Dược Khải Minh lấy xe xong thì không thấy Vương Gia Hân đâu, trong lòng chợt nhót lên một dự cảm không lành. Dược Khải Minh chạy lại chỗ cô cũng là lúc xe cứu thương tới , cô được đưa tới bệnh viện , anh đi theo cô lòng tràn ngập lo sợ. Xe cứu thương đi xa bỏ lại phía sau những con người vô tâm và một người con gái đứng nhìn theo với ánh mắt quỷ dị.

Dược Khải Minh thẫn thờ nhìn cửa phòng cáp cứu dần đóng lại, chiếc áo sơ mi phẳng phiu lúc sáng cô tươi cười đưa cho anh giờ đã nhuốm màu đỏ chết chóc.

Đã bốn tiếng trôi qua, bốn tiếng cô ở trong phòng cấp cứu, bốn tiếng anh chờ đợi cảm giác trái tim mình nhưnhư đang bị bóp nghẹn. Ba mẹ của anh và cô đã đến đầy đủ thấy anh như vậy không đành lòng muốn bảo anh về thay quần áo nhưng đáp lại chỉ là sự sự im lặng.

Một lát sau cửa phòng cấp cứu bật mở một nữ y tá gấp gáp chạy đến nói:

"Bệnh nhân mất quá nhiều máu, hiện tại kho máu của bệnh viện không đủ, bệnh nhân có cùng nhóm máu với ai không?"

"Có.có. tôi là ba con bé còn có cả em gái nó nữa" ông Vương chạy lại.

"Cha!!! Con sợ máu lắm con không đi đâu" Ả ta lên tiếng.

"Cô có phải là người không vậy, chị cô đang ở trong đó không biết sống chết thế nà, vậy mà cô lại không muốn cho máu chị Gia Hân mà biết chắc là..... mà thôi cho dù cô có muốn cho máu chị ấy cũng không cần đến máu của cô. Lấy máu của cô chỉ sợ càng làm chị ấy xấu đi mà thôi." Tiểu Na tức giận nói, cô không thể tin được chị gái sắp chết mà em gái lại không muốn cứu.

"Cô..."

"Cô cái gì mà cô" tiểu Na vênh mặt nói.

"Đủ rồi mấy người nói xong chưa xong rồi thì đi hết đi" Dược Khải Minh hét lên bây giờ anh chỉ lo cho cô những thứ khác anh mặc kệ.

Ông Vương lấy máu xong thì ở lại trong phòng chờ trước cửa phòng cấp cứi bây giờ chỉ còn lại anh, Hướng Ân và Tiểu Na. Không ai nói với ai không khí bao trùm lấy họ, Dược Khải Minh nắm chặt hai tay lại nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu.

Cuối cùng sau 6 tiếng chờ đợi cửa phòng cấp cứu lại một lần nữa bật mở.

Vương Gia Hân được đưa vào phòng hồi sức Dược Khải Minh cũng đi theo sau cô.

Về nhà thay đồ xong anh đến ngay bệnh viện.

"Ngốc, em chạy ra đấy làm gì để giờ thành ra thế này hả" Anh nắm chặt tay cô thì thào nói:"Em xem mọi người đến hết cả rồi, họ đều muốn gặp em mau tỉnh lại cho anh!!!"

Dược Khải Minh cứ như vậy nắm chặt tay cô, thỉnh thoảng lại nói vài câu cho đến khi bác sĩ vào kiểm tra cho cô, anh mới ngước lên nhìn , lưu luyến rời khỏi tay cô.

"Chúng ta nói chuyện một chút được không" Vị bác sĩ đó nói.

"Được"

"Tôi được biết là trước kia bệnh nhân có bị mất trí nhớ"

"Phải"_ anh trả lời"Có chuyện gì sao?"

"Tai nạn lần này xảy ra, khả năng bệnh nhân sẽ nhớ lại những kí ức bị mất đi sẽ rất cao" Bác sĩ đó tiếp tục nói"Nhưng tôi nghĩ sau khi tỉnh lại cô ấy sẽ rất sốc vì vậy người nhà phải luôn ở bên cô ấy trong khoảng thời gian này".

"Có chuyện gì ông cứ nói thẳng" Dược Khải Minh nhìn vị bác sĩ lo lắng hiện rõ trên mặt.

"Cú va chạm quá mạnh chân cô ấy chịu tác động không nhỏ, chân cô ấy sẽ bị mất đi cảm giác, nhưng tôi tin nếu như cô ấy tiếp nhận điều trị, rèn luyện chân bệnh nhân sẽ bình phục có thể đi lại giống như ban đầu"

"Được rồi, nếu còn chuyện gì tôi sẽ nói với anh bây giờ anh có thể đi, hẹn gặp lại"

"Được, tôi đi trước" Dược Khải Minh đứng dậy theo thói quen bắt tay với bác sĩ sau đó xoay người rời khỏi phòng. Anh sẽ luôn ở bên cô, anh muốn khi cô tỉnh lại người đầu tiên cô nhìn thấy chính là anh , cho dù sau khi tỉnh lại cô có thể sẽ rất sốc , nhưng anh và cô hai người sẽ vượt qua tất cả.