Ở trong phòng hai người an tĩnh ngồi yên lặng chờ Quân Tiếu Khanh tỉnh lại.

Có đan dược của Thánh Khinh Hồng, không lâu sau Quân Tiếu Khanh liền tỉnh, nàng ý thức được một khắc kia, nước mắt tràn mi, toàn bộ người nhà của nàng đã chết.

Nàng có cảm giác từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục, cha nương của nàng, toàn bộ tỷ tỷ đệ đệ muội muội đều chết ở trong tay những hắc y nhân kia, nếu không phải cha nàng giúp nàng cản một chưởng, phỏng đoán lúc này nàng cũng đã đi theo bọn họ.

Từ nhỏ đến lớn, nàng ở nhà đã hưởng các loại yêu thương, nhìn thân nhân của nàng bị giết hại, nàng lại bất lực, cái loại cảm giác vô lực đó làm cho nàng hận chính mình và bọn họ không cùng nhau rời khỏi thế giới này.

Đúng là nàng không thể rời đi, cha dặn nàng nhất định phải sống sót thật tốt, không thể để cho huyết mạch Quân gia cứ bị đứt đoạn như vậy.

Nhưng bọn họ đều đi, nàng một người có thể sống thế nào, là ai lòng dạ ác độc giết hại Quân gia như vậy, nàng nhất định phải báo thù giúp bọn họ, nhất định!

Vừa nghĩ tới những hình ảnh máu tanh kia, nước mắt Quân Tiếu Khanh lại tràn ra khỏi mi mỗi lúc càng nhiều, ngực đau rát, cái loại cảm giác này làm cho nàng sống không bằng chết.

"Tỉnh?"

Mộc Khuynh Cuồng rất kiên nhẫn nghe nàng khóc, cảm thấy thời gian đã đủ, nàng đi về bên giường nhìn xem Quân Tiếu Khanh toàn thân là máu.

Quân Tiếu Khanh không để ý nàng, chỉ lo chính mình khóc, hiện tại nàng rất khó chịu, ai cũng không quan tâm.

Mộc Khuynh Cuồng nhìn nhìn nàng, nhếch môi thản nhiên nói, "Nếu như muốn chết vậy thì trở về biển lửa Quân gia, nếu như không muốn chết, vậy thì ngừng khóc, suy nghỉ con đường tương lai của ngươi thật tốt, còn có, ta cứu ngươi, ngươi cảm tạ ta như thế nào?"

Nghe những lời này, Quân Tiếu Khanh mới nhìn hướng Mộc Khuynh Cuồng, trên mặt tất cả đều là tức giận.

"Ngươi bây giờ đã không phải là tiểu thư Quân gia, không nên như trước kia tùy hứng như vậy, ta có thể cứu ngươi, cũng có thể giết ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng tưởng rằng ta là người tốt lành, đại phát thiện tâm cứu ngươi." Mộc Khuynh Cuồng lãnh khốc vô tình nói, nàng chính là người như vậy.

Thế giới này không có quy định nào nói người nhất định có nghĩa vụ đối tốt với một người khác.

Huống chi nàng làm như vậy cũng không tính là gì, mọi người đều phải sống.

Nước mắt Quân Tiếu Khanh lại càng mạnh mẽ rơi xuống, nàng thu hồi tức giận trên mặt, cắn răng nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, đúng vậy, hiện tại nàng đã không còn là tiểu thư Quân gia, Quân gia đã bị diệt, nàng ở chỗ này khóc sướt mướt có ích lợi gì, nàng cần phải thay đổi, nàng nhất định phải báo thù.

"Cám ơn ngươi đã cứu ta, tại sao ngươi lại xuất hiện ở Quân gia?" Quân Tiếu Khanh ngồi dậy, mặt như băng sương nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng.

Mộc Khuynh Cuồng khiêu mi, sâu kín cười nói, "Ngươi sẽ không hoài nghi là ta tiêu diệt nhà ngươi chứ?"

Mặt Quân Tiếu Khanh không chút thay đổi không nói lời nào, nàng biết không phải là nàng ấy, bởi vì đám người kia rất hỗn loạn, tựa hồ cũng không phải là một đội người, mà là rất nhiều người đứng cùng một chỗ, nàng biết rõ bọn họ là đến tìm đan dược cấp Nghịch Thiên.

Là ai tiết lộ chuyện nhà nàng có đan dược cấp Nghịch Thiên ra ngoài, nghĩ tới đây, nàng cắn răng, toàn bộ móng tay cắm chặt vào trong thịt.

"Ngươi muốn cái gì?" Quân Tiếu Khanh biết rõ còn cố hỏi, nàng biết rõ nam tử trước mặt cũng là vì đan dược cấp Nghịch Thiên.

Mộc Khuynh Cuồng cũng không quanh co lòng vòng, thẳng thắn nói, "Ta muốn viên đan dược cấp Nghịch Thiên của Quân gia các ngươi."

Quân Tiếu Khanh nghe nàng nói như vậy, thân thể sợ run lên, hai tay lại càng siết chặt, kỳ thật hiện tại nàng rất thống hận viên đan dược này, nếu như không phải là viên đan dược kia, nhà nàng sao có thể bị diệt môn.

"Ta cứu ngươi một mạng, ngươi cho ta viên đan dược gây tai hoạ này, như vậy không phải là rất công bằng sao." Mộc Khuynh Cuồng cười nhạt nói, trong con mắt đen nhánh là nhất định phải có được.

Quân Tiếu Khanh thẳng tắp nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, kỳ thật đan dược cấp Nghịch Thiên, phụ thân liên tục giấu ở trên người nàng, chính là vì sợ có người nghĩ cách lấy đi.