Kiến trúc của tòa lầu này không thấp, ít bị lầu các chung quanh che khuất ánh sáng. Ánh trăng cùng bóng mờ vén vào chỗ ngói xanh, lâu nghiêm trang của nam tử. Phụ trợ cho dung mạo của nam tử trở nên sâu xa lại thần bí.

Vẻ mặt ngây thơ im lặng suy nghĩ của nam tử, khiến cho hắn có vẻ trẻ tuổi non nớt rất nhiều. Giống như thần tiên xuống trần không hiểu chuyện đời.

Phong Giản và Tiếu Tuyền không dám lơi lỏng, ngược lại càng thêm thận trọng.

Từng trận gió nhẹ thổi qua, nam tử khôi phục lại dáng vẻ lười biếng, đột nhiên không thấy tăm hơi bóng dáng.

“Điều tra thân phận của nàng.”

Những lời này truyền vào trong tai Phong Giản cùng Tiếu Tuyền.

Hai người nhìn thấy nam tử đã đi mất, mới dám buông lỏng thần kinh đang buộc chặt.

“Ngươi có cảm thấy chủ nhân càng ngày càng buồn vui bất thường không?” Phong Giản hỏi Tiếu Tuyền.

Tiếu Tuyền gật gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Ngươi cũng biết tình huống của chủ nhân mà, từ sau khi bị tẩu hỏa nhập ma, tính tình liền…”

Hắn không nói rõ, Phong Giản cũng biết, nhún vai một cái, vẻ mặt bị đánh bại: “Ta đang nghĩ có phải chủ nhân đang cố tình giày vò chúng ta, nếu đã bảo đem người bán vào thanh lâu, không phải là cố ý muốn đem người ta bán thân hay sao? Bằng không, có khác gì cùng người ta đi dạo thanh lâu một lần đâu chứ?”

Tiếu Tuyền nói: “Chẳng lẽ lần trước chúng ta trơ mắt nhìn chủ nhân bị bán vô Thanh Phong lâu, không có ra mặt ngăn cản, cho nên chủ nhân muốn trả thù chúng ta?”

Phong Giản suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Không phải đâu, lần đó trước khi chủ nhân lên cơn đã căn dặn chúng ta không được nhúng tay vào chuyện của hắn, mặc dù chủ nhân buồn vui thất thường nhưng mà ở mặt này vẫn là nói một không hai.”

“Kỳ thật ta cũng rất kỳ quái, lần trước chủ nhân lại không giết Bạch Thủy Lung.” Tiếu Tuyền nói.

Phong Giản nhíu mày: “Ta rất tò mò, nếu chủ nhân biết Bạch Thủy Lung là vị hôn thê của hắn, sẽ làm gì đây?”

Tiếu Tuyền nói: “Bây giờ, tính tình của chủ nhân giống như một đứa trẻ, đối với một chuyện chỉ hứng thú trong một lúc, sau đó lại quên. Chủ nhân bảo chúng ta đi điều tra thân phận của Bạch Thủy Lung, nhưng không có kêu chúng ta đi nộp kết quả cho hắn xem. Ta cá với ngươi, ngày mai, chủ nhân sẽ không hỏi chúng ta về thân phận của Bạch Thủy Lung. Về sau không có cơ hội, cũng sẽ không hỏi.”

“Chậc.” Phong Giản không đáp ứng.

Đêm đó, Bạch Thủy Lung trở về tới cửa đại tướng quân Bạch phủ, thủ vệ liền xôn xao, thanh âm to truyền vào toàn bộ tướng quân phủ — Đại tiểu thư đã trở về!

Đại tướng quân phủ vang lên một trận tiếng bước chân, nhưng không có hỗn loạn. Từng cái đèn lồng được đốt sáng, chiếu sáng đêm tối như ban ngày.

Thủy Lung nhẹ nhàng thiêu mi, nhìn quản gia của tướng quân phủ Bách Tường ở trước mặt đang đi tới, Bách Tường gần năm mươi tuổi, mặc trường bào màu nâu, bước chân vững vàng ổn định nhìn sơ liền biết hắn có chút nền tảng võ công, bộ dạng ngày thường không có nghiêm túc, ngược lại hiền lành làm cho người ta nhìn thấy liền yên tâm không phòng bị.

“Đại tiểu thư, lão gia cho mời người vào Mộc Lam Viện.”

Đại tướng quân đã trở về?

Thủy Lung nhẹ nhàng gật đầu, đi theo sự dẫn dắt của hắn vào Mộc Lam Viện.

Bước đi của hai người không vội không nóng, Bách Tường bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Nghe tam công tử nói, đại tiểu thư mất tích mấy ngày là vì người cùng tam công tử ở ngã tư đường gặp chuyện, vì bảo hộ cho tam công tử không bị thương, mới một mình dẫn dắt thích khách rời đi, mấy ngày không có tung tích.”

Thủy Lung: “Ừ.”

Lời này nghe xong, dễ nhận thấy Bạch Thiên Hoa che chở cho Thủy Lung.

Bách Tường kinh ngạc khi thấy Thủy Lung bình tĩnh: “Đêm qua, lão gia trở về, sau khi biết được tam công tử trên người bị thương liền nổi giận, mọi người ở trong phủ đều chỉ ra và xác nhận đó là lỗi của tiểu thư, chỉ có tam công tử khăng khăng nói đều là lỗi của ngài ấy.”

Hắn ung dung thản nhiên đánh giá vẻ mặt của Thủy Lung, thấy nàng trước sau như một, vô cùng bình tĩnh, trong lòng càng thêm kinh ngạc.

Mộc Lam Viện ở ngay trước mắt, canh gác nghiêm ngặt.

Bách Tường di chuyển đôi môi, không có tiếp tục thăm dò Thủy Lung, hướng bên trong viện thông báo: “Đại tiểu thư đến.”

“Đi vào.” Thanh âm to lớn của Bạch Khiếu, nghe không ra vui hay giận truyền tới.

“Mời đại tiểu thư.” Bách Tường nói.

Thủy Lung đi vào đại sảnh lầu các của Mộc Lam Viện.

Bên trong, mọi người đều có mặt.

Ngồi ở vị trí chủ nhà là một nam nhân cao lớn uy vũ, mặc áo choàng màu lam tro rất giản dị, tóc ở chỗ buộc hơi bị rối, lộ ra cái trán dày rộng, một đôi lông mày như lưỡi đao. Đôi mắt dưới lông mi so với mặt hổ còn uy nghiêm đáng sợ hơn, khiến cho người ta cẩn thận kinh hãi. Người này chính là Bạch Khiếu, Thủy Lung lại nghiêng đầu nhìn lướt qua đại phu nhân Vệ thị.

Phía sau hai người còn có vài người đứng đó. Bạch Tuyết Vi mặc quần áo trắng đứng bên trái của Vệ thị, bên phải là một tiểu cô nương khoảng chừng tám, chín tuổi, bộ dạng cũng xinh đẹp. Không giống như Bạch Tuyết Vi dịu dàng như nước, mày liễu mắt hạnh mà di truyền một đôi mắt quyến rũ sắc bén của Vệ thị, mặt tròn kiêu căng có vẻ làm cho người ta khó mà gần gũi, vênh váo hung hăng. Là con gái nhỏ nhất của Vệ thị, tướng quân phủ tứ tiểu thư Bạch Linh Nhị.

Mặt sau, còn có vài nữ tử hơi lớn tuổi, có hai nữ tử trong tay còn nắm tay nhỏ của em nhỏ. Theo thứ tự là tướng quân phủ con của vợ nhỏ sinh: Ngũ tiểu thư Bạch Tố Tiểu, năm nay sáu tuổi; lục tiểu thư Bạch Vân, năm nay bốn tuổi. Mẹ của lục tiểu thư Bạch Vân chính là tướng quân phủ Phó di nương, liếc mắt một cái liền làm cho người ta cảm giác nữ nhân này có khí chất mộc mạc giản dị, nhưng Thủy Lung phát hiện ánh mặt của ả nhìn nàng tràn ngập chán ghét và hung ác.

Không chỉ bọn họ, ngay cả Ngọc Hương nha hoàn bên người của nàng cũng im lặng đứng ở đó.

Chỉ có không thấy hình bóng của Bạch Thiên Hoa.

“Trở về gặp lão gia cũng không biết chào hỏi, là ngây dại hay là đần độn?” Vệ thị lạnh lùng quát lớn đánh vỡ bầu không khí im lặng.

Thủy Lung nhìn Vệ thị nghĩ rằng tình trạng vết thương của bà ta đã tốt rồi, lại cố ý dùng vải trắng ‘băng bó’ cái trán, khổ nhục kế vừa nhìn đã biết. Chân mày giãn ra, đối với Bạch Khiếu hành lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Cha.”

“Quỳ xuống!” Âm thanh của Bạch Khiếu như sét đánh, mọi người trong phòng sợ tới mức mặt mày tái mét.

Chỉ có duy nhất Bạch Thủy Lung là ngoại lệ, không sợ hãi nhẹ nhàng nhướng mày nói: “Dựa vào cái gì ta phải quỳ?”

Giọng nói nhẹ hơn gió, không nghi ngờ gì nữa Thủy Lung bắt đầu chuyên quyền, chống lại sự phẫn nộ và khiển trách của Bạch Khiếu.

Mọi người trong phòng đều khiếp sợ nhìn Thủy Lung.

Chân mày của Bạch Khiếu nhíu lại, trong mắt hiện lên sát khí: “Mấy ngày ta không ở trong phủ, có cần ta tỉ mỉ kể lại mọi chuyện mà ngươi làm không?”

Thủy Lung không sợ hắn giận, chỉ sợ hắn không nổi giận.

Lúc trước, Bạch Thủy Lung ra tay muốn giết Bạch Tuyết Vi, hắn cũng không có làm gì nàng. Miệng hắn nói không nói rõ mấy chuyện nàng đã làm, trên thực tế hắn chỉ quan tâm Bạch Thiên Hoa. Một khi có chuyện liên quan đến Bạch Thiên Hoa, hắn mới nổi giận. Cái này đủ để chứng minh Bạch Thiên Hoa là nghịch lân của hắn, là mạng rễ của hắn.

Thủy Lung vân đạm phong khinh mỉm cười: “Không nói ra làm sao ta biết.”

Trong mắt Bạch Khiếu hiện lên vẻ kinh ngạc, sắc mặt càng giận dữ, nhưng cẩn thận nhìn lại sẽ phát hiện sát khí đã giảm đi không ít, trầm mặc một giây, đảo mắt nhìn qua đám người của đại phu nhân Vệ thị, trầm giọng nói: “Các ngươi nói đi.”

Vệ thị hiểu ý, ỷ vào có Bạch tướng quân làm chỗ dựa. Trong lòng bà ta luôn mong có ngày hôm nay, thực sự được đem Bạch Thủy Lung chèn ép đi xuống. Đánh mắt nhìn sang Phó di nương, ý bảo ả ta đi lên kể khổ.

Cái gọi là thương đánh chim đầu đàn (1), Vệ thị đương nhiên sẽ không làm người đi khơi mào cuộc chiến.

Phó di nương cho dù có ấm ức trong lòng cũng không dám đối địch với Vệ thị, đã sớm làm công tác chuẩn bị chờ ám hiệu của Vệ thị mà lên sàn diễn. Nước mắt lã chã rơi, dịu dàng hành lễ với Bạch Khiếu, dáng điệu cắn răng, đau buồn thê thảm làm xúc động lòng người, nói: “Lão gia, trước đó vài ngày, đứa cháu trai đáng thương của thiếp theo tam công tử đi vào trong viện của đại tiểu thư, không biết là đã xảy ra chuyện gì mà đại tiểu thư đã cắt bỏ ‘mạng rễ’ của hắn. Ca ca của thiếp chỉ có một mình hắn là con nối dòng, việc làm này của đại tiểu thư chẳng khác gì chặt đứt hương khói của Phó gia.” Nói xong, nước mắt chảy xuôi trên mặt, dùng khăn chà lau như thế nào cũng không hết: “Ngày hôm đó sau khi biết tin, lão thái thái chịu đả kích quá lớn hôn mê bất tỉnh, đến nay vẫn còn nằm trên giường không dậy nổi. Ca ca thiếp nói với thiếp, đây đều là lỗi của cháu trai, kêu thiếp đừng có trách đại tiểu thư. Chẳng qua là… là… cái này…”

Nói đến đây liền ngừng lại, Phó di nương âm thầm nhéo con gái một cái. Trong phòng liền vang lên một tiếng khóc thê lương giòn giã, người nghe đều cảm thấy đau lòng thương hại, nhưng cũng có vài phần buồn bực.

—————————————————-

(1) Người dẫn đầu ra mặt, dễ dàng chịu đánh