Edit: Tịch Ngữ

Đêm nay nhất định không bình an, mặc kệ là Thủy Lung, Du Ngôn hay là nhóm thương nhân Đổng Bật.

Trời tối gió lạnh, một bóng đen im lặng xông vào nơi ở của Du Ngôn, không bao lâu liền có một trận gà bay chó sủa. May mà Du Ngôn ở nơi vắng vẻ, dù có động tĩnh hơi lớn cũng không ảnh hưởng đến bên ngoài, cũng không có ảnh hưởng đến người khác.

Động tĩnh này tới nhanh đi cũng nhanh, bóng đen lại xiêu xiêu vẹo vẹo từ trong phòng đi ra. Nếu lúc đi vào, hắn bước đi tự nhiên, như vậy lúc này có thể nói là rất thảm hại. Cho dù không nhìn rõ diện mạo và vóc người bóng đen, nhưng dựa vào dáng đi của hắn liền biết tình trạng của hắn không được tốt.

Ngày hôm sau, Thủy Lung xuống giường rửa mặt chải đầu đi luyện võ, sau đó mới ăn sáng cùng TRưởng Tôn Vinh Cực, lúc chuẩn bị đi tìm nhóm người Vương Kim, trên đường đi liền thấy bóng dáng màu xanh quen thuộc xuất hiện.

Vừa liếc mắt Thủy Lung liền nhìn thấy…đầu tóc lởm chởm của hắn.

Đầu tiên là sửng sốt, sau đó Thủy Lung không nhịn được cười, đánh giá hình tượng ngày hôm nay của Du Ngôn.

Lại nói, Du Ngôn vốn là một thiếu niên tuấn tú, thân thể xương cốt có xu hướng gầy gò, suốt ngày mặc trường bào màu xanh, bộ dạng chẳng nói chẳng hừ, vừa nhìn thấy hắn, người ta sẽ cho rằng hắn là một gã thư sinh, còn là tài tử thanh cao xuất thân từ hàn môn.

Hiện tại, mái tóc đen dài của hắn hình như bị vật gì đó sắc bén cắt sửa, có thể thấy tóc đen được chỉnh sửa một cách nghiêm túc. Mọi nơi đều không đồng đều, ngắn nhất là vài tấc, dài nhất là tới lỗ tai, may là tóc Du Ngôn mềm mại, mượt mà, mặc dù hơi lộn xộn nhưng không có nhếch nhác, ngược lại mang một phen mùi vị khác.

Nói một phen mùi vị khác chỉ là ý kiến của Thủy Lung thôi. Dù sao thì nàng sinh ra ở hiện đại, nhìn đàn ông tóc ngắn quen rồi, bây giờ nhìn thấy tóc ngắn lộn xộn trên gương mặt tuấn tú của hắn. Không nhìn vào đôi mắt của hắn, hoàn toàn là bộ dạng mơ màng, xấu hổ của thiếu niên tuấn mĩ. Nếu như mái tóc của hắn dài hơn một chút, như vậy càng thú vị hơn.

Vẻ xinh đẹp này chỉ có Thủy Lung mới có thể tán thưởng. Thế giới này, thân thể tóc tai, da thịt là của cha mẹ ban cho, xã hội cổ đại lấy việc để tóc dài là đẹp, mọi người nhìn thấy mái tóc ngắn lộn xộn như vậy, đều cho rằng bộ dạng không nghiêm chỉnh, giống như người man rợ không biết xấu hổ khiến người ta chán ghét.

“Đây là làm sao?” Sáng sớm, tâm trạng của Thủy Lung không tệ, hỏi.

Du Ngôn yên lặng nhìn nàng một cái, nụ cười không chút chán ghét lại xen lẫn chút ấm áp của thiếu nữ, dễ dàng len lỏi vào lòng người. Không hiểu vì sao, Du Ngôn thở ra một hơi.

Hắn thành thật trả lời: “Tối qua, bị Phong Giản dùng dao cạo.”

Mắt Thủy Lung sáng lên, liền hiểu được lí do. Phong Giản là người của Trưởng Tôn Vinh Cực, hắn cắt tóc Du Ngôn, đương nhiên là do Trưởng Tôn Vinh Cực ra lệnh. Còn tại sao Trưởng Tôn Vinh Cực ra lệnh như thế này, nàng cũng đoán được.

Nói vậy, Du Ngôn chỉ là bị nàng làm cho tai bay vạ gió, nhưng nàng sẽ không có tự trách đâu nha ╮(╯▽╰)╭

Thủy Lung cười nói: “Hắn cạo ngươi, ngươi để yên cho hắn cạo à?”

“Không có.” Du Ngôn bình tĩnh đáp: “Thuộc hạ để lại mười tám đao trên người hắn.”

". . ." Thủy Lung không nói gì. (N: ờ nhìn người không thể nhìn bề ngoài…)

Nói như vậy, người xui xẻo là Phong Giản à?

Du Ngôn nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: “Hắn không có sát ý với thuộc hạ, nên thuộc hạ không có ra tay giết hắn.”

“Ừ.” Chuyện này Thủy Lung cũng nghĩ đến, nếu Phong Giản có chuyện, sáng nay sẽ không yên lặng như vậy: “Hôm nay, ngươi dự định đi theo ta?”

Du Ngôn im lặng một hồi, thấy nụ cười quen thuộc của Thủy Lung, hắn liền hiểu. Nếu như hắn nói phải, Thủy Lung nhất định sẽ đánh xỉu hắn, lại vứt hắn trong phòng.Hôm nay, sư phụ truyền tin đến, muốn hắn đem hành động của chủ nhân truyền qua. Nhưng mấy ngày nay hắn đều hôn mê, tin tức biết được quá ít.

“Thuộc hạ sẽ đi Hắc Thủy Bang.” Du Ngôn nhỏ giọng nói.

Ở bên cạnh Thủy Lung sẽ hôn mê rồi lại tỉnh, tuần hoàn như vậy mãi. Chẳng thà nghe theo lời chủ nhân, làm việc cho chủ nhân. Chuyện này làm xong, hắn sẽ được bảo hộ cho chủ nhân. Phía bên sư phụ cũng đã dặn dò, có thể đem những gì mình thấy mình nghe truyền đi.

“Được.” Thủy Lung nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng tuổi tác lớn hơn mình, nhưng nhìn giống như con báo nhỏ, khiến cho nàng có xúc động muốn sờ đầu hắn. Nhưng nhìn đầu tóc lộn xộn của Du Ngôn, nàng hé môi cười, lập tức bỏ qua ý nghĩ này, cười nói: “Được, được, ta đem phụ tác đắc lực của mình giao cho ngươi.”

Nếu như tương lai, Du Ngôn thật sự có thể trở thành người nàng đáng tín nghiệm, như vậy lời nói này của nàng chính là thật tình. Ngược lại, nó chính là lừa đảo mắt người hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết.

Vẻ mặt Du Ngôn không chút biến hóa, chỉ có lông mi hơi rung động. Chứng tỏ, không phải hắn không thèm để ý tới lời nói của Thủy Lung, không phải không hề có cảm xúc.

“Dạ.” Du Ngôn hơi cúi đầu nhận lời.

Việc Du NGôn rời đi không khiến cho bất kì ai chú ý. Trong phủ thành chủ, người biết sự tồn tại của Du Ngôn đã ít lại càng ít, nên chẳng ai để ý tới việc hắn rời đi.

Nếu có người để ý tới chuyện này thì chỉ có Lâu Thiến Trúc và Trưởng Tôn Vinh Cực thôi. Lâu Thiến Trúc âm thầm quản lí chuyện của Hắc Thủy Bang, vì vậy liền biết hướng đi của Du Ngôn. Về phần Trưởng Tôn Vinh Cực, trải qua người báo cáo việc Thủy Lung gặp Du Ngôn, cùng cuộc đối thoại của bọn họ, chỉ cười nhạt nói: “Trợ thủ đắc lực? Chậc.”

Vẻ mặt lạnh nhạt, bộ dạng lười nhác, lời nói hờ hững khiến cho thân thể tên thuộc hạ đến báo cáo cứng còng, trong lòng xúc động.

Chủ tử…. thật, thật sự rất đẹp! Khí thế lại mạnh mẽ như vậy! Lại khó dò đoán thế kia! Cảm giác giống như muốn giết người, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, thật là khủng khiếp, nhưng cũng rất hưng phấn!

Đương nhiên, Trưởng Tôn Vinh Cực không ít ý nghĩ trong lòng của thuộc hạ mình, nếu hắn biết, e là đã ra tay giết bạn nhỏ này rồi.

Tương tự, thuộc hạ của Trưởng Tôn Vinh Cực cũng không biết ý nghĩ lúc này trong lòng của hắn.

Dưới biểu tình vô cảm, lạnh lùng ấy của hắn chính là nội tâm không cân bằng và dục vọng độc chiếm quấy phá.

Trợ thủ đắc lực? Cư nhiên coi trọng thằng nhãi kia như vậy? Sớm biết không nên cắt tóc hắn thành như vậy, nên cạo sạch mới đúng!

Suy nghĩ này chợt lóe lên, cuối cùng Trưởng Tôn Vinh Cực sẽ không cạo đầu Du Ngôn đâu. Chỉ dựa vào mấy lời này của Thủy Lung, đã nói lên quyết định của nàng, đi cạo đầu của trợ thủ đắc lực của A Lung? Đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng!

Cảm xúc của Trưởng Tôn Vinh Cực không ai có thể nhận biết được, nhưng nếu Thủy Lung có mặt ở nơi này, chỉ cần nghe tiếng ‘chậc’ cuối cùng của hắn liền biết trong lòng hắn đang che giấu ngạo mạn.

Có lẽ, Phong Giản thường đi theo bên cạnh Trưởng Tôn Vinh Cực cũng có thể nhận ra một …hai…sau đó cõi lòng tan nát lần nữa. Nhưng thực tế, hôm nay, Phong Giản vẫn còn đang dưỡng thương.

Một ngày nay, Thủy Lung tiếp tục bận rộn công việc của mình, Trưởng Tôn Vinh Cực tiếp tục thay đổi phòng ốc trong chủ viện.

Ngày hôm sau, Thủy Lung và nhóm người Vương Kim đã bàn xong phương án hợp tác và lợi ích. Tiếp đó, nhóm Vương Kim và Trương Vân Hạc rời đi, ai nấy đều tự trở về gia tộc của mình điều động người và tiền.

Lần này, nhóm người Vương Kim rời đi có người đặc biệt bảo vệ, thành Nam Vân cũng không có bao nhiêu người theo bọn họ rời đi, chứng tỏ những thay đổi trong mấy ngày nay đã có hiệu quả. Dân chúng thành Nam Vân đã có lòng tin nhất định và lòng trung thành với mảnh đất này rồi.

Nửa tháng sau, chủ viện phủ thành chủ xây dựng xong. Trên thực tế, bể tắm xây xong sớm hơn một chút, chỉ vì có vài nơi trong chủ viện cần cải biến sửa sang một chút. Thời gian này, vật liệu cũng được chuyển từ bên ngoài vào thành Nam Vân, không những Trưởng Tôn Vinh Cực thay đổi phủ thành chủ xong, đủ để bọn người Vương Kim chuẩn bị xong.

Trong núi không có trăng, nóng lạnh chẳng biết năm, dùng câu này để hình dung thành Nam Vân cũng không quá đáng.

Từ Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực đến dân chúng thành Nam Vân đều bận rộn, bất tri bất giác liền trôi qua hai tháng. Tính từ lúc Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực rời khỏi thành Kỳ Dương tới nay, ước chừng gần năm tháng.

Trong khoảng thời gian này, thành Nam Vân tạm thời sống khép kín, không có tiếp nhận người ngoài. Ngay cả tin tức trong thành cũng ít truyền ra ngoài. TRong mắt người ngoài, thành Nam Vân đang rối loạn, xung quanh có càng nhiều kẻ trộm kẻ cướp, hầu như có rất ít thương nhân bình yên đi qua nó, ngay cả người thường cũng gặp tai ương.

Nghe đồn, Bạch Thủy Lung không biết quản lí lãnh địa, bản thân nàng tàn bạo, cổ quái, chỉ đem ác nhân đuổi ra khỏi thành Nam Vân, lại khiến đám ác nhân này ở ngoài thành Nam Vân càng phát triển ngông cuồng hơn. Bởi vậy mới có kết quả như hiện tại.

Dân chúng thành Nam Vân bi thương ái oán mấy ngày liền, cả đám bị Bạch Thủy Lung bắt làm nô dịch, rất nhiều người chịu không nổi đã bỏ trốn khỏi thành, cho nên trong có trộm, ngoài có cường đạo. Khiến cho thành Nam Vân chướng khí mù mịt.

Những lời đồn bừa bộn này không biết truyền tới thành Kỳ Dương tự bao giờ, đương nhiên nó cũng trở thành chủ đề cho đám con em quyền quý bàn luận mỗi ngày. Nói rất nhiều chuyện liên quan đến Thủy Lung, đủ các loại trào phúng ngầm.

Hiện tại, mặc kệ Thủy Lung hay Trưởng Tôn Vinh Cực đều không có mặt ở thành Kỳ Dương, bọn họ muốn nói gì thì nói cái đó, không sợ ai nghe thấy. Cả người cảm thấy rất khoan khoái, hận không thể đem những uất ức mà Thủy Lung đem tới chọn bọn họ trút hết ra ngoài.

Lúc này, đệ nhất lâu Thái Bạch Lâu trong thành Kỳ Dương, có một đám con em quyền quý nhàm chán.

“Nếu bàn về chiến tranh giết người, bản lĩnh của Bạch Thủy Lung không tệ. Nhưng quản lí lãnh địa? Hừ, rất là miễn cưỡng.” Người nói là Tống Thế Minh con trai Đại học sĩ, một tiếng cười khẽ trào phúng kia ai cũng nghe được.

Người ngồi đây có ai không biết hai anh em Tống Thế Minh và Tống Thế Nguyệt từng theo Trưởng Tôn Lưu Hiến, cũng kết thù khá sâu với Bạch Thủy Lung. Bây giờ nghe hắn chế nhạo Bạch Thủy Lung cũng là bình thường.

Tống Thế Nguyệt không có hàm súc như Tống Thế Minh, trực tiếp cười nhạo, nói: “Miễn cưỡng ư? Đâu chỉ miễn cưỡng! Thành Nam Vân vốn nghe khó khổ sở, hiện tại rơi vào tay Bạch Thủy Lung, khác gì địa ngục trần gian đâu. Hôm nay, ta thật cảm thấy đồng tình thay cho dân chúng đáng thương ở thành Nam Vân thôi, cư nhiên rơi vào tay một cô gái ác độc, e rằng chưa tới hai năm thành Nam Vân này liền biến thành thành chết chóc rồi.”

“Cái này không nhất định nha, ta nghe nói có vài thương nhân xung phong đưa đồ tới thành Nam Vân làm việc thiện.” Một gã công tử Hầu gia không có quyền thế nói, lời này phản bác lại bọn Tống Thế Nguyệt, nhưng sắc mặt không che giấu được sự hả hê.

Tống Thế Nguyệt khinh bỉ chê cười: “Cái này là vì Võ vương ép buộc thôi, số tiền này ném vào thành Nam Vân khác gì ném bạc xuống biển, không hề có tác dụng.”

Một người khẽ than: “Lại nói tiếp, ta không hiểu vì sao một người hoàn mỹ như Võ vương, tại sao lại si mê thứ như Bạch Thủy Lung? Đây là đạo lí gì? Thật kì quái!”

Vấn đề này, tất cả mọi người đều muốn biết.

Tống Thế Nguyệt rất muốn nói, Võ vương đầu óc không được bình thường! Nhưng e ngại thân phận hoàng thân quốc thích của Trưởng Tôn Vinh Cực, cuối cùng vẫn nuốt câu này vào bụng, nhưng nụ cười lạnh mơ hồ lại khiến kẻ khác có suy nghĩ sâu xa.

Đa số người ngồi ở đây đều ngồi nghe, không có tham dự.

Lúc này, chợt nghe một người nói: “Từ khi Võ vương và Võ vương phi rời thành đã gần năm tháng, sắp tới ngày sinh nhật của thái hậu, bọn họ cũng nên trở về chúc mừng chử nhỉ?”

Một câu nói khiến tình cảnh chìm vào yên tĩnh một lần nữa, ngay sau đó tiếp tục nhỏ giọng suy đoán.

Bạch Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực sẽ trở về sau? Dựa theo lời nói, bọn họ phải trở về mới đúng. Cho dù không nhận được thánh chỉ, thân là con cháu cũng nên nhớ ngày sinh của thái hậu, tự động trở về chúc thọ bày tỏ lòng hiếu thuận của mình.

Hoàng thất cực kì coi trọng chữ hiếu, mặc dù tình thân trong hoàng thất rất bạc nhược, lạnh lùng. Nếu không làm tốt những việc liên quan đến hiếu nghĩa, không chỉ rước lấy con dân trong nước chê cười, còn trở thành trò cười trong nước khác.

Con em quyền quý trong Thái Bạch Lâu suy nghĩ một chút, càng nghĩ càng cảm thấy Bạch Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực sẽ quay về. Nghĩ tới việc hai sát tinh trở về thành Kỳ Dương, bọn họ không hiểu vì sao cảm thấy giật thót tim, suy cho cùng cuộc sống bình yên hiếm có của thành Kỳ Dương sắp trở nên náo nhiệt nữa rồi.

“Phương huynh, huynh nói, đám người Bạch Thủy Lung có về không?” Tống Thế Minh đi tới cái bàn trong góc đằng trước, hỏi người đàn ông cô đơn ngồi đó.

Người nọ mặc quần áo gấm màu xanh ngọc có hoa văn quỳnh hoa, dung mạo xinh xắn nghiên lệ lại sắc bén hơn con gái, một đôi mắt phượng dài hẹp sắc xảo cong cong, chỉ cần híp mắt liền không thấy rõ con ngươi, cả người toát ra cảm giác sắc nhọn khiến người ta không dám tới gần.

Người này chính là Phương Tuấn Hiền. So với ngày xưa, hắn đa xthay đổi không ít, ít đi vài phần cợt nhã phong lưu, tăng thêm vài phần sắc nhọn, ngay cả dung mạo cũng sắc xảo hơn, khiến người ta không khỏi xem nhẹ phần tinh xảo.

Ba chữ ‘Bạch Thủy Lung’ giống như cái công tắc, mở ra cảm xúc sâu lắng trong lòng hắn.

Phương Tuấn Hiền im lặng khiến người ta cảm thấy hắn như một thanh kiếm bén nhọn vừa ra khỏi vỏ, sát khí hừng hực khiến Tống Thế Minh không khỏi rụt lui về phía sau vài bước. Rất nhanh, hắn bình tĩnh lại, hành vi của mình rất uất ức. Hiện tại, Trưởng Tôn Lưu Hiến không biết đang ở chỗ nào, rất nhiều người âm thầm cho rằng hắn đã chết, không có Trưởng Tôn Lưu Hiến, địa vị của hắn là Phương Tuấn Hiền không cao không thấp, tại sao hắn phải sợ y?

Vừa nghĩ như thế, vẻ mặt Tống Thế Minh liền khôi phục lại như bình thường, thậm chí còn kiêu căng hỏi Phương Tuấn Hiền một lần nữa: “Sao Phương huynh không nói chuyện? Lại nói, Phương huynh và Võ vương phi có ân oán lằng nhằng, chẳng lẽ sợ… A!”

Lời hắn còn chưa nói dứt, bỗng nhiên bị đạo lực lớn đánh bay ra ngoài, chật vật té xuống đất.

Nơi này có động tĩnh khiến người đang ngồi trong này phát hiện, ánh mắt mọi người đều rơi trên người Tống Thế Minh và Phương Tuấn Hiền.

“Nhiều chuyện.” Phương Tuấn Hiền lạnh giọng nói. Thuận tay cầm ly rượu ném về phía phía trúng, đập trúng gương mặt tức giận của Tống Thế Nguyệt. Ngay sau đó, Phương Tuấn Hiền đứng dậy, bộ dạng nghiêm nghị đi ra ngoài.

Dọc đường đi, chẳng có ai dám ngăn cản hắn.

Bạch Thủy Lung sẽ trở về sao? Có ư? Tròng mắt Phương Tuấn Hiền rũ xuống, trong lòng đã sớm loạn thành một nùi. Bởi vì nàng là Bạch Thủy Lung, nàng là con gái Bạch đại tướng quân, nhất phẩm quận chúa Tây Lăng quốc, còn là vương phi của Võ vương Tây Lăng quốc, nàng và Tây Lăng có mối quan hệ chặt chẽ khó phân biệt, cho nên nàng nhất định trở về!

Có lẽ, nàng và Trưởng Tôn Vinh Cực đang trên đường trở về thành Kỳ Dương.

Có lẽ, không bao lâu nữa hắn sẽ gặp lại nàng.

Đáy lòng Phương Tuấn Hiền dao động dữ dội, khi tới điểm giớ hạn, trong nháy mắt lại bình tĩnh.

Nàng trở về thì sao chứ, hà cớ gì hắn phải kích động. Nàng đã là vợ người khác, thậm chí không tính là bạn bè của hắn, ngược lại còn là kẻ thù, gặp nhau cũng chỉ có tranh chấp, tạo nên nhiều mâu thuẫn hơn thôi.

Phương Tuấn Hiền tự nhắn nhủ bản thân, cố gắng không rối loạn vì cô nàng xấu xí kia nữa, hoàn toàn không tim không phổi, hoàn toàn không có đức hạnh của người phụ nữ, không có một chút mĩ đức của con gái, danh tiếng hư thối khiến người ta phải giật mình.

~ Nhưng…. Trong thiên hạ chỉ có một Bạch Thủy Lung –

Đột nhiên, trong đầu Phương Tuấn Hiền bày ra vô số cái không tốt của Bạch Thủy Lung, bước chân của Phương Tuấn Hiền đột nhiên cứng đờ.

Trong thiên hạ… chỉ có một Bạch Thủy Lung. Chỉ có một người, cô gái không biết từ khi nào đã in sâu vào trái tim hắn. Mặc kệ nàng có bao nhiêu cái không tốt, tất cả thứ không tốt, nhưng không thể tìm ra người nào khác có thể khiến hắn rung động.

Đáy lòng Phương Tuấn Hiền dâng lên một chút cay đắng.

Hắn nhớ, khi đó người gặp Bạch Thủy Lung trước là hắn. Khi còn bé, bé trai mà Bạch Thủy Lung ‘gần gũi’ nhất cũng là hắn. Khi đó, có người gọi hắn và Bạch Thủy Lung là một đôi oan gia, từ nhỏ không bao giờ chịu ngồi chung mâm. Lúc Bạch Thủy Lung gặp Trưởng Tôn Lưu Hiến, kế đó si mê Trưởng Tôn Lưu Hiến, coi thường toàn bộ những người đàn ông khác, hắn liền không nhịn được châm chọc khiêu khích nàng, thậm chí còn ngầm nhắc nhở nàng, Trưởng Tôn Lưu Hiến không phải là phu quân của nàng, hắn ta không có thật lòng thương nàng, đổi lại chỉ là tức giận và đánh đập của Bạch Thủy Lung. (N: thì ra yêu đương phương mà không biết, cũng tội )

Hôm nay ngẫm lại, từ xưa tới nay hắn chưa bao giờ quản tới chuyện của người khác, cũng không có lòng tốt đi đồng tình người bị tổn thương, tại sao lại cố tình thích trào phúng Bạch Thủy Lung, âm thầm nhắc nhở nàng? Hay là, từ lúc ban đầu, hắn đã có mấy phần tâm tư đối với nàng.

Chỉ là khi ấy, chút tâm tư kia chưa biến thành tình ái, nhưng về sau cùng Thủy Lung ở chung nhiều hơn, càng ngày càng thăng hoa rõ ràng, bất tri bất giác đã mọc rễ nảy mầm, vả lại trưởng thành khỏe mạnh khó mà nhổ.

“Buồn cười.” Nghĩ lại nghĩ, Phương Tuấn Hiền liền tự cười nhạo chính mình.

Hắn thật là mắc cười. Nay đó, khi có cơ hội hắn lại không nghĩ rõ. Hiện tại không còn cơ hội, hắn lại hiểu rõ mọi chuyện. Đây không phải tự chuốt khổ vào thân sao? Cái tội này, đúng là hắn tự làm tự chịu!

Khi dân chúng thành Kỳ Dương đang suy đoán hướng đi của Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực, trên thực tế, mọi việc cũng như dự liệu của Phương Tuấn Hiền, Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực đang trên đường trở về.