Hai người một nam một nữ một trắng một đen cứ như vậy mà thi nhau uống. Chớp mắt một cái đã qua hai canh giờ. Trong gian phòng hàng chục vò rượu ngổn ngang dưới đất, trên bàn cũng có vài vò đang uống dở. Ngồi ở hai hướng đối diện, Lục hoàng Ca uống hết thêm một vò rượu nữa, khuôn mặt vì say mà ửng hồng, không trụ được liền ngã xuống bàn.

Bạch lung Nguyệt cũng vừa vặn đặt một vò rượu rỗng xuống. Nhìn kẻ trước mắt đã đầu hàng không khỏi bĩu môi. Nam tử đại hán cái rắm gì, uống rượu cũng không lại nàng.

Nhưng Bạch Lung Nguyệt nghĩ như vậy thực oan ức nga ~ Kiếp trước nàng đã rèn đến ngàn chén không say dĩ nhiên Lục Hoàng Ca một kẻ khi chán mới lấy rượu ra làm bạn thì làm sao mà bằng.

Bạch Lung Nguyệt nhìn Lục Hoàng Ca biểu tình đầu khinh bỉ đứng dậy vòng người đi về phía hắn. Bỗng nhiên nàng nhấc chân đá hắn một cái.

Lục Hoàng Ca cứ như heo chết ngã xuống đất – ngủ.

Nàng chép chép miệng nhìn hắn quay người hướng cửa sổ định rời đi. Nhưng bóng dáng vừa tới gần cánh cửa liền dừng lại. Quay người nhìn bộ dáng ngủ chổng mông lên trời của ai đó tính toán.

Sau đó liền nhấc chân quay trở lại bên người hắn. Rồi không e không thẹn bắt đầu lục soát khắp người hắn .

Cánh tay nõn nà di động không ngừng rồi dừng lại bên hông Lục Hoàng Ca lấy ra một túi ngân lượng, một thẻ ngân hàng và một ngọc bội màu xanh lam có khắc một chữ ‘ lục ’.

Bạch Lung Nguyệt coi coi một chút quay lại nhìn mỗ nam đang nằm ngủ không biết trời không biết đất kia cười cười. Tiểu tử này thật giàu nga, tìm sơ sơ cũng được gần 3 vạn lượng hoàng kim, lại thêm cái ngọc bội gia truyền này có thể moi của hắn thêm ít tiền nữa.

Thu lại chiếm lợi phẩm, nàng quay người tiêu sái rời đi, trong đầu bắt đầu lạch cạch tính toán làm sao có thể moi thêm tiền của tên tiểu tử kia. =.=

Trong giấc mơ, Lục Hoàng Ca mơ hồ có cảm giác ai đó đang hướng hắn đánh chủ ý. Thân người không tự run lên.

****

Bạch Lung Nguyệt mượn đường cửa sổ nhảy ra tạo thành một đường vòng cung rồi nhẹ nhàng tiếp đất. Hướng nơi làm vũ khí hôm nọ mà đi tới

Xoay bước vào trong tiệm, đã thấy lão nhân gia hôm trước đang ngồi ở bàn trà đối diện quầy hàng. Ánh mắt không ngừng tìm kiếm tựa hồ đang đợi ai đó. Trên bàn tay hắn đang ghì chặt một cái bọc nhỏ.

Nàng bỏ qua trưởng quầy, trực tiếp tới gặp lão nhân gia kia. Thả một xấp ngân lượng lên bàn “ đây là tiền đặt cọc. hy vọng ta có thể nhanh chóng lấy được đồ”

Lão nhân gia thấy nàng để tiền trên bàn, biểu tình có hơi ngạc nhiên rồi nhanh chóng cười cười đẩy cái bọc nhỏ kia về phía nàng “ Thì ra là vị công tử hôm trước. Đây là đồ của công tử nhưng bất quá lão phu sẽ không lấy tiền. Đổi lại ta có một số việc muốn thỉnh giáo công tử “

Bạch Lung Nguyệt hơi hơi ngừng lại chốc lát. Liền sau đó chầm chậm gật đầu.

“ Thật là tốt quá. Lão phu là Lam Úy không biết nên gọi công tử như thế nào “ Lam Úy cười cười hỏi

“ Ta họ Bạch”

“ Được. Bạch công tử thỉnh đi lối này” Nói rồi lão nhân gia tâm tình hớn hở như đứa trẻ được kẹo dẫn đường đi lên một gian phòng.

Gian phòng này không tính là tao nhã nhưng đối với Lung Nguyệt lại là một cảm giác rất quen thuộc. Trên các vác tường xung quanh căn phòng đều được gắn rất nhiều loại vũ khí khác nhau. Nhìn sơ qua toàn là đồ cực phẩm. Tay vô thức sờ sờ cái túi nhỏ bên hông.

‘ Kẽo kẹt ’ thanh âm vang lên đánh tan tiềm thức mông lung của nàng. Lam Úy lão đầu đi vào không quên cấp cho nàng một ánh mắt cười cười, sủng nịch

“ Không biết Lam thúc có việc gì cần ta giúp” Bạch Lung Nguyệt nhìn hắn. Quả nhiên trên người hắn có một luồn khí vô cùng quen thuộc. Tựa hồ nàng đã từng thấy trên _ mẫu thân

Suy nghĩ chợt lóe lên, ánh mắt Lung Nguyệt nhìn Lam Úy có phần khác biệt. Nàng biết mẫu thân mình quá khứ có chút mờ ám. Ngộ nhỡ cái chết kia cũng không bình thường thì sao. Cũng có thể người trước mắt này có chút liên quan đến mẫu thân.

Mà lão nhân kia tuy tính khí thất thường nhưng đối với nàng thực rất tốt mà hắn lại yêu mẫu thân mình đến tột cùng như vậy. Nếu như bản thân có thể tìm được mẫu thân về cũng có thể cấp cho hắn một cái kinh hỉ

“ Cũng không có gì nhiều thực ra là lão phu có đồ muốn đưa cho Bạch công tử ” Nhìn thấy nàng đăm chiêu suy tính, nét cười trên mặt Lam Úy tuyệt nhiên không giảm một chút nào. Nói xong liền móc ra từ trong ngực một túi đồ giao lại cho Lung Nguyệt

Đợi Lung Nguyệt bắt được, hắn lại tiếp tục nói “ Bên trong là gì công tử có thể trở về rồi xem. Nhưng lão phu có một câu muốn nói với công tử. Người có duyên ắt hẳn sẽ gặp nhau. Hẹn công tử ngày gặp lại ”

Bạch Lung Nguyệt chỉ kịp vừa nghe xong cả thân mình bỗng chốc rung chuyển. Đến khi định thần lại thì nàng đã trở về Phủ tướng quân.

Trong lòng cả kinh, người kia vậy mà cư nhiên biết được ‘ na thuấn thuật’ Quả nhiên là cao nhân a.

Trước đây nàng đã từng vô tình tìm thấy một cuốn sách cổ có ghi chép về ‘ Na thuấn thuật ’. Là một loại cổ thuật có thể giúp con người sử dụng ý thức để di chuyển đến nơi mà mình muốn tới. Tuy nhiên, sống một đời người vẫ chưa từng gặp ai có thể sử dụng nó mà cuốn ghi chép kia cũng rất mơ hồ. Không ngờ xuyên tới đây lại gặp chân chính cao thủ.

Thất thần một hồi nàng liền quay trở lại phòng thực hiện công việc cao cả . Đếm tiền.

--- ------ ------ -------

Tại tửu lầu,

Lục Hoàng Ca ôm đầu loạng choạng đứng dậy, mờ mịt nhìn quang phòng đầy những vò rượu. Thấy bản thân đang nằm dưới sàn lạnh, trong phòng vốn đã không thấy bóng dáng nữ tử thần bí kia đâu.

Nhưng khi hắn ngồi vững trên bàn, đập vào mắt là một lá thư để lại. Nét chữ phóng khoáng mạnh mẽ mà hào hùng như phượng hoàng bay vút lên cao.

“ Tiểu lục a, bổn cô nương rất cảm kích ngươi nga. Lâu lắm rồi bổn cô nương mới được uống sảng khoái như vậy. A tiểu lục ta đang giữ giúp tiểu tử nhà ngươi một miếng ngọc bội đây. Ta nói ngươi là người có tiền vậy nên ta giữ thứ này không ảnh hưởng gì đâu nhỉ. Nếu ngươi muốn lấy lại, bổn cô nương niệm tình chúng ta có quen biết nên ngươi cứ chuẩn bị vạn lượng hoàng kim tiền chuộc nga ~ . Thân ái tiểu lục lục. ”

Trên khuôn mặt tuấn mĩ của Lục Hoàng Ca xuất hiện ba vạch đen. Tay tăng lực đạo làm nhăn cả tờ giấy. Hắn không nhịn được nghiến răng.

“Nữ nhân chết tiệt ”