Hoàng Ngọc Nhi lại nhéo má mình một cái, có cảm giác đau nha, vậy không phải là giả, thế thì chỉ có Mạc Thanh Hàn nhìn biểu cảm của nàng chợt phi một khả năng người trước mặt nàng là giả.

Đột nhiên sắc mặt của Hoàng Ngọc Nhi trở nên cảnh giác, lạnh lùng nói: “Nói đi, ngươi là ai, người không phải Mạc Thanh Hàn đúng không?" cười, lại gần chỗ nàng nói: "Vương phi, nàng nghi ngờ thân phận của bổn vương sao? Bổn vương có điểm gì khiến nàng nghi ngờ?"

Hắn không biết bản thân đã làm gì khiến nàng hoài nghi như vậy, cũng không biết trong đầu nữ nhân này suy nghĩ cái gì.

Nghe vậy Hoàng Ngọc Nhi nghiêm túc nói: "Thứ nhất hẳn không bao giờ cưới với ta như vậy, thứ hai hắn bàn tỉnh lạnh lùng sẽ không thích trêu đùa người, thứ ba...."

Nói đến đây Hoàng Ngọc Nhi ấp ủng không biết nói sao, Mạc Thanh Hàn lại không tha hỏi: "Vương phi sao lại không nói tiếp, thứ ba là gì?” “Thứ ba, thứ ba hắn, hắn, hắn thích Vương Thiên

Tuyết, tuyệt đổi sẽ không nói thích ta, người khẳng định là giả.

Cuối cùng Hoàng Ngọc Nhi vẫn quyết định nói ra suy nghĩ của mình, sau đó quan sát sắc mặt của hắn. Thấy hắn biến sắc, Hoàng Ngọc Nhi lại cười đắc ý: “Sao hả, ta nói đúng quả rồi phải không, người quả nhiên không phải Mạc Thanh Hàn " “Vương phi, nàng có cần kiểm chứng hay không?" Mạc Thanh Hàn đột nhiên bắt lấy tay nắng nói. “Kiểm chứng cái gì?" Hoàng Ngọc Nhi có chút sợ hãi muốn rụt tay lại nhưng tay đột nhiên cảm nhận được sự mềm mại của da thịt khiến nàng có chút sửng sốt. Hắn, hắn lại đề tay nàng lên mặt hắn, đây, da mặt hắn cũng thật mịn màng rồi giống như da em bé vậy, sở thật thích, nàng không nhịn được sở thêm mấy cái.

Mạc Thanh Hàn cũng cảm nhận được động tác của nàng, thấy nàng sở vô cùng thích thú hắn lại thả tay ra mặc kệ mặc nàng muốn làm gì thì làm.

Giày vỏ mặt hắn một hồi Hoàng Ngọc Nhi mới bừng tình, chợt rút tay lại, nàng đang làm cái gì, sao tự dừng lại sở hàn như vậy.

Thấy nàng rút tay lại Mạc Thanh Hàn lại đúng lúc bắt tay nàng cười nói: "Vương phi kiểm nghiệm thế nào roi?"

Nghe hắn hỏi thể nàng có chút lúng túng, "Không không thể nào cả." “Còn hoài nghi bổn vương không?”

Hoàng Ngọc Nhi lại nhìn chăm chăm hắn, nàng đã sở qua rồi, mặt không thể nào là giả, nhưng nếu nói đây đúng là Mạc Thanh Hàn nàng cảm thấy có chút không chân thật. "Mạc Thanh Hàn, ngài thật sự thích ta sao?"

Đây là lần thứ hai nàng hỏi câu này, lần đầu hắn chắn chừ không xác định, còn lần này thì sao?

Giữa trời khuya thanh vắng, xung quanh yên ắng chỉ nghe thấy hơi thở của hai người, giọng nói của Mạc Thanh Hàn vang lên phá tan không gian tĩnh lặng. “Hoàng Ngọc Nhi, tuy khó tin nhưng lời nói của bồn vương là thật, bổn vương cũng không nghĩ có ngày bồn vương lại có thể động lòng với một người khác." Hoàng Ngọc Nhi nghe vậy chỉ im lặng, không biết nói gì, suy nghĩ của nàng có chút rồi ren, đúng là điều này có chút khó tin, từ chiều đến giờ nàng vẫn cứ suy nghĩ mãi đến vấn đề này, đây không phải là điều nàng muốn sao tại sao nàng vẫn cảm thấy lo lắng, bất an.

Vẻ rối ram của nàng bị hắn thu vào mắt, Mạc Thanh Hàn lại thở dài nói: "Được rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi."

Nói xong mặc kệ nàng còn đang thẫn thờ Mạc Thanh Hàn liền bế nàng lên hưởng tới phòng của nàng mà đi, bị ôm bất ngờ Hoàng Ngọc Nhi theo bản năng ôm cổ hắn, lại hỏi: "Ngài muốn làm gì?" “Đương nhiên là đi ngủ rồi." Mạc Thanh Hàn ghé sát tai nàng nói.

Sáng sớm hôm sau thức dậy nhìn thấy trêи giường mình có một người ở bên cạnh Hoàng Ngọc Nhi cảm thấy có chút không quen, Mạc Thanh Hàn tối qua đã ngủ lại phòng nàng, đây là điều khó tin nhất từ trước đến nay. “Nàng lại thất thần cái gì." Giọng nói khăn khản của Mạc Thanh Hàn vang lên, nữ nhân này mới sáng sớm tỉnh dậy đã suy nghĩ linh tinh cái gì. “Vương gia hôm nay ngài không thượng triều sao?" Hoàng Ngọc Nhi làng tránh vấn đề của hắn. “Hôm nay là ngày nghỉ của bổn vương." Mạc Thanh

Hàn nhàn nhạt đáp.

Lúc này Tiểu Mai như thường lệ muốn vào phòng gọi nàng dậy thì nhìn thấy vương gia trêи giường vương phi, nàng kinh ngạc xém chút nữa làm rơi chậu nước trong tay, vương gia làm sao lại ở trong phòng vương phi, lẽ nào tối qua vương gia qua đêm ở đây sao, nghĩ đến đây Tiểu Mai không khỏi có chút kϊƈɦ động, thật tốt quả vương gia cuối cùng cũng nhìn nhận vương phí, trong lòng nàng thẩm vui mừng thay vương phi nhà mình.

Nàng lắp bắp nói: "Vương gia, vương phi vạn phúc "Được rồi Tiểu Mai em ra ngoài trước đi." Hoàng Ngọc Nhi nhìn phản ứng của Tiểu Mai cũng biết nàng bị nam nhân bên cạnh dọa sợ, đến nàng còn có chút kinh hãi nói gì nàng ấy.

Hoàng Ngọc Nhi cũng mặc nam nhân bên cạnh bước xuống giường bắt đầu rửa mặt súc miệng rồi lại ngồi xuống bàn trang điểm, nhìn vào gương đồng, không biết phải búi tóc kiểu gì, bình thường là Tiểu Mai giúp nàng, nàng đang suy nghĩ có nên gọi Tiểu Mai vào hay không thì Mạc Thanh Hàn đã cầm lấy chiếc lược từ tay nàng.

Hoàng Ngọc Nhi bất ngờ hỏi: "Ngài muốn làm gì?" "Giúp nàng búi tóc." Mạc Thanh Hàn thản nhiên nói, nãy giờ quan sát nàng một hồi, nữ nhân này làm cái gì cũng dứt khoát liền mạch, chỉ đến khi chải tóc là có chút chần chừ, hắn đợi mãi vẫn không thấy nàng có động tác khác, sợ nàng chải hư đầu mới không nhịn được chạy tới giúp nàng.

Hoàng Ngọc Nhi có thể cảm nhận được bàn tay hắn đang vuốt tóc nàng, động tác của hắn vô cùng dịu dàng, không biết qua bao lâu hắn đã búi xong tóc cho nàng, nàng nhìn vào gương, kinh ngạc nói: “Vương gia, thật không ngờ ngài cũng biết búi tóc cho nữ nhân."

Mạc Thanh Hàn nghe nàng nói chỉ cười hỏi: "Sao hà, vừa lòng không?" “Rất vừa ý, nghi búi tóc còn đẹp hơn Tiểu Mai "

Hoàng Ngọc Nhi hài lòng nói, lại giơ ngón tay cái với han.

Mặc dù không biết động tác này của nàng là gì nhưng nhìn bộ dạng thích thú của nàng hắn lại nói: “Nàng thích là được rồi."

Đúng lúc này cửa phòng lại bị người gõ, giọng nói của Ủy Thiên vang lên: “Vương gia, Ảm Cách muốn gặp người và vương phi.

Mạc Thanh Hàn và Hoàng Ngọc Nhi cùng nhau đi đến Nam Viện, hai người gõ cửa đi vào.

Ám Cách vẫn ngồi trêи giường nhưng hai mắt nhìn chăm chăm vào cung đổ, nghe thấy hai người đến nhàn nhạt nói: “Các người đến rồi sao, ngồi đi. Đợi bọn họ ngồi xuống Ám Cách mới nói: "Ngũ vương gia, lão phu muốn hỏi người một chuyện " “Tiền bởi mời nói " Mạc Thanh Hàn nói. “Người đứng sau Thiên Điện là ai?" Ám Cách hỏi, giọng nói có chút oán hận. “Mạc Thiên Tà" Mạc Thanh Hàn nói ra ba chữ khiến

Ám Cách có chút sửng sốt. “Người đang nói đến Tà Vương sao?" "Đúng vậy, chính là tam thúc của ta." Mạc Thanh Hàn lại khẳng định nói.

Ám Cách nghe vậy tuy có bất ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều, chuyện này khẳng định có nguyên nhân sâu xa bên trong, ít nhiều cũng liên quan đến triều cường, hắn lại không hứng thủ với chuyện này hắn chỉ muốn biết người đã hại sứ muội hẳn là ai thôi.

Hắn nghĩ hắn có thể để chuyện này trôi vào quên lăng nhưng khi nhìn thấy tấm cung đổ này hắn lại không nhịn được nghĩ đến sư muội, mà càng nghĩ đến nàng hắn lại không thể bỏ qua cho kẻ hãm hại nàng.