Mặc dù Trưởng Tôn Vinh Cực ra tay không tiếng động, Thủy Lung không hề hay biết, thế nhưng dựa vào phán đoán cũng biết hắn động tay động chân.

Phong Giản cố tình che giấu giúp Trưởng Tôn Vinh Cực, Thủy Lung làm bộ như không biết, lành lạnh nói: “Một con thỏ đủ ăn không?”

Phong Giản lập tức nói: “Để thuộc hạ đi bắt thêm.”

Một bàn tay đưa đến bên mép miệng nàng, kế đó ép nàng mở miệng, đem một viên kẹo nhét vào trong miệng nàng.

Mùi vị ngọt lịm lan tràn trong khoang miệng, Thủy Lung liền biết mình bị nhét cái gì. Nàng quay đầu nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, tầm mắt từ khuôn mặt hắn chuyển xuống hộp kẹo trên tay hắn, trong lòng nghi ngờ không biết tên này lấy kẹo ở đâu ra? Mùi vị này rất đặc biệt, không biết là mua ở ngoài hay là hắn luôn mang hộp kẹo trong người?

Trong đầu Thủy Lung liền hiện lên một phiên bản hình chibi – Trưởng Tôn Vinh Cực luôn mang theo hộp kẹo bên người, mỗi lúc không có người liền len lén ăn một viên kẹo, khuôn mặt bánh bao lạnh lẽo làm bô đứng đắn ăn vụng kẹo.

Phụt!

Thủy Lung bật cười.

Đột nhiên nàng bật cười, nụ cười ấy rơi vào trong mắt Trưởng Tôn Vinh Cực, hắn cho rằng Thủy Lung được hắn cho ăn kẹo mà vui vẻ, yên lòng. Khuôn mặt lạnh lùng của Trưởng Tôn Vinh Cực dần dần lộ ra nụ cười vui vẻ, vuốt ve gương mặt trắng mịn của nàng: “Đúng là đồ trẻ con.”

Chỉ dùng một viên kẹo là có thể dụ dỗ, thật đúng là trẻ con mà.

“Về sau không nên để người lạ dùng kẹo lừa gạt, biết không?” Trưởng Tôn Vinh Cực không quên dạy dỗ nàng, nói: “Chỉ được ăn kẹo của ta đưa.”

“Ngươi xem ta là con nít ba tuổi à?” Thủy Lung không nhịn được đem lời thật lòng nói ra.

Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực không khỏi nhìn nàng, trầm mặc một chốc, liền nói: “Đúng là không phải con nít.”

Thủy Lung đọc được ý tứ từ ánh mắt hắn, như cười như không nhìn hắn, nàng lười phải tranh luận vấn đề này với hắn.

Kẹo bị nàng ngậm trong miệng dần dần hòa tan, không biết từ lúc nào nàng đã không còn bài xích vị ngọt này, giống như nàng bắt đầu có thói quen với Trưởng Tôn Vinh Cực, nàng cũng không chặt đứt những thói quen mà hắn đem tới.

Lúc thỏ nướng xong, Phong Giản lấy mâm bạc ra, dùng con dao nhỏ sắc bén như gió táp cắt thịt thỏ thành từng miếng nhỏ đặt trên mâm bạc, cung kính đưa tới trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung.

Thủy Lung nhìn động tác thành thạo của hắn, nàng liền biết hắn rất hay làm chuyện này, lại một lần nữa xác định Trưởng Tôn Vinh Cực là người rất rất biết hưởng thụ.

Trưởng Tôn Vinh Cực bưng mâm bạc, dùng đũa bạc gấp thịt, đút cho Thủy Lung ăn.

Tuy rằng ánh trăng nhô cao, mĩ nam như tiên, mỗi cái cử động đều trở thành vòng sáng, bầu không khí lãng mạn, say mê. Tạo thành một bức họa xinh đẹp động lòng người. Nhưng, Thủy Lung thật tình không ngắm được cảnh đẹp trước mắt, ngẩng đầu nói với Phong Giản: “Đem chân cắt ra cho ta.”

Phong Giản ngẩn người, nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực một chút, thấy hắn không có phản ứng, đành ngoan ngoãn cắt chân thỏ, đặt lên mâm bạc, cung kính đưa lên cho Thủy Lung.

Thủy Lung nhớ tới đồ vật bọn họ mua lúc trước, không những mua gia vị còn có rượu ngon. Nàng đi tới xe ngựa chứa đồ đạt, tìm hồ lô rượu trong bọc, mở nắp ra, đưa lên miệng hớp một ngụm, cười: “Ăn thịt làm sao có thể thiếu rượu ngon được.”

Ở đây cũng không phải vương phủ, nàng không cần ăn mặc trang nhã ra vẻ ta đây. Nơi này là rừng sâu núi thẳm, xung quanh không có nhiều ánh mắt đánh giá của người ngoài, chỉ có các loài dã thú ẩn mình mà thôi. So với việc ngồi nghiêm túc, từ từ ăn từng miếng nhỏ, Thủy Lung thích cái dạng thoải mái cầm thịt cắn một miếng to, uống một ngụm rượu, có cảm giác tự do, thỏa thích không kiềm chế.

Nhìn động tác ăn uống của nàng không một chút thô bỉ. Rượu chảy từ cằm nàng xuống cần cổ trắng ngần, chầm chậm thấm vào áo trong, làm ướt một mảnh quần áo. Dưới ánh trăng, nàng cười một cách tự nhiên, chỉ vì vui vẻ mà cười, đôi mắt lười biếng híp lại, khiến Trưởng Tôn Vinh Cực tê dại như bị điện giật trong nháy mắt.

Thủy Lung nhìn bộ dạng ngây người của hắn, khóe miệng nhếch lên cười vui vẻ, đáy mắt cũng hiện lên chút giảo hoạt. Bước một bước tới phía hắn, đưa hồ lô rượu cho hắn, sau đó cầm lấy chân thỏ cắn một ngụm.

Nuốt một miếng thịt thỏ xuống bụng, đãi dạ dày đã sớm đói đến cồn cào. Thủy Lung than nhẹ, nhìn Phong Giản cười nói: “Tay nghề rất tốt, rất có hương vị.”

Phong Giản vốn là bé ngoan vừa định lễ phép nói cám ơn, nào ngờ bị khí lạnh công kích, lập tức cúi đầu, tiếp tục giả bộ làm nhân sĩ câm điếc.

Thủy Lung phát hiện ra điểm này, quay đầu nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, cười đến yêu nghiệt, đưa chân thỏ tới bên môi hắn: “Nếm một chút?”

Trưởng Tôn Vinh Cực liếc nhìn chân thỏ, lại nhìn về phía Thủy Lung. Đúng là hắn có chút đói, nhưng so với ăn một chân thỏ, hắn muốn nếm mùi vị của Thủy Lung hơn. Hắn hơi cúi đầu xuống, cắn vào chân thỏ.

Thủy Lung nhìn và bình luận: Cho dù hành động của người này đang gặm chân thỏ, nhưng người khác vẫn không nhìn ra vẻ khó coi nào hết.

“Cũng bình thường thôi.” Sau khi Trưởng Tôn Vinh Cực nuốt thịt thỏ xong, mới nói.

Phong Giản vừa nghe liền biết, mình nằm cũng trúng đạn.

Thủy Lung cười tủm tỉm: “Ta cảm thấy không tệ.” Lập tức, nàng giả vờ kinh ngạc nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực: “Chẳng lẽ ngươi từng được người có tay nghề nấu nương giỏi hơn cả Phong Giản? Hoặc là người đó chính là ngươi?”

Không. Thể. Nào!

Phong Giản thầm lặng phun ra ba chữ.

Chủ tử nhà hắn chính là con cưng của trời, mọi chuyện đều có hắn thu xếp. Từ lúc hắn đi theo hầu hạ chủ tử, hắn chưa bao giờ thấy chủ tử tự nấu ăn, đừng nói chi tới việc nướng thịt với một đống lửa dày đặc khói.

Nét mặt Trưởng Tôn Vinh Cực hơi sượng lại, sau đó nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng.

Răng rắc!

Âm thanh này thành công hấp dẫn lực chú ý của Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực.

Thủy Lung như cười như không nhìn Phong Giản, Trưởng Tôn Vinh Cực thì không chút cảm xúc nhìn hắn, ngón tay khẽ ma sát.

Phong Giản khóc không ra nước mắt, cười giả lả: “Thuộc hạ thật là hậu đậu!!!”

Thủy Lung lạnh nhạt tiếp một câu: “Tối hôm nay, ngươi bất cẩn hơi nhiều nha.”

Phong Giản nghiêm túc nói: “Chắc là do đánh xe nên đón gió nhiều, phỏng chừng là gió lạnh xâm nhập vào cơ thể, nên thuộc hạ hơi bị cảm, đầu có chút loạn.”

“À, thì ra là động kinh.” Thủy Lung làm ra vẻ hiểu rõ gật đầu.

Phong Giản không hiểu động kinh có nghĩa là gì, nhưng hắn nhạy cảm nhận thấy cái từ này tuyệt đối không có ý tốt. Mặc kệ nó là tốt hay xấu, chỉ cần có thể dời đi lực chú ý của chủ tử, đó chính là từ tốt.

Phong Giản vừa trải qua một hồi phong ba, Thủy Lung không có tiếp tục bám theo vấn đề thịt nướng nữa, cầm hồ lô rượu trở về, ngửa đầu hớp một hớp, nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực hỏi: “Còn phải đi bao lâu nữa?”

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn đôi môi vì uống rượu ăn thịt mà đỏ bừng, vừa thấy liền khiến người ta muốn chà đạp một phen. Hắn cảm thấy cổ họng khô khác, liền giật lấy hồ lô rượu trong tay Thủy Lung, cũng học nàng uống một ngụm rượu, vị cay kích thích cổ họng, hít sâu môt hơi, nói: “Bốn ngày.”

Nếu chỉ một mình Trưởng Tôn Vinh Cực đi, một ngày, hắn liền đến nơi. Đáng tiếc, công lực của Thủy Lung không cao, khinh công không sử dụng được bao lâu, nếu bị hắn ôm mang đi thì tốc độ miễn cưỡng nhanh, đồng thời có chút không thoải mái. Cho nên, hắn quyết định sáng sớm ngày mai liền đi sớm.

Bốn ngày này, vẫn còn thời gian nghỉ ngơi vào ban đêm.

Thủy Lung nhìn khuôn mặt trắng nõn của hắn ửng hồng vì rượu, đẹp đẽ vô song, không khỏi cười to, đem rượu trong tay hắn lấy đến ngửa đầu uống, nói: “Có truyền tin về cho Mộc Tuyết ở trong phủ Võ vương chưa.”

Tâm tư Mộc Tuyết rất tinh tế, rất hay lo lắng. Chuyến này phải đi bốn năm ngày, hoặc là nhiều hơn, tuy rằng không sợ nàng ta bị người trong phủ hãm hại, nhưng nhất định sẽ lo lắng cho hành tung của mình.

Ánh mắt Trưởng Tôn VInh Cực u ám: “Nàng rất để ý tới nàng ta.” Tựa như cố ý muốn đối nghịch với nàng, hắn lại cươp hồ lô rượu của nàng. Lần này uống một hơi lớn, động tác tự nhiên hơn, cũng không có vội vã.

Thủy Lung cười tít mắt: “Ta để ý ngươi.”

Mặt Trưởng Tôn Vinh Cực rất đỏ, ngay cả tim và cơ thể cũng nóng hầm hập. Hắn tránh né động tác cướp hồ lô rượu của Thủy Lung, đưa hồ lô lên miệng uống, nhàn nhạt nói: “Rượu này thật mạnh.”

Hắn đang giải thích nguyên nhân mình đỏ mặt hay sao?

Thủy Lung không biết mình đoán trúng hay không, nhưng vẫn không nhịn được bật cười, lại không phát hiện gương mặt của mình cũng đỏ bừng vì rượu, cười đến chảy nước mắt: “Đúng vậy, đúng vậy, rượu này thật mạnh, làm cho mặt mũi của ngươi đều đỏ như cái đít khỉ nha.”

Trưởng Tôn Vinh Cực trợn mắt.

Không ngờ nàng dám đem mặt hắn so sánh với đít khỉ!

Con hồ li nhỏ này đúng là vừa khiến người ta yêu, vừa khiến người ta hận!

Một khắc trước còn vì lời nàng nói mà động lòng, khắc tiếp theo liền bực dọc!

Thủy Lung thừa dịp hắn ngẩn người, vươn tay lấy hồ lô rượu về, uống một ngụm lớn. Thấy Trưởng Tôn Vinh Cực muốn cướp lại, Thủy Lung liền đứng lên lùi về sau: “Hắc! Cũng không phải chỉ có một bầu rượu, ngươi muốn uống thì tự mình đi lấy, đừng có cướp với ta.”

Phong Giản vốn bị lãng quên, rất hiểu ý người nhanh chóng mang một bầu rượu khác tới, đưa cho Trưởng Tôn Vinh Cực.

Ai ngờ lòng tốt không được báo đáp, không những không được Trưởng Tôn Vinh Cực tán thưởng, còn bị hắn dùng mắt lạnh lườm nguýt.

Phong Giản liền biết lòng tốt của mình dùng sai chỗ, rất có tự giác lách người lùi về phía sau, lần nữa làm nhân sĩ tàn tật.

“Ha ha ha.” Thủy Lung cười to, sau đó vui quá hóa buồn, bi sặc rượu: “Khụ khụ khụ.”

“Ông trời cũng không chịu nổi Tiểu Hồ Ly như nàng.” Trường Tôn Vinh Cực lạnh giọng nói, tay lại không chần chừ vỗ vỗ lưng nàng, tay còn lại thuận tiện ôm eo nàng, đem nàng giam giữ vào thân cây.

“Đúng đúng đúng, té ra là ta sai. Không phải chỉ uống một ngụm rượu thôi sao, cho ngươi nè.” Thủy Lung dần dần ngừng ho, vẻ mặt không chút nhận sai, trái lại vẻ mặt ngả ngớn cười nói. Dứt lời liền cầm hồ lô lên uống một ngụm, nắm cổ áo Trưởng Tôn Vinh Cực, kéo hắn cúi người xuống, môi hướng về miệng hắn.

Khoang miệng hai người đều là mùi rượu, rượu cay như lửa thiêu đốt hai người, khiến nụ hôn này nóng bỏng không gì sánh bằng.

Khi tách ra, cả hai đều thở hổn hển.

Thủy Lung lười biếng dựa vào thân cây, ngửa đầu nheo mắt nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn con ngươi đen nhánh của Thủy Lung, không biết là đầu óc bị rượu làm hỗn loạn hay là bị nàng làm lây. Tâm thần chưa bao giờ tràn ngập thoải mái như vậy, cũng chưa phát hiện nụ cười yếu ớt trên môi dần cười lớn đến sung sướng, vui vẻ như vậy, nụ cười giống như dòng suối ngọt chảy trên Thiên Sơn.

Tuổi tác vốn không lớn, nụ cười vui vẻ này, thực sự khiến hắn đáng yêu giống như đứa trẻ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần giống như mây xanh hòa với ánh trăng, tựa như tinh linh sống lâu trong núi không hiểu chuyện đời, linh khí bức người.

Tình cảm theo thời gian hai người sống chung, không phai nhạt ngược lại càng sâu.