Võ tướng Phương Hàng phái đi vác lấy trọng thương trốn về hoàng cung, hắn không dám trực tiếp tới gặp Phương Hàng, nên trước hết thông qua tin tức cho Thạch Tu.

“Hoàng thượng, không tốt” Thạch Tu lảo đảo từ ngoài cung chạy vào.

“Chuyện gì.” Phương Hàng đột nhiên bị người khác quấy rối suy nghĩ, rất bực bội, ngữ khí tức giận hỏi.

“Hoàng thượng, Vương Gia tạo phản rồi” Thạch Tu quỳ trên mặt đất, đầu không dám ngẩng lên, hồi hộp lo sợ.

“Cái gì” Phương Hàng vỗ bàn đứng dậy, giọng nói không kiềm nén được phẫn nộ.

Thạch Tu căng thẳng nuốt nước miếng lập lại: “Bẩm, Vương Gia tạo phản”

Phương Hàng lạnh mắt, đập xuống chồng tấu chương trên bàn, nổi trận lôi đình: “Lập tức phái binh đi trấn áp. Giết sạch Thành vương phủ, giết sạch hết cho trẫm“. Trong lòng hắn đã sớm muốn bầm văm Phương Đàn ra ngàn đao vạn quả, thật đúng như hắn sở liệu, Phương Đàn quả nhiên mơ ước ngôi vị hoàng đế của mình, hiện tại bị hắn bức bách cuống lên mới lòi mặt chuột.

“Vâng, tuân lệnh” Thạch Tu run rẩy đáp.

Phương Hàng nắm chặt nắm đấm, giận không nhịn nổi: “Trẫm phái người đi Thành vương phủ sao rồi”

Thạch Tu yếu ớt trả lời: “Thưa hoàng thượng, tướng quân đã trở về...”

Phương Hàng quay ngoắc mặt, tràn ngập lệ khí: “Hắn về đây làm gì?” Nếu ánh mắt có thể giết người có lẽ Thạch Tu đã chết từ bảy kiếp trước. Vừa nghĩ nếu như mình nói sai một chử chắc chắn kết cục sẽ rất thảm. Hai hàm răng của hắn đánh vào nhau cầm cập, trong lòng sám hối không nên ôm chuyện này vào người nên vội vàng đem tình hình ở Thành vương phủ thuật lại tỉ mỉ cho Phương Hàng, cũng không dám có bất kỳ sai sót nào.

Mới vừa nói xong lời còn chưa dứt, Phương Hàng liền hỏi Thạch Tu: “Chờ đã, ngươi nói Phương Đàn có cứu binh đến giúp đỡ hắn?”

Thạch Tu cẩn thận nhớ lại những lời mình vừa kể, gật gật đầu: “Đúng vậy”

“Trong tay Phương Đàn khi nào thì có nhiều binh lính như vậy?” Phương Hàng cảm giác có gì đó không ổn, hỏi tiếp.

Thạch Tu nhắc nhở: “Hoàng thượng đã quên tiên hoàng trước khi lâm chung giao cho thành vương đội quân kia sao?”

“Không đúng, nếu như đúng thật là quân đội của phụ hoàng giao cho, trong thời gian ngắn cũng không thể đến kinh thành” Phương Hàng lắc đầu phủ định. Nhưng nếu như không phải, vậy có cách nào giải thích đội quân đã giải cứu Phương Đàn.

“Hoàng thượng có nghĩ là Thành vương sớm đã có âm mưu hay không?” Thạch Tu suy đoán. Nếu cứ nói Phương Đàn đã sớm giăng cái bẫy này chờ Phương Hàng đi vào, vậy chuyện thất bại này cùng chuyện Võ tướng thất thủ ở Thành vương cùng Thạch Tu hắn không dính dáng gì, hắn liền có thể thoát tội. Vì thế hắn âm thầm đem toàn bộ sự tình đẩy lên đầu Phương Đàn.

Phương Hàng bị hắn nhẹ nhàng chỉ điểm tức tỉnh ngộ lại. Tức giận nói “Vậy bọn họ làm sao vào được kinh thành rồi. Tại sao không có ai tin tức“. Hắn tức giận bọn thuộc hạ không cấp báo tình hình, không phải vậy hắn đã sớm biết âm mưu của Phương Đàn.

Thạch Tu đổ mồ hôi lạnh, không nghĩ mọi chuyện xui rủi lại đổ lên đầu mình: “Nô tài không biết...”

Phương Hàng tức giận mặt đỏ gân trướng, chỉ vào Thạch Tu mắng mỏ: “Thứ hỗn trướng, cái gì cũng không biết, lưu ngươi lại đây để làm gì”

Thạch Tu tàn nhẫn cấu vào bắp đùi của mình, nước mắt nhất thời chảy ra không dám kêu rên: “Hoàng thượng tha mạng! Nô tài thật sự không biết a”

Phương Hàng hít sâu một hơi, hắn tuy rằng lửa giận thấu gan nhưng lý trí vẫn còn, hắn biết hiện tại nổi giận với Thạch Tu cũng không có tác dụng gì, việc cấp bách bây giờ là phải bắt được Phương Đàn hoặc là giết chết, như vậy mới có thể dẹp loạn đại cục hôm nay.

Hắn sắc mặt ẩn nhẫn phân phó: “Lần này trẫm tha cho ngươi, ngươi lui xuống đi làm việc trẫm đã giao ngay đi, nếu như vẫn không hoàn thành, trẫm sẽ hỏi tội ngươi”

Thạch Tu vừa nghe liền dập đầu vài cái: “Nô tài liền đi“. Hắn chỉ tay lo sợ nhìn Phương Hàng: “Hoàng thượng, tướng quân kia làm sao bây giờ?”

Phương Hàng tâm hoả chưa nguôi, phất tay áo vang vọng nói: “Không làm tròn nhiệm vụ, còn có mặt mũi trở về gặp trẫm sao, nói hắn đi càng xa càng tốt. Trẫm không muốn nhìn thấy hắn”

Phương Hàng vừa nói như thế, Thạch Tu liền rõ ràng lui xuống.

Lúc này Phương Hàng còn chưa biết cửa thành đã bị Phương Đàn chiếm giữ, hắn bây giờ mới sắp xếp đều đã quá muộn. Kế hoạch công thành của Hình Văn Liệt vô cùng kín đáo, tuy rằng sau khi nghe tin Phương Đàn bị giam, vì sợ Vương Gia có chuyện mới bất đắc dĩ xuất binh sớm, thế nhưng kế hoạch vẫn tiến hành theo hoạch định, cho dù có chút vội vàng nhưng không hỗn loạn.

Thời gian rất chuẩn xác, hành động đều nhờ màn đêm thuận lợi công kích. Khi đó trời tối người yên, bách tính đang trong trạng thái ngủ say, đường phố vắng người qua lại, thủ vệ tường thành dưới sự tấn công của Hình Văn Liệt cơ hồ bị tiêu diệt toàn bộ, nếu có người thoát được cũng sẽ bị binh sĩ Hình Văn Liệt vòng ngoài tóm gọn. Không một ai phát hiện cửa thành đã thay đổi chủ nhân, cũng không ai đi thông báo cho Phương Hàng biết.

Lúc thánh chỉ đến, Thống lĩnh ngự lâm quân còn chìm đắm trong mộng đẹp, quản gia của hắn cuống quít chạy phòng hắn đập cửa gọi lớn: “Tướng quân, tướng quân, thức dậy mau“. Gọi hồi lâu sau, tổng Thống lĩnh mới chậm rãi tỉnh lại.

Thống lĩnh nằm trên giường khó chịu hướng ra ngoài hỏi: “Có chuyện gì?”

“Công công trong cung mang khẩu dụ tìm ngài”

Thống lĩnh mơ mơ màng màng còn không biết hắn đang nói cái gì, ở trong lòng cố gắng lắng nghe, bỗng nhiên mở mắt ra, từ trên giường nhảy xuống: “Cái gì”

Trong bóng đêm lật đật tìm giầy, chỉ tìm thấy một chiếc, một chiếc khác không tìm được nên đành bỏ, quáng quàng mặc trung ý chạy ra cửa, mở cửa gấp gáp hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Ai tới?”

“Là Thạch công công mang theo khẩu dụ đến“. Quản gia vẻ mặt bi thương, nửa đêm bị người ta đánh thức, hắn cũng vô cùng không thích, nhưng mà người đến lại là công công đây, nếu như làm lỡ đại sự hắn không chịu nổi trách nhiệm đâu, nên Thạch công công vừa đến, hắn vội vã đến đánh thức chủ nhân nhà mình.

“Có hỏi hắn nửa đêm đến là chuyện gì không?” Thống lĩnh hỏi.

Quản gia lắc đầu: “Không có. Chỉ là Thạch công công sắc mặc có chút nôn nóng”

“Nôn nóng?” Thống lĩnh dợm bước ra ngoài bất thình lình bị gió lạnh thổi tới cả người run lên, mới nhớ mình không có mặc áo khoác, hắn trở vào bên trong: “Ngươi trước tiên đi nói cho hắn, ta sẽ tới sau, bảo hắn chờ một chút. Nhớ diếp đãi, chớ thất lễ”

“Vâng”

Sau khi Thống lĩnh mặc quần áo tử tế đi nhanh đến đại sảnh nhìn thấy Thạch Tu đứng ngồi không yên. Thạch Tu không nhịn được nữa nắm tay áo của hắn: “Ai u, tướng quân ngươi cuối cùng cũng xuất hiện”

Thống lĩnh khó hiểu hỏi: “Thạch công công có chuyện gì gấp thế a?”

Thạch Tu thả tay áo Thống lĩnh ra, liếc mắt nhìn quản gia đứng cạnh bên đang ngáp dài ngáp vắng, ý nghĩa thế nào không cần nói cũng biết.

Thống lĩnh theo ánh mắt của hắn liền hiểu ý phân phó: “Quản gia ngươi lui ra trước đi”

“Hừ hừ?” Quản gia vừa ngáp được một nửa nghe được chủ nhân nói chuyện với hắn, nhất thời ngẩn người ở đó, miệng như trước há to, lập tức bước lên phía trước: “Lão gia không cần người hầu hạ sao?”

Thống lĩnh gật đầu: “Ngươi lui xuống ngủ đi“. Quản gia đang cầu mà không được đây, vội hành lễ: “Vậy nô tài đi trước, đa tạ lão gia“. Hắn cũng váy chào Thạch Tu: “Đa tạ Thạch công công.”

Sau khi quản gia đi rồi, Thống lĩnh nghiêng đầu sang chỗ khác, cánh tay chỉ vào cái ghế trên đại sảnh: “Mời công công ngồi, có việc từ từ nói”

“Không ngồi, không ngồi” Thạch Tu khoát tay từ chối: “Có việc trọng yếu tìm đến tướng quân, không thể trì hoãn. Nô tài còn phải đi về phục mệnh đây”

Thống lĩnh thấy cái dáng dấp của Thạch Tu nhướng mày nói: “Thạch công công đến cùng là có chuyện gì vội vã trắng đêm sang đây?”

“Ngươi kề sát tai lại đây, ta nói nhỏ cho ngươi” Thạch Tu bí mật thỏ thẻ.

Thống lĩnh thuận theo nghiêng tai, Thạch Tu liền thì thầm cùng hắn.

Thống lĩnh nghe xong nét mặt không tin nhìn Thạch Tu, kinh hãi đến biến sắc: “Thành vương làm sao đột nhiên tạo phản? Y không phải là bị nhốt trong thiên lao sao”

Thạch Tu ra hiệu cho hắn nhỏ tiếng: “Nhỏ giọng một chút, chuyện này không thể để quá nhiều người biết, để tránh nhân tâm bất ổn”

Thống lĩnh gật đầu nhỏ tiếng: “Vì sao thoát ra ngoài được?” Hiển nhiên hắn vẫn chưa tin sự thực này.

“Ta cũng không biết làm sao trốn ra được” Thạch Tu lắc đầu nói.

Thống lĩnh lạnh rên, xem thường vị đại thần coi giữ thiên lao: “Bọn họ quản thế nào mà một người cũng quản không xong”

Thạch Tu không muốn cùng hắn nói thêm nữa: “Ngài liền xuất binh trấn áp, đừng trì hoãn nữa, vạn nhất nếu như chọc giận hoàng thượng, chúng ta mạng nhỏ cũng khó toàn...”

“Được, ta ngay lập tức sẽ đi phát binh” Thống lĩnh sốt ruột xoay người liền muốn đi lấy binh phù.

Thạch Tu lời còn chưa nói hết, vội vàng kéo hắn: “Đừng đi”

“Lại sao nữa?” Thống lĩnh xoay người lại hỏi.

Thạch Tu dặn dò: “Tận lực không được kinh động bách tính. Để tránh bách tính hiểu lầm...“. Lời kế tiếp Thạch Tu không hề nói tiếp, nhưng Thống lĩnh trong lòng biết hoàng thượng đây là không muốn trong lòng bách tính lưu lại tội danh thiên cổ, dù sao Thành vương ở trong lòng đông đảo dân chúng chính là hiền vương, nếu để cho bọn họ biết hoàng thượng muốn giết Thành vương, miệng đời lưu truyền, cho dù hoàng thượng có làm gì cũng khó tránh khỏi lưu lại danh tiếng không tốt. Đến thời điểm nếu có người mưu đồ gây rối xách động bách tính, ngày đó sẽ rối loạn. Việc này tuy rằng khó nhưng quân mệnh khó trái, hắn chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Tiễn Thạch Tu đi rồi, Thống lĩnh sai thuộc hạ cầm binh phù đi điều binh, bản thân hắn thay đổi khôi giáp đi đến quân doanh.

Trước khi đi hắn suy nghĩ lần này họa phúc khó liệu, phỏng chừng bên ngoài sẽ náo loạn một phen nên căn dặn quản gia đóng cửa phủ kỹ càng, không cho người ngoài ra vào, đợi sáng sớm mai hãy tính tiếp.

Quản gia vâng lệnh, sau đó hắn mới rời đi.