Edit: Tương Ly

Chờ sau khi Đoạn Nghiên rời khỏi, món ăn cũng được đem lên, Mộc Khuynh Cuồng như không có việc gì nhàn nhã tự đắc ăn cơm, giống như chuyện vừa rồi không có phát sinh.

”Tiểu Khuynh Cuồng, không nghĩ tới ngươi diễn trò tốt như vậy, một chút sơ hở cũng không có.” Mạc Tiêm Lương nhàn nhạt cười, nàng bình tĩnh như vậy, sẽ không sợ người nọ nhận ra nàng sao.

”Cũng vậy.” Mộc Khuynh Cuồng kéo kéo miệng lười biếng nói.

Nàng dám khẳng định, nam tử kêu Đoạn Nghiên kia tuyệt đối không nhận ra nàng, cho dù nhận ra nàng thì thế nào, nàng không phải cùng đi với Mạc Tiêm Lương sao, hắn muốn làm, cũng phải cố kỵ một chút, không phải sao.

Mạc Tiêm Lương bị Mộc Khuynh Cuồng nói chặn á khẩu không trả lời được, hai người dùng qua cơm tối lại rảnh rỗi đi dạo trên ngã tư đường một hồi, Mạc Tiêm Lương nghĩ đưa Mộc Khuynh Cuồng một ít đồ vật, nhưng nàng cự tuyệt.

Nàng tại sao phải dùng tiền của hắn, hiện tại nàng trở về Mộc gia, nàng cần phải sử dụng tiền Mộc gia thật tốt, dù sao Mộc gia cũng không thiếu tiền.

Mạc Tiêm Lương thấy nàng liên tục cự tuyệt cũng không nói thêm lời, sau đó đưa nàng trở về Mộc gia.

Lúc Mộc Khuynh Cuồng trở về, thủ vệ Mộc gia đối với nàng rất tôn kính, quản gia thấy nàng đã trở lại, lập tức mang nàng đi sân nhỏ của nàng, Mạc Tiêm Lương không yên tâm, sợ người Mộc gia khi dễ nàng, cũng cùng theo đi vào.

Hai người vừa đi vào đại viện, vừa vặn đụng phải Mạc Thần Vân cùng Mộc Thanh Lam từ bên trong đi ra.

Trên mặt Mộc Thanh Lam nhìn không ra dấu hiệu tức giận, vẫn là bộ dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng cao quý.

”Tam đệ tốt.” Mạc Thần Vân khách sáo nói một câu.

”Đại ca cũng giống vậy, a, không đúng, đại ca hẳn là ở trong này a, dù sao đại tẩu tương lai cũng ở nơi này!” Mạc Tiêm Lương khách sáo tươi cười.

Mộc Thanh Lam nhìn nhìn Mạc Tiêm Lương, nghe câu đại tẩu kia, trong lòng cao hứng, cùng hắn nói một câu liền cùng Mạc Thần Vân đi trước.

Mộc Thanh Lam đưa Mạc Thần Vân ra Mộc gia đại viện.

”Trở về đi! Đừng quá khổ sở.” Mạc Thần Vân lúc gần đi ôn nhu nói.

”Thần Vân, ta không khó chịu, mặc dù hôm nay ta thua, nhưng ta cũng không kém nàng,, một ngày nào đó, ta sẽ thắng nàng.” Mộc Thanh Lam xinh đẹp tràn đầy tự tin, nàng không nhận thua dễ dàng như vậy, nàng cũng sẽ không bởi vì thua Mộc Khuynh Cuồng liền muốn chết.

Nàng bây giờ cần thay đổi phải cố gắng tu tập, đây mới là việc nàng nên làm.

Mạc Thần Vân khẽ cười, “Ta tin tưởng ngươi, đi về nghỉ ngơi đi!”

Mộc Thanh Lam nghe những lời này của hắn, lòng tự tin càng nhiều, chỉ cần hắn nguyện ý tin tưởng, nàng nhất định sẽ chứng minh cho hắn xem, nàng cố gắng làm cho mình ưu tú như vậy, chỉ vì có thể đứng ở bên cạnh hắn.

Mộc Khuynh Cuồng nhìn sân không lớn không nhỏ của nàng, khóe miệng khẽ nhếch, coi như hài lòng, nàng nghĩ Mộc Vinh Đức cũng không dám thờ ơ nàng.

”Mạc Tiêm Lương, ngươi có thể trở về, cám ơn ngươi theo giúp ta một ngày.” Mộc Khuynh Cuồng hai tay vòng ngực nhẹ nhàng cười.

Mạc Tiêm Lương biết rõ nàng hôm nay khẳng định mệt mỏi, cũng không nói gì nhiều, bảo nàng nghỉ ngơi thật tốt liền rời đi.

Trong sân có bốn nha đầu, các nàng vốn định hầu hạ Mộc Khuynh Cuồng tắm rửa, nhưng bị nàng cự tuyệt, cho các nàng đi bên ngoài viện coi chừng.

Nàng mới vừa tắm rửa đi ra, liền có một nha đầu bẩm báo nói Mộc Thanh Lam đến tìm nàng, đang ở trong đại sảnh.

Mộc Khuynh Cuồng sửa sang lại dung nhan, nhàn nhã hướng về đại sảnh đi đến, nàng biết Mộc Thanh Lam nhất định sẽ tìm đến nàng.