Mộc Khuynh Cuồng tập trung tinh thần dung hợp nguyên tố, nàng không dám dung hợp loạn, cho nên chỉ có thể dung hợp hỏa nguyên tố trước, lúc này, trong không gian tinh thần hỏa nguyên tố không ngừng di động, thấy nàng muốn dung hợp nó, thế nhưng không có táo bạo bất an, phỏng đoán trong khoảng thời gian này tiếp xúc, chúng đã thích ứng ở trong không gian tinh thần của nàng.

Theo hỏa nguyên tố chậm rãi dung hợp, nàng ở trong không gian tinh thần chứng kiến có một đoàn nguyên tố màu đỏ đặc biệt lóe sáng, chúng giống như ánh nến càng lóe càng sáng, đây chứng tỏ nàng đã dung hợp thành công.

Chờ hỏa nguyên tố ổn định, Mộc Khuynh Cuồng chậm rãi rút khỏi cảnh giới, hô to một hơi, hiện tại nàng có thể tính là sơ cấp Triệu hoán sư đi!

Chờ nàng lần sau đem nguyên tố phong thủy đất lôi toàn bộ dung hợp, nàng chính là toàn năng sơ cấp Triệu Hoán Sư, về sau nàng muốn hấp thu càng nhiều nguyên tố, nguyên tố lực ngày càng nhiều, nàng có thể tu thành cao cấp Triệu Hoán Sư.

Ngân Đồng nhìn khóe miệng nàng nhợt nhạt ý cười vui vẻ trong nháy mắt thất thần.

Mộc Khuynh Cuồng thấy hắn ngẩn người nhìn nàng chằm chằm, đứng lên đi đến trước mặt hắn, một bộ dạng quần là áo lụa cười nói, “Ngươi không phải là nhìn bổn cô nương đến mức ngây người đi! Mặc dù ta biết rõ ta nhìn cũng không tốt.”

Ngân Đồng nhìn nàng xinh đẹp tươi cười, nhíu lông mày, “Ngươi rất đẹp mắt.”

”Thật vậy chăng?” Nàng trừng mắt nhìn hắn có chút không tin.

Nhưng Ngân Đồng không trả lời lời của nàng, xoay người liền đi, Mộc Khuynh Cuồng đi lên trước đuổi theo hỏi, Ngân Đồng chính là không hề trả lời câu hỏi của nàng, Mộc Khuynh Cuồng tức giận, chỉ biết ở trước mặt nàng đùa giỡn.

Mộc Khuynh Cuồng còn chưa đi gần đến nhà liền chứng kiến sân nhỏ ở cửa đứng rất nhiều người, tâm nàng vang lên thanh âm lộp bộp, trực giác nói cho nàng biết khẳng định đã xảy ra chuyện.

”Nương, làm sao vậy?” Nàng đi đến sân thì thấy Diêu Uyển đang lau nước mắt, những người khác đang an ủi nàng.

Diêu Uyển gặp Mộc Khuynh Cuồng sau khi trở về, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, “Cuồng nhi, ngươi, cha ngươi khả năng đã xảy ra chuyện.”

Mộc Khuynh Cuồng nghe được câu này giống như bị sét đánh trúng, tâm gắt gao nhéo lên, nàng gấp giọng nói, “Chuyện gì xảy ra?”

”Khuynh Cuồng, ta mới vừa nghe được có người nói, cha ngươi đi theo Dong binh đoàn đã xảy ra chuyện, có vài người đã trở lại, có vài người vẫn chưa trở về, hình như là gặp một đàn ma thú khổng lồ, ngươi không không cần quá lo lắng, nói không chừng sẽ không có chuyện gì.” Hàng xóm cách vách an ủi Mộc Khuynh Cuồng.

Mộc Khuynh Cuồng nghe được câu này, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, “Vân thúc, phiền toái người chiếu cố mẹ con, con đi tìm cha con.”

Nói xong, nàng không có nửa phần do dự liền chạy ra ngoài, lưu lại Diêu Uyển ở sau người xé tâm kêu to.

Ngân Đồng gặp Mộc Khuynh Cuồng chạy đi, nhíu nhíu mày thật nhanh đuổi kịp, nha đầu này không muốn sống nữa đi! Mặc dù nàng hiện tại đã là hai sao Đấu Sư, lại là Triệu Hoán Sư, nhưng vẫn là quá yếu.

Mộc Khuynh Cuồng làm sao trông nom nhiều như vậy, nàng chỉ biết là nàng không thể mất đi cha, nàng không cho phép, cho nên nàng nhắm hướng đông Phù Vong sâm lâm chạy tới.

Phù Vong sâm lâm cùng rừng rậm nàng tu luyện hàng ngày không giống nhau, nơi đó là địa phương Dong Binh đoàn Phổ Đà trấn thường xuyên lui tới, thường xuyên có rất nhiều ma thú ẩn hiện.

Mộc Khuynh Cuồng hận mình không thể bay, như vậy mới có thể nhanh chóng đuổi tới Phù Vong sâm lâm, thật may là Phổ Đà trấn cách nơi này không quá xa, nàng mới vừa vọt tới bên ven rừng, liền nghe thấy từ trong rừng rậm truyền ra từng đợt thú hô, còn chứng kiến một chút lính đánh thuê từ bên trong kinh hoảng chạy ra.

”Mọi người nhanh chạy, ma thú bên trong nổi điên.”

”Vị đại thúc này, xin hỏi một chút các ngươi có thấy hay không Mộc Chiến ở Liệt Hỏa dong binh đoàn?” Mộc Khuynh Cuồng chạy lên trước hỏi vài nam tử trung niên.

”Tiểu cô nương, hôm nay ma thú đột nhiên bạo động, tất cả mọi người tẩu tán, ta khuyên ngươi không nên chạy loạn, để tránh trở thành thức ăn của ma thú.” Tên nam nhân trung niên kia nói xong, tăng nhanh bước chân hướng bên ngoài rừng rậm chạy đi.