Trăng khuyết, đỗ quyên kêu. Nhìn khắp thiên nhai, giang sơn như họa, thuyền xuôi trên sóng xanh. Hương hoa cùng tiếng hót hai bên bờ. Chẳng phải rượu nhưng lại làm người say.
Sương giá vương nhẹ trên mũi thuyền, thiên địa linh khí nồng đậm. Đàn chim nhỏ một đường bay qua.Nam tử khoác hồng sa, cô độc ngồi dựa vào thân cây bên bờ sông. Đôi chân trần thả xuống lướt nhẹ trên mặt nước, an nhiên tự tại. Ánh mắt y nhìn vào màn đêm sâu thẳm phía xa, đôi mắt u ám trải rộng.Lát sau có người tiến đến, nhẹ nhàng gọi tên: "A Ngu."Dưới bóng liễu, làn gió chạm lên dung nhan nữ tử. Một nụ cười từ tâm đủ làm lòng người khuynh động không thôi.: "Dung Cảnh sắp nhịn không được rồi. Ngươi cũng không định bỏ lỡ bưa khuya đấy chứ?"A Ngu ngẩng đầu lên đối mắt với đôi mắt dịu dàng đang cụp xuống của nàng, trong lòng không khỏi nổi lên một tia rung động mềm mại. Y nắm gọn lấy tay nàng đứng dậy, cùng sóng vai trở về Tỏa Nguyệt lâu cách đó không xa.Phía sau lưng, lá cây đong đưa rơi xuống mặt đất.Bên trong Tỏa Nguyệt lâu, tại trung tâm bày một cái bàn lớn, trên mặt chứa đầy cao lương mỹ vị cùng hàng tá rượu ngon.Mục Thiều thay một bộ thường phục kín đáo hợp với không khí Hoàng Thành. Nghênh ngang gác một chân lên ghế, cầm cả vò rượu lớn lên tu một cách hào sảng. Rượu trong Tỏa Nguyệt lâu đều dùng các thủ pháp đặc thù riêng để luyện chế, thơm đến mức khiến Mục Thiều khen mãi không thôi.Dung Cảnh tâm tình thực không tệ động đũa, nhanh như cắt hai bên người hắn đã dần chồng thành hai tháp đĩa nhỏ.Thư Di hạ chân mày, ngồi xuống một bên, cùng Thanh Mai Thiên Ẩn nhiệt tình đối rượu.A Ngu ngồi sát nàng, thỉnh thoảng lắm mới nâng chén lên nhấp một ngụm. Phần lớn thời gian vẫn đảo mắt nhìn xem phong cảnh bên ngoài cửa sổ.Thanh Mai Thiên Ẩn rót rượu liên tục. Gương mặt đỏ bừng, nghiêng ngả bá vai với Thư Di, cười hì hì nói: "Chuyến này đi chơi về quả thật bổn gia rất vui vẻ. Nào, đến, thêm ly nữa!"Dưới ánh nhìn chằm chằm của A Ngu, Thư Di từ tốn gỡ cái tay đặt trên vai mình xuống. Đứng dậy đem phần rượu còn lại cất đi, dọn dẹp tất cả gọn gàng sạch sẽ.. Phòng ngừa đám người này ỷ say rượu làm loạn.Thanh Mai Thiên Ẩn gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Ta đang nghĩ thế này. Nhóm chúng ta mạnh như vậy, sao không cùng nhau đi chinh phạt thiên hạ, sau đó xưng bá một phương đi a!"Thư Di đoán nàng ta say thật rồi. Đã được ba ngày kể từ khi rời khỏi Ngọc Thánh điện trở về Tỏa Nguyệt lâu. Việc thu nhập thông tin Thần khí của nơi đó từ chỗ Vu Thủy và bản thảo cũng đã xong. Bất quá không có thêm thông báo nhiệm vụ đoạt Thần Khí. Thư Di đoán có thể tại đặc tính kỳ quặc của nó.Thần khí hệ thủy của Ngọc Thánh không có hình dạng xác định, không có chỗ xuất hiện cố định. Hơn trăm năm trước đã sinh ra linh thức và trí tuệ. Nó có thể ở bất cứ đâu trên khắp cả đại lục, có thể biến thành đủ loại vũ khí hoặc hình dạng người nào nó thích. Nhưng cứ mười năm một lần, Thần khí sẽ trở lại lầu Thủy Trích Tinh của Ngọc Thánh điện khoảng chừng một tháng, sau đó lại tiếp tục rời đi.Thần khí này được coi như mạnh nhất trong năm Thần khí. Không nhận chủ và cũng không bao giờ có chủ nhân. Người ta chỉ có thể thấy được hình dạng thật của nó khi chính họ nhận thức được thứ nào là Thần khí. Dĩ nhiên trong hàng nghìn người mới có một vài người. Khiến cho lai lịch của Thần khí này càng thêm thần bí.Hoàng Thành có một Thần khí hệ Kim đặt trong mật thất hoàng cung. Nhưng nếu không có nhiệm vụ liên quan, Thư Di cũng sẽ chẳng đi tìm. Nàng ngại phải tiếp xúc với vị nam chính là vương gia Mặc Dương Kỳ kia, chắc chắn sẽ rước thêm phiền phức.Năm Thần khí thì hiện tại hai cái ở chỗ nàng. Ba cái thì hai cái đều có địa điểm cụ thể, một cái đang nhởn nhơ phiêu dạt bên ngoài. Cốt truyện nói, sau khi nữ chủ và nam chủ đoạt được hết bốn Thần khí. Thần khí Thủy vì hứng thú với sức mạnh của họ nên chủ động dâng mình đến cửa, đánh một trận rồi quyết định theo luôn. Cuối truyện hai nhân vật chính nắm tay, dùng sức mạnh trấn áp thế giới, phi thăng lên thượng giới làm Thần, mang theo tất cả Thần khí. Khai mở tầng mới của thế gian.Vấn đề của các nhân vật Hồn Tu, Huyết Tu hoặc Ma Tu chủ yếu nằm bên phe phản diện, thỉnh thoảng lên sân khấu gây rối vài lần.Mấy ngày này cuối cùng cũng cày hết đống chữ trong bản thảo, nắm rõ tất cả các tình tiết, Thư Di trong lòng hơi thả lỏng. Bắt đầu chuyển sang suy đoán xem đám người tập kích ở Thổ Ly là loại nào trong ba tu giả phản diện.Nào ngờ yên bình chẳng được lâu.Ầm ầm!Bên ngoài có vài đạo ánh sáng chớp động.Dung Cảnh tiến lên mở to cửa số nhìn ra ngoài, trong mắt dường như hiện lên một chút khác thường.Trên trời lơ lửng nổi lên mảng lớn bạch quang, sau đó ngưng tụ hoá thành một cây cầu gỗ vắt ngang qua trời. Xẻ ra màn đêm, phóng đến trên lầu cao nhất của Tỏa Nguyệt lâu.Thanh âm máy móc của hệ thống đã lâu không thấy đồng thời vang lên, kèm theo một số âm thanh rè rè nghe không rõ.[ Nhiệm vụ thứ chín: Đi đến Mộc Tiên vực. ][ Nhiệm vụ thứ mười: Lấy được Thần khí thuộc tính Mộc. ] [ Nhiệm vụ thứ mười một: Bắt gián điệp Huyết Tu ở Mộc Tiên vực. ]Liên tiếp ba nhiệm vụ. Còn có âm thanh rẹt rẹt kia. Thư Di trong lòng hơi động, phỏng đoán hệ thống gặp trục trắc, chuyện mà trước đây chưa bao giờ xảy ra.Nhưng cái gì đủ mạnh để làm ảnh hưởng hệ thống cường đại như vậy? Chẳng lẽ là do mấy Thần khí.Nhiệm vụ ban đầu liên quan đến A Ngu. Hiện tại hoàn toàn chuyển qua đoạt Thần khí. Mặc dù khác với cốt truyện ban đầu, nhưng lại mờ hồ làm theo các bước y như nhân vật chính. Thư Di như có điều suy nghĩ, liệu đến nhiệm vụ thứ một trăm, có phải sẽ để nàng phi thăng lên thượng giới hay không?Bỏ qua những suy nghĩ phức tạp, Thư Di nhún vai vỗ tĩnh Thanh Mai Thiên Ẩn. Cùng mọi người đi lên lầu xem dị tượng. Thư Di từ chỗ nhô ra của ban công liền thấy được đầu cầu gỗ trên không trung kia.Tiếp đó ba thân ảnh của tu sĩ chậm rãi đi từ trên cầu xuống. Dưới ánh trăng bạc rực rỡ, ba người nọ mặc áo choàng chùm qua đầu che mặt, lưng đeo pháp bảo dạng cung và ống tên chế tác từ cành cây gỗ còn nguyên lá xanh. Giày cao cổ phối với eo quấn thắt lưng treo một chiếc đèn chứa Dạ Minh Châu phát ra ánh sáng dịu dàng.So với đệ tử Ngọc Thánh lúc nào cũng phô bày giàu có trắng trợn thì quần áo những người này so ra thật vô cùng đơn giản. Nhưng lại mang theo sự thanh nhã cao quý, thoát tục không giống người thường.Người đi giữa từ trong áo choàng tầng tầng lớp lớp vườn ra bàn tay trắng nõn như ngọc, tháo mũ áo xuống đảo mắt nhìn quanh một vòng, hành lễ với những người trong lâu.Mái tóc vàng thuôn dài tựa ánh dương cùng đôi mắt trong trẻo không lẫn một tia tạp chất. Làn da trắng như tuyết và đôi tai nhọn đặc biệt bắt mắt.A Ngu trong mắt hiện ra một đoạn hồi ức, khoát tay áo nói ra thân phận những người đến: "Tinh linh. Là người của Mộc Tiên vực."Mục Thiều lần đầu nhìn thấy tinh linh, bị phong thái quý tộc thanh cao trong từng động tác thi lễ của họ khiến cho có chút hoa mắt.Tinh linh tóc vàng đặt tay lên trước ngực, âm thanh trong vắt như tiếng hát: "Rất vui được gặp mọi người. Ta tên Lạp Lạc, quan chấp hành thứ ba trong năm quan chấp hành của Mộc Tiên vực. Mong muốn mời Thư cô nương cùng bằng hữu của mình đến Mộc Tiên vực làm khách." Vô cùng lịch sự, không có điểm nào để bắt bẻ.Cốt truyện viết. Mộc Tiên vực cầm đầu bởi năm vị quan chấp hành hùng mạnh. Là nơi ở của giống loài tinh linh xinh đẹp có nguồn gốc từ phương Tây, chuyên về cung tiễn. Tinh linh ở Mộc Tiên vực vô cùng kiêu ngạo, không ưa thích vật phàm trần. Họ chưa từng rời khỏi lãnh thổ. Mỗi khi những địa điểm quan trọng tập hợp tổ chức cuộc họp cho lãnh đạo, thì sẽ có vị quan chấp hành thứ năm là bán tinh linh đến tham dự. Chính vì vậy mà địa điểm của Mộc Tiên vực cực hiếm người nắm rõ.Ấy vậy mà lại cử vị Lạp Lạc, quan chấp hành thứ ba đích thân đến đón họ. Quả đúng là đáng mặt mũi nữ chính.Thư Di trong lòng khẽ đánh giá. Âm thầm mắng Sư Linh trộn loạn thể loại hỗn tạp quá mức trong một cốt truyện. Nào là tu tiên, nhân ngư rồi giờ còn có cả tinh linh. Nữ tử gật đầu đưa tay đáp lễ: "Cảm ơn vì lời mời. Xin hãy cho chúng ta chút thời gian chuẩn bị để có thể mang bộ dạng tốt nhất diện kiến tinh linh tộc."Lạp Lạc mỉm cười hài lòng với biểu hiện của nàng. Tỏ ý không muốn vào trong mà kiên nhẫn đứng ngoài đợi.Thanh Mai Thiên Ẩn bị Dung Cảnh lôi đi nãy giờ lúc này mới ngơ ngác hức một tiếng, lẩm bẩm hỏi: "Lại đi chơi nữa sao a?"_