Thành Tùy châu , là một thành ấp khá phồn hoa phía tây của Hiên Thiên quốc , không phải là nơi phồn thịnh nhất nhưng thương giới vô cùng phát triển. Người đến người đi , xe cộ vận chuyển tấp nập khiến cả thành đều chìm trong bầu không khí nhộn nhịp , rộn rã. Khung cảnh trong và ngoài thành cũng có vài phần tinh tế riêng nên thu hút không ít lượt khách nhân. 

Trên con phố phồn hoa của Tùy châu thành là một khung cảnh hối hả , ngựa xe như nước , áo quần như nêm. Các hàng quán người vào ra như hội , khó trách nhiều người khi có dịp dừng chân đều lấy làm ưa thích. Lẫn trong đám người là hai bóng dáng cực kỳ bình thường hưởng thức sự vui vẻ của người trong thành. Nam nhân cao lớn mặc thường phục , hông giắt bội kiếm , râu ria lúng phúng. Thiếu niên bên cạnh , vận trường bào nguyệt nha , tay cầm chiết phiến. Hòa trong dòng người diện mạo họ rất bình thường nhưng khí chất ưu nhã, một người có quý khí vương giả trời sinh, một người lại có cốt khí thanh cao như tuyết liên, khiến không ít người ngoái đầu lại nhìn , nhiều nhất là các cô nương. Ở Hiên Thiên quốc , nữ tử không hoàn toàn bị cấm túc trong cửa phủ , các nàng vẫn được ra ngoài đi dạo hoặc sắm sữa , hoặc là buôn bán bình thường. Do vậy tính cách nữ tử Hiên Thiên quốc đa phần đều thoải mái dễ gần , tuy cũng có phần dè dặt nhưng cũng là người có chính kiến. Tất nhiên cũng có người không như thế. 

Người có kinh nghiệm nhiều năm trong giang hồ như Dạ Phong Thần cũng không khỏi cảm khái , thành này nhân dân thật no đủ. 

Thật sự sự sủng ái của Cảnh đế đối với hắn là hoàn toàn thật tâm, không mưu đồ bất kì điều gì. Mỗi lần ban thưởng cho hắn , đều là sai người nhân lúc đêm khuya đưa đến phủ, chỉ trách người trong khố phòng có kẻ không kín cẩn mà để lộ sơ hở huống hồ những thứ lấy ra đều là trân bảo. Nhưng cái gì thì cũng có nguyên nhân của nó... 

Lúc hắn còn nhỏ tình cảm cha con giữa họ rất tốt, nhưng sau cái chết đầy bí ẩn của Nghiên Phi trong điện Nghiên Hoa, hắn cảm thấy dường như phụ hoàng có điều gì đấy che dấu, không cho hắn biết. Cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt, chỉ tiếc với thế lực mà hắn gây dựng trong suốt mười mấy năm qua vẫn không tìm ra được. Đây cũng là lí do khiến hắn vẫn cảm thấy khúc mắc, năm bốn tuổi rời khỏi Thiên đô số lần hắn trở về được đếm trên đầu ngón tay. Nửa năm sau là đến ngày đó, hắn cũng phải trở về lại thôi. 

Dẫu đối với người mà hắn tin tưởng gọi hai tiếng phụ hoàng ấy có một chút nghi vấn, nhưng thực tế hắn rất coi trọng phụ hoàng của mình. Tất nhiên hắn cũng thấy phụ hoàng làm hoàng đế rất tốt, nếu không Hiên Thiên quốc lại hưng thịnh nhất tứ quốc. 

Nhưng suy cho cùng sức người có hạn đôi khi chính bản thân Cảnh đế cũng không thể lo xuể muôn chuyện trong thiên hạ được. " Làm hoàng đế chưa hẳn là tốt, thân bất do kỉ, chí vô tự tại *. Không bằng vân du tứ hải, thải thượng kình ba **." 

(*): Không được làm chủ được chính mình, ngay cả chí hướng cũng bị gò bó. 

(**): Tự do như mây bay khắp mọi nơi, đạp lên sóng dữ mà đi.

Tự do tự tại như vầy... " Trong khắp thiên hạ đất nào không phải đất của vua. Đi khắp thiên hạ vẫn không trốn khỏi tay vua." Vân Minh biết nam nhân này không ham hư vinh, không thích thứ quyền lực phù du. Nhưng một kẻ sinh ra trong hoàng thất, ngươi không phạm người, chưa chắc người sẽ để yên. Chính Vân Minh cũng biết hơn ai hết hán nắm rõ điều này. Cũng phải thôi, dù rằng hắn từ nhỏ đã sống tách biệt với hoàng quyền, nhưng sự thực hắn vẫn sinh ra từ đó. Không sai, tiếp cận hắn cũng bởi vì lẽ đó. 

Không biết những lời mà Vân Minh nói có ý như thế nào, nhưng Dạ Phong Thần chỉ cảm thấy rồi cũng có một ngày mà có một người hắn không hiểu nổi được. Gạt vấn đề ấy qua một bên, những năm gần đây trong cuộc tìm kiếm nguyên nhân cái chết của mẫu phi, hắn đã vô tình phát hiện một kế hoạch động trời, đã khởi động từ cách đây hơn hai mươi năm. Mà rốt cuộc ngọn nguồn thế nào hắn vẫn không được rõ, nhưng hắn biết chuyện lớn giữa tứ quốc sắp xảy ra, mà ngọn nguồn mọi chuyện chính là bắt nguồn từ Tùy Châu này. 

Nếu đã đến đây, Dạ Phong Thần chắc chắn đã điều tra rõ mọi chuyện ở đây. Nếu chỉ mình hắn, hoặc là tham dự vào hoặc là làm lơ đúng bên cạnh không nhúng tay vào. Nhưng cái chính là hắn muốn làm, bây giờ đi bên cạnh của hắn còn thêm một người mà người này... Không biết võ công??? Hắn không ngờ Vân Minh lại không có võ công. Đoán không ra là tiểu đệ đệ này có muốn tham dự cuộc vui hay không.

Như đoán được những điều mà Dạ Phong Thần đang suy nghĩ. Vân Minh vuốt cằm đề nghị. " Phong huynh , huynh tuyệt đối đừng để đường đến Hà Châu của đệ nhàm chán nga.” Sờ sờ mũi, là tiểu đệ nhà hắn muốn vui chơi được chưa? Nếu đã nói đến chuyện quốc gia đại sự tất nhiên là phải sức đến cùng rồi phải không?

Nhàm chán? Dạ Phong Thần nhếch môi cười. “ Tất nhiên.” Hắn cũng cảm thấy bao năm ngao du của mình cũng dần trở nên tẻ nhạt, cũng nên cần một chút điểm thú vị rồi. 

Lời của hắn vừa dứt một cái giọng đặc quệt khàn khàn của một lão mỗ vang lên. “ Tránh ra! Tránh ra! Nhường đường cho Bạch đại tiểu thư chúng ta đi!” con đường vốn đang cảnh người mua , kẻ bán xôm tụ liền bị dạt ra hai bên đường nhường cho cỗ kiệu xa hoa đi qua. Tất nhiên trong số đó có Vân Minh và Dạ Phong Thần. Hai người đồng thời nhìn về phía cỗ kiệu. Chính giữa là một cổ kiệu, bao ngoài bằng vải nhung màu đỏ rực , màn sa kiệu bay phất phất có thể nhìn thấy bên trong là một nữ nhânngồi bên trong, hai bên là hai hộ vệ mặc áo đen bắt chéo tay , cầm theo bội kiếm khuôn mặt không chút biểu tình , phía sau là một toán mỗ nam áp giải... một nhóm nam nhân!!! Đặc điểm chung của các nam nhân này là tay đều bị trói , miệng bị bịt lại bằng vải thô , dung mạo có chút hơn người , nhất là người đi cuối có dáng vẻ trông giống thư sinh kia , con ngươi có thần sắc xảo có thần sắc, khuôn mặt toát lên vẻ quật cường chính trực. Tất cả họ bị nối với cỗ kiệu phía trước bằng một sợi dây thừng. 

“ Nhanh lên!” Thiết thấy một nam tử trong nhóm đó hơi chậm lại , mỗ nam bên ngoài dùng roi định quất vào người hắn thì một giọng nói đầy bén nhọn phía trong kiệu truyền ra. “ A Cường người của bổn tiểu thư ngươi cũng muốn đánh.” Cơ hồ nghe được âm thanh nghiến răng của nử tử. “ Nếu hắn đồng ý là người cung phụng ta đầu tiên thì ngươi hãy tha cho hắn.” Kèm theo đó là tiếng cười cợt nhã , đầy ý dâm loạn.

Mặc dù không phục nhưng người được gọi là A Cường đó vẫn tháo khắn bịt miệng của nam tử ra. Chớp được thời cơ nam tử liền cắn lấy tay của tên A Cường một phát , chưa kịp chạy đi thì trong kiệu giọng nói khó nghe kia tiếp tục truyền ra. “ Nếu bây giờ ngươi chạy đi , thì ả Tiểu Thanh kia chỉ sợ là không xong.” 

Ngay lập tức nam tử ngừng lại, biểu tình bất mãn, rất nhanh bị những kẻ mỗ nam còn lại chế trụ. Tên A Cường tức giận quăng một cái tát vang dội , hoàn toàn dùng hết sức của mình lên mặt nam tử ngay lập tức thở phì phò nói. “ Đây là vì tiểu thư nên tha cho cái mạng chó của ngươi.” Hai con mắt long sòng sọc nhìn.

Nhưng nam tử không để ý tới đau đớn trên khuôn mặt , ngừng chống cự chỉ nhìn chằm chằm vào người ngồi trong kiệu , thét lên hỏi. “ Tiểu Thanh như thế nào? Các người đã làm gì nàng ấy rồi?” khuôn mặt nam tử vì tức giận thở hồng hộc , con ngươi màu đỏ không bỏ qua bất kỳ hành động nào của nữ tử trong cổ kiệu. 

Nhưng rất tiếc nàng ta không cho hắn bất cứ hi vọng gì. Tiếng cười của ả càng vút cao , tựa như tiếng hú của dạ xoa , dù là ban ngày ban mặt vẫn có người không nhịn được gợn tóc gáy. “ Tề thư sinh đúng không? Ngươi cũng nên chết tâm với ả Tiểu Thanh kia đi , bây giờ...ha...ha... ả hẳn là một trong những nữ nhân hầu hạ cho Tam ca ta hôm nay. Số của ả còn không xứng làm nha hoàn thông phòng.” Tiếng cười không kiêng dè , phóng đãng như nhân cách của ả. 

Không đợi cho nam tử ấy nói lên lời nào , một nam nhân đứng cạnh kiệu vốn không màn tới màn kịch này , đột nhiên lao tới bên cạnh , và điểm một huyệt vị trên người hắn , khiến hắn bất tĩnh rồi vác hắn lên vai theo cỗ kiệu rời đi. Bá tánh còn nghe loáng thoáng lời nói bình phẩm của nữ tử trong kiệu. “ Tề thư sinh này rất xứng với ả Tiểu Thanh kia , nhưng...ha...ha... không thoát khỏi tay hai tỉ đệ Bạch gia ta.”