Chờ đến khi núi Thương Trạch lại xuất hiện, đó chính là lần bãi bể nương dâu sau

Cảnh tượng trước mắt, cùng trận chiến trăm ngàn năm trước ở Bất Chu Sơn chồng chéo lên nhau. Kim diễm che ngợp cả bầu trời, va chạm vào ánh sáng xanh mông lung của kết giới Lưỡng Nghi Hỗn Nguyên, không thể làm tổn hại kết giới dù chỉ một chút. Phù Lê một tay chống kết giới, một tay kia thì đang ngưng tụ một đạo thanh quang.

Bạch Trạch đờ đẫn trong chốc lát, bật dậy đứng lên bên cạnh người Phù Lê: “Rượu Thiên Quân ta mang theo không nhiều, ngươi đừng để phí pháp lực, chống đỡ kết giới thôi là được rồi.”

Phù Lê nghe thấy vậy, quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Trạch, xoay tay đem pháp lực công kích thu hồi lại.

Bạch Trạch nhe răng nở nụ cười, vung tay áo hóa thành nguyên hình, rung rung lông. Hơi nước trơn bóng tràn ngập quanh thân, làm cho nhiệt độ xung quanh đều giảm xuống rất nhiều.

Cố Tranh Quân nằm nhoài trên đám mây, không chớp mắt lấy một cái mà nhìn trận ác chiến bên dưới. Thì ra đây chính là nguyên hình của thần thú Bạch Trạch, thực sự là vừa uy vũ vừa… đáng yêu!

Một cột nước lớn phun về hướng Xích Viêm Kim Nghê Thú, cùng giằng co với ngọn kim diễm kia, phát ra một âm thanh ‘xì xì’ ồn ào. Bạch Trạch hung hãn trừng mắt nhìn cự thú trước mặt, cái tên này năm đó làm thương tổn đôi mắt của y, còn làm hại y mất đi vài đoạn ký ức, hôm nay tất nhiên phải đòi lại bằng hết.

Dưới chân dùng sức, Bạch Trạch bỗng mạnh mẽ nhảy vọt lên, tung vuốt cào về phía mắt của Xích Viêm Kim Nghê Thú.

Phù Lê hơi nhíu mày, dùng kết giới Lưỡng Nghi Hỗn Nguyên bao vây lấy cục lông bự màu trắng kia, tinh hoa nhật nguyệt có hạn, thế nên hắn không phòng hộ cho mình, chỉ chăm chú dõi theo Bạch Trạch.

Móng vuốt của Bạch Trạch, đệm thịt bình thường đều mũm mĩm đầy thịt, nhìn trông không hề có chút tính công kích nào, nhưng khi y thực sự muốn dùng nguyên hình để đánh nhau, năm móng vuốt sắc bén liền từ các kẽ ngón tay bật ra ngoài.

“Gào ——” Đôi mắt bình thường to tròn vàng óng của Xích Viêm Kim Nghê Thú, bị móng vuốt cứng như thép tinh luyện tàn nhẫn cào một phát, lập tức gào thét một tiếng chấn động trời xanh, điên cuồng phun lửa về phía Bạch Trạch.

Bạch Trạch ỷ có kết giới Lưỡng Nghi Hỗn Nguyên, căn bản là không thèm sợ, đắc ý vẫy đuôi một cái, xài chiêu Thiên Sơn Vạn Thủy, dẫn nước sông lớn ở bốn phương tám hướng tới, đem lửa quanh thân con hung thú kia nhấn chìm. Hỏa diễm của Xích Viêm Kim Nghê Thú bị dòng nước chảy không ngừng kia dập tắt.

“Tiên tôn!” Cố Tranh Quân nằm nhoài trên đám mây kinh ngạc thốt lên một tiếng.

Bạch Trạch cả kinh, bỗng nhiên quay đầu lại. Xa xa trên tảng đá, Phù Lê một tay bưng vai, sắc mặt đạm mạc nhìn y, máu tươi từ kẽ hở giữa các ngón tay chảy ồ ạt ra bên ngoài, nhiễm đỏ cả tiên y thanh sắc.

“Phù Lê!” Bạch Trạch hóa thành hình người, trong nháy mắt di chuyển đến bên cạnh Phù Lê, vững vàng đỡ được hắn, còn mình thì nhanh chóng uống một ngụm Thiên Quân, bổ sung thêm chút tinh hoa nhật nguyệt cho Phù Lê: “Ngươi sao vậy?”

Kéo cánh tay kia ra, bỗng chốc trong mắt Bạch Trạch nổi lên hơi nước, tiên y thanh sắc bị ngọn lửa đốt cháy, một vết thương lớn cháy đen xuyên qua vai Phù Lê.

Lúc nãy, Phù Lê chỉ lo thay Bạch Trạch duy trì kết giới, không dư pháp lực để chống đỡ cho chính mình, thời điểm vài đạo kim diễm phóng đến, hắn chỉ có thể tận lực tránh né, nhưng vẫn bị một tia trong số đó làm bị thương.

“Đều do ta!” Bạch Trạch hối hận không thôi, tại sao mình lại muốn thể hiện? Nghe lời để Phù Lê đối phó Xích Viêm Kim Nghê Thú không phải là tốt rồi sao!

Cơ thể Phù Lê lung lay, có hơi không đứng thẳng người được. Bạch Trạch dứt khoát ôm lấy hắn, ngồi xuống trên tảng đá, đầu ngón tay run rẩy vạch xiêm y của Phù Lê, lộ ra vết thương máu thịt be bét kia.

“Đừng sợ.” Phù Lê nhìn Bạch Trạch, nhẹ giọng nói, giơ tay một cách khó khăn, hất một kết giới qua, bao vây lấy Xích Viêm Kim Nghê Thú sắp tắt lửa.

“Năm đó trong trận đại chiến tiên ma, người kia chính là ngươi ư?” Bạch Trạch khịt khịt mũi, đem một tia sáng tiên quang nhu hòa bám vào người Phù Lê, cúi đầu, chầm chậm nhẹ nhàng bắt đầu liếm láp vết thương. Thụy thú Bạch Trạch khi trị thương cho người khác, vết thương nhỏ thì có thể dùng ngón tay xóa đi, vết thương lớn lại cần phải dùng đầu lưỡi.

“Hmm…” Phù Lê nhắm mắt lại, khẽ rên một tiếng, chẳng biết là do đau đớn hay do thoải mái: “Những gì lúc trước ngươi nói, còn giữ lời không?”

“Hả?” Bạch Trạch đang liếm đến là chăm chú, nghe vậy không hiểu gì hết mà đáp một tiếng, y lúc trước đã nói cái gì?

“Cái đó phải giữ lời đấy.” Phù Lê mở mắt, mang theo ý cười nhìn Bạch Trạch.

Bạch Trạch chăm chú liếm xong, thấy vết thương ở trong bạch quang đã khôi phục lại như ban đầu, cuối cùng cũng hơi an tâm, lúc này mới có thời gian để nói chuyện: “Cái gì?”

Phù Lê không đáp, chỉ nhìn y, hơi mỉm cười.

Bạch Trạch đầu óc vẫn cứ mơ hồ, đem Cố Tranh Quân trên đám mây thả xuống, nói: “Tai họa ở nơi này đã được giải trừ. Ngươi mau về kinh đi, có việc ta sẽ lại xuất hiện.”

“Được!” Cố Tranh Quân vô cùng cảm kích mà hành lễ, liếc mắt nhìn Phù Lê trong lòng Bạch Trạch, đối diện với một đôi mắt thâm thúy như vũ trụ mênh mông, trong lòng có chút sợ hãi cả kinh, không dám nhìn nữa, khom người bái lạy, xoay người rời đi.

Bạch Trạch thông tri cho Na Tra đến giúp mình tha Xích Viêm Kim Nghê Thú đi, còn mình thì cẩn thận mặc lại quần áo tử tế cho Phù Lê. Tiên bào thanh y đã tự mình lành trở lại, hoàn hảo như lúc ban đầu. Bạch Trạch buộc chặt lại vạt áo cho hắn, vuốt vuốt dây lụa màu xanh bên hông, trong đầu bỗng nhiên xẹt qua một đoạn đối thoại.

“Có thể cứu ngươi, pháp lực tất nhiên là cao hơn ngươi, ngươi có thể báo đáp cái gì?”

“Không có gì để đền đáp, nguyện lấy thân báo đáp, khà khà…”

Lúc nãy Phù Lê hỏi y, những gì đã nói lúc trước phải giữ lời… phải giữ lời…

“Phừng ——” Mặt Bạch Trạch bỗng nhiên đỏ ửng, cúi đầu nhìn Phù Lê, người kia đã biến thành một bé con, cuộn trong lồng ngực mình ngủ say.

Năm đó y bị Xích Viêm Kim Nghê Thú gây thương tích, sau đó mất trí nhớ, Phù Lê nói không chừng cũng mất trí nhớ ha? Bạch Trạch lừa mình dối người mà nghĩ.

Yêu đạo quốc sư chết, không còn quốc sư luyện ‘tiên đan’, lão hoàng đế ít bữa sau cũng về Tây Thiên. Làm thái tử đã nhiều năm, Cố Tranh Quân có thế lực trong tay, không phải thứ mà tam hoàng tử mới được cưng chiều kia có thể so sánh cùng. Lấy tư thế như bẻ cành khô, hắn giải quyết hết thảy các khối u ác tính trong triều, trước khi mùa đông đến, Cố Tranh Quân đã leo lên được ngôi vị hoàng đế.

Trong lễ đại điển đăng cơ, thất thải tường quang che phủ phía trên hoàng cung, một con thần thú toàn thân trắng như tuyết, thân sư tử sừng dê từ trên trời giáng xuống.

“Thụy thú Bạch Trạch, đó là thụy thú Bạch Trạch a!”

“Đây ý là có một vị minh quân xuất hiện đó!”

“Trời phù hộ Ngô Hoàng! Trời phù hộ Ngô Hoàng!” Văn võ bá quan cùng nhau quỳ lạy, tiếng hô chấn động trời xanh.

“Bạch Trạch tiên tôn!” Cố Tranh Quân nhìn thấy Bạch Trạch tới tham dự đại điển đăng cơ của mình, kích động từ trên bảo tọa nhảy xuống.

“Ngươi chính là một đấng minh quân nhân từ, ta cam đoan quốc gia của ngươi trong vòng ba năm sẽ mưa thuận gió hòa, chỉ là có một điều cần ghi nhớ.” Bạch Trạch dùng hình thú mở miệng nói chuyện, làm cho những quan viên kia kinh ngạc thốt lên liên tục, đắc ý vẫy vẫy lông, thổi một hơi, một mảnh vải lụa màu xanh bay đến tay Cố Tranh Quân: “Chỗ đánh dấu trong bản đồ, trong ba tháng tất có nạn hồng thủy, cần di chuyển đi nơi khác, chờ tai họa qua đi mới có thể hồi hương. Đêm trăng tròn ba tháng sau, kêu gọi bách tính đóng chặt cửa nẻo, không được ra ngoài.”

“Xin nghe theo ý chỉ của tiên tôn.” Cố Tranh Quân trịnh trọng nói, triều thần cũng cùng nhau hô theo.

Bạch Trạch đi lại một vòng trên không trung: “Việc này nếu như thành, chính là một công đức, có thể bảo đảm mười năm mưa thuận gió hòa!” Dứt lời, tường quang tỏa ra, lan tràn toàn bộ kinh đô, sau đó ngẩng đầu, đạp mây mà đi.

“Bạch Trạch giả bộ cứ như thật!” Thiên Lý Nhãn nằm bò trên tầng mây, cười khà khà.

“Giả bộ cái gì, Bạch Trạch người ta vẫn luôn như vậy!” Bách Hoa Tiên Tử không phục, dùng lụa tiên trên tay đánh Thiên Lý Nhãn một cái.

Thuận Phong Nhĩ bĩu môi: “Rõ ràng là vì giải quyết sức mạnh luân hồi, vậy mà nói cứ như thể cứu vớt muôn dân bá tánh ấy, vậy mà những người này cũng tin!” Còn không phải là do Bạch Trạch đẹp sao? Nếu như đổi thành Bách Túc Trùng, xem xem có ai còn tin không!

“Hai ngươi chính là đang đố kị.” Bách Hoa Tiên Tử cười xùy một tiếng, không để ý đến bọn họ nữa, móc ra một bình mật bách hoa vui vẻ chạy về hướng Ngọc Thanh Cung, thừa dịp còn chưa có biến trở lại như cũ, nàng phải nhanh nhanh đến đó ôm Tiểu Tiểu Nguyệt Lão thêm một cái.

Ba tháng sau, đêm trăng tròn.

“Cẩu tử, đi thôi.” Bạch Trạch vỗ vỗ đầu Thiên Cẩu.

“Gâu!” Thiên Cẩu đáp một tiếng, dụi dụi đầu trong lòng bàn tay Bạch Trạch, xoay người, hướng về phía mặt trăng mà chạy, rất nhanh đã biến mất bên trong màn trời đầy sao.

Không lâu sau, mặt trăng như mâm ngọc ở trên cao, xuất hiện một bóng cẩu đen kịt thon dài, chậm rãi há miệng rộng ra.

“Thiên Cẩu ăn trăng!” Người dân đứng trước cửa sổ nhìn bầu trời, nhao nhao kinh hô thành tiếng.

“Mau đi ra ngoài gõ chiêng!” Có người hô to, thời điểm Thiên Cẩu ăn trăng phải nhanh chóng khua chiêng gõ trống, mới có thể đuổi đánh được Thiên Cẩu.

“Không được, hoàng thượng có lệnh, đêm nay ai cũng không được ra ngoài, người vi phạm sẽ bị nghiêm trị.” Người đứng bên cạnh nhắc nhở.

So với việc ra ngoài khua chiêng gõ trống góp vui, hiển nhiên mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn, mọi người đều trốn trong phòng không ra đến ngoài.

Cố Tranh Quân đứng trước cửa sổ, nhìn mặt trăng trên trời, nét mặt nghiêm túc. Bạch Trạch không cho bách tính ra ngoài, quả nhiên là do có việc phát sinh, chỉ là không biết còn phải đón lấy tai họa gì.

Thiên Cẩu há rộng miệng, đem vầng sáng bên ngoài của mặt trăng nuốt hết vào, trong giây lát mặt trăng bỗng mờ ảo, trời đất đen kịt một màu.

Giơ tay không thấy được năm ngón, thái giám vội vàng đốt thêm vài chiếc đèn lồng, khom người phủ thêm cho đế vương một tấm áo choàng: “Hoàng thượng, Thiên Cẩu ăn trăng, không nên đứng trước cửa sổ.” Đây là điều kiêng kỵ ở trong cung, chủ yếu là sợ thời điểm mây đen gió lớn, có thích khách tập kích.

“Không sao.” Cố Tranh Quân hất hất tay, tiếp tục ngửa đầu nhìn bầu trời.

Thiên Cẩu ăn trăng còn chưa kết thúc, ánh trăng chỉ còn lại một lưỡi liềm. Lúc này, bầu trời phía tây đột nhiên nổi lên kim quang chói mắt, ở trong giây phút Thiên Cẩu ăn ánh trăng cuối cùng, Kim Ô điều khiển xe thái dương, dường như rất vội vàng, nhanh chóng chạy qua trên bầu trời, không tới một khắc, đã chạy tới phương đông.

“Mặt trời mọc hướng tây…” Dân chúng trợn mắt há mồm mà nhìn.

Còn chưa kịp ngạc nhiên xong, nhân gian bắt đầu cát đá bay đầy trời, sông lớn chảy ngược. Bách tính sợ đến mức trốn ở trong phòng run lẩy bẩy, người hầu nhanh chóng đóng cửa sổ, để tránh thổi tới đế vương.

Thiên Cẩu đứng trên không trung, phồng miệng, nhìn Kim Ô hò hét phóng qua trước mặt.

“Khiếu Thiên a, cười cái coi?” Thường Nga ôm thỏ ngọc, tựa trên cây hoa quế, lên tiếng trêu chó ngố.

Thiên Cẩu vẫy vẫy đuôi, muốn sủa một tiếng, nhưng không thể há mồm, sốt ruột xoay quanh một vòng, mắt thấy thái dương sắp vọt tới cực đông, nhanh chóng há mồm, đem ánh trăng trong miệng nhả hết ra. Vầng trăng lu mờ ảm đảm, lại một lần nữa trở nên sáng ngời.

Cát đá đang bay rơi xuống đất, sông lớn một lần nữa chảy ra biển. Bách tính vốn tưởng rằng đây là trời phạt, nhưng hôm sau lại phát hiện ra, những nơi đế vương ra lệnh di rời, đều bị hồng thủy nhấn chìm qua, bởi vì đế vương nhìn xa trông rộng, nên không có bất kỳ thương vong nào. Nguyên lai không phải là trời phạt, là trời thương!

Bách tính nhao nhao quỳ lạy hướng về phía thành đô: “Trời phù hộ Ngô Hoàng!”

Trong Ngọc Thanh Cung, một ánh sáng lóe lên trong sân, các thần tiên bé con nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ trưởng thành.

Lão Quân vẫn biến thành một ông lão, cười ha hả cầm lò luyện đan của mình quay về Đâu Suất Cung. Đông Hoa vẫn là Đông Hoa đẹp trai chói mắt, ngẩng đầu chắp tay với Bạch Trạch, gọi mây bay về chốn cực đông. Lý Tịnh nhớ tới hành động mấy bữa nay của mình, cứng đờ một lát.

“Lý Tịnh, tiểu bảo tháp của ngươi.” Nguyệt Lão đem bảo tháp đưa cho hắn.

“Câm miệng.” Lý Tịnh đỏ mặt, trừng Nguyệt Lão một cái, một tay giật bảo tháp một tay bụm mặt chạy đi.

Nguyệt Lão chớp mắt mấy cái, nhìn về phía Phù Lê: “Thiên Tôn, tơ hồng của hai ngươi có cần phá giải không?”

“Không sao, bản tọa sẽ xử trí.” Phù Lê dáng vẻ vẫn cứ luôn nắm chắc trong tay bát hoang lục hợp, khiến người ta tín phục vô cùng.

Nguyệt Lão gật đầu, cười với Bạch Trạch, rồi đi về phía Nguyệt Hạ Tiên Cung. Nhị Lang Thần đang đợi Khiếu Thiên Khuyển trở về, chờ mãi mà không thấy, đành bay ra ngoài tìm.

Mọi người đều đi cả rồi, chỉ còn dư lại Bạch Trạch cùng Phù Lê.

“Phù Lê, ta…” Bạch Trạch nhìn Thiên Tôn vẫn duy trì dáng vẻ anh tuấn trẻ tuổi, muốn nói cái gì đó, nhưng còn chưa dứt lời, Nhị Lang Thần đã lại hớt hải chạy về.

“Bạch Trạch, gay rồi, sức mạnh luân hồi còn chưa giải quyết xong!” Dương Tiễn từ xa gào to, chạy vội tới trước mặt Bạch Trạch.

Bạch Trạch cả kinh, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn qua. Nhị Lang Thần vẫn rất tốt, chỉ là trong lồng ngực hắn, ôm một bé chó con màu đen dài không tới một thước.

“Ẳng ẳng!” Tiểu hắc cẩu bi bô kêu lên một tiếng, giãy giụa muốn được Bạch Trạch ôm.

“Cẩu tử?” Bạch Trạch sờ sờ chó con.

“Ẳng!” Thiên Cẩu lập tức đáp một tiếng, lè lưỡi liếm ngón tay Bạch Trạch.

Bạch Trạch nghẹn cười ra tiếng: “Không có chuyện gì, lúc nó nhả ánh trăng, lỡ nhả quá nhiều, đem tinh hoa trong cơ thể mình cũng phun ra mất, tắm trăng mấy ngày là khôi phục thôi.”

Nhị Lang Thần nghe thấy vậy, yên lòng, cốc đầu chó một cái: “Tên đần này!” Đánh xong, đem chó con cất vào vạt áo trước ngực, cầm lấy Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao của mình, gật đầu với Bạch Trạch và Thiên Tôn, bước lên mây đi mất.

“Ban nãy ngươi muốn nói cái gì?” Ngọc Thanh Cung cuối cùng cũng đã thanh tịnh, Phù Lê nhìn về phía Bạch Trạch. Bởi vì pháp lực đã khôi phục lại hết, khí thế quanh thân bỗng trở nên mạnh mẽ, trong đôi mắt thâm thúy thậm chí còn hiện lên vài điểm tinh quang nho nhỏ, khiến cho người khác lại càng không dám nhìn thẳng.

“Ta… ta đi báo cáo kết quả nhiệm vụ với Ngọc Đế…” Bạch Trạch nhìn thấy Phù Lê thế này, đột nhiên cái gì cũng không dám nói, người này không phải bé cưng Tiểu Tiểu Thiên Tôn mềm nhũn kia, mọi việc một lần nữa trở về điểm xuất phát.

Ngọc Đế đem mấy món bảo vật dùng để thu thập tinh hoa nhật nguyệt, tất cả đều thưởng cho Bạch Trạch, lại hết lòng khen ngợi y một phen, đưa thêm cho Bạch Trạch một giỏ Bàn Đào.

Bạch Trạch nhìn về hướng Ngọc Thanh Cung phía xa xa, đứng hồi lâu bên ngoài điện Lăng Tiêu. Chuyện phát sinh mấy ngày qua, từng hình ảnh vụt qua trước mắt, trái tim tĩnh mịch vạn năm, đã sớm rối loạn mất rồi. Nhưng người kia là Thiên Tôn, chuyện mấy ngày hôm nay, có lẽ chỉ là nhất thời mê loạn do tâm trí bị rút đi…

Lo được lo mất một lát, mắt Bạch Trạch dần dần đỏ cả lên.

Phù Lê ngồi khoanh chân trong Ngọc Thanh Cung, cầm một chiếc bút ngọc không dính mực, viết viết vẽ vẽ trên Vô Tự Thiên Thư, đem việc nhật nguyệt đảo chiều lần này ghi chép lại. Bỗng nhiên, dừng bút, giơ tay bấm toán, môi mỏng dần dần mím thành một đường thẳng, hất thiên thư ra đứng dậy, Phù Lê hóa thành một tia sáng màu xanh, trong một khoảng thời gian ngắn xuyên qua chín tầng trời, đi tới phía trên Đông Hải.

Ở Đông Hải, Bạch Trạch hình người đang ôm giỏ đào của mình, nhìn chằm chằm đỉnh núi còn chừa lại mỗi cái bia đá, đờ người ra. Gay rồi, y chỉ nghĩ về núi Thương Trạch đi ngủ, nhưng lại quên mất núi Thương Trạch bị ngập, phải tìm Phù Lê giúp mình vớt ra. Quay đầu, đã liền nhìn thấy Phù Lê đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn mình.

Thanh y thắt lưng gấm, ở trong gió biển nhẹ nhàng tung bay, kết hợp với ánh sáng trên cảnh biển, phảng phất như một bức tranh thủy mặc, đẹp đến say lòng người.

“Phù Lê, giúp ta đem núi Thương Trạch vớt ra đi.” Bạch Trạch hơi chột dạ nói.

Phù Lê lẳng lặng nhìn y một cái: “Không vớt được.”

“A?” Bạch Trạch có chút há hốc mồm: “Lần trước ngươi nói là có thể!”

“Thương thế chưa lành, pháp lực tiêu hao.” Phù Lê làm như lơ đãng xoa nhẹ vai trái.

Bạch Trạch bỗng chốc đau lòng: “Vậy thôi, ta…”

“Bản tọa đã nói với Ngọc Đế rồi, ngươi có thể đến ở tại Ngọc Thanh Cung.” Phù Lê đưa tay, kéo móng thịt mềm mại của Bạch Trạch.

Bạch Trạch muốn rút tay về, bị Phù Lê trừng cho một cái là hết dám di chuyển, chỉ nhỏ giọng lúng túng nói: “Thế, phải ở đến khi nào?”

“Đợi đến khi núi Thương Trạch có thể ở được.” Phù Lê chỉ chỉ cái nơi chỉ dư lại mỗi đỉnh núi nhọn nhô lên.

Chờ đến khi núi Thương Trạch lại xuất hiện, đó chính là lần bãi bể nương dâu sau…

Bạch Trạch chớp mắt mấy cái, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phù Lê, hết nhẫn lại nhịn, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà bật cười, chậm rãi đáp một tiếng: “Được.”