xoa bóp vai anh, thắc mắc hỏi.

"Thực ra thì cũng không khó, em nhìn ảnh cưới tất cả đều chụp từ rất xa. Sẽ chẳng nhìn rõ em ngủ hay không, với lại từ đầu đến cuối, anh đều bế em, hôn em mọi người đều sẽ nghĩ là chúng ta tình cảm nồng cháy. Sẽ chẳng ai nghĩ em bị bỏ thuốc. Trừ những người ở đó"

Dược Khải Minh cười, đưa tay ôm lấy cô. Vương Gia Hân ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên môi anh:

"Em yêu anh"

Dược Khải Minh tham lam hưởng thụ. Vương Gia Hân ngại ngùng muốn thoát khỏi lại bị anh giữ chặt lấy gáy. Bị anh hôn đến si mê.

Dược Khải Minh buông cô ra, đặt cô nằm xuống giường, hôn lên gáy cô. Vương Gia Hân vội bừng tỉnh. Cô chặn anh lại:

"Em...em chưa...đi tắm..., để em...em...đi tắm đã"

Rồi cô mặt đỏ bừng bừng, chạy vào nhà tắm.

Dược Khải Minh nhìn bóng cô chạy đi, rồi cười. Cũng sang phòng bên cạnh tắm gội. Quay lại phòng, thấy Vương Gia Hân ngồi thừ người trên giường, anh bước lại. Ôm lấy cô, hôn lên má cô. Lần đầu tiên của cô, anh hung dữ với cô như vậy, chắc hẳn cô sẽ rất sợ, hôm nay là đêm tân hôn của hai người, anh sẽ bù đắp lại tất cả cho cô. (Visu: *che mắt*)

Anh hôn lên môi cô, vén tóc cô ra sau gáy:

"Đừng sợ, thả lỏng , tất cả hãy nghe theo anh, được chứ???"

Vương Gia Hân cười, chủ động hôn lên môi anh, thay cho câu trả lời.

-------------------------------haha đoạn này nói vậy đủ rồi nhỉ. Chuyện tiếp theo tuỳ cho mọi người tự suy diễn nhé. Visu suy diễn rất là trong sáng thề đó *cười* -----------------------

Chương đăng ngày 29 tháng 7

***********

*khóc ròng* hết truyện rồi. Ai muốn có ngoại truyện không? Sau ba ngày, Visu sẽ quay lại xephản hồi của các bạn nhé.. Nếu như có nhiều bạn muốn có ngoại truyện thì Visu sẽ viết tiếp ngoại truyện được chứ! Còn nếu không, Visu sẽ kết thúc truyện tại đây nhé. Bắt đầu viết bộ thứ hai nha.

Hẹn mọi người 3 hôm nữa nhé