Giám đốc Ngưu đứng ở giữa trận pháp sao lục giác.

Huyết khí quanh người càng ngày càng nồng, như sắp biến bầu trời ánh thành một màu đỏ đen, mọi người ở đây có thể cảm nhận được một mùi uế khí cực kỳ đậm đặc xen lẫn mùi tanh tưởi làm người ta buồn nôn cuồn cuộn sinh ra từ trong trận pháp, tràn ngập mỗi một tấc không gian quanh người, tản ra linh lực ra ngoài trận pháp.

Tu vi có thâm hậu đi nữa, trong hoàn cảnh như vậy cũng không cách nào phát huy, chỉ có thể càng đánh càng mệt, cuối cùng bị kẹt chết trong nhà tù.

Trận pháp như thế, với thời đại mạt pháp, thật sự rất là giỏi.

Trên mặt Quán Tâm chân nhân không đè nén được vẻ đắc ý, lão vung tay lên, các đệ tử tản ra, mỗi người chiếm một góc của sao lục giác, thúc giục chân nguyên.

Cùng lúc đó, nơi sao lục giác đóng chiếm trống rỗng bởi vì đất sụp, có sáu người giấy nhẹ bỗng nổi lên. Người giấy hai màu trắng đen thay nhau đứng, đầu đội mũ cao, tay cầm quạt xếp, trên mặt trống không khóe môi dùng mực đỏ phác họa đỏ tươi nâng thật cao, ngọn bút vẽ mi mắt thanh tú sinh động, giữa lúc ánh sáng lưu chuyển như chứa linh tính, trông phá lệ quỷ dị.

Các đệ tử Linh Minh Phái đưa tay đặt trên lưng người, chân nguyên cuồn cuộn từ các nơi giáp nhau tràn vào, trải qua chuyển đổi của người giấy, hóa thành huyết khí ào ào trong trận pháp

"Đây chính là máu của Bát Kỳ Đại Xà để lại lúc chết, đầy ắp nguyền rủa và oán khí không cam lòng của đại yêu trước khi chết, trời sinh đã có thể áp chế mọi yêu vật thế gian! Bát Kỳ Đại Xà có huyết mạch thần long, các ngươi chỉ là một đám phàm yêu, và chân thô, choc dù tu có vi cao hơn đi nữa thì làm sao? Trừ khi thần long hiện thế, nếu không ai cũng không phá được Thiên Xà Huyết Sát Trận này.

*Bát Kỳ Đại Xà: Rắn tám đầu tám đuôi (như trong truyện miêu tả) là Orochi trong Onmyoji nạ, có ai đang chơi hong hí hí

Bát Kỳ Đại Xà là quái vật tiếp cần gần với thần linh nhất trong truyền thuyết Đông Doanh, bị hải thần Tố Trản Ô Tôn chém chết. Người sau màn kết bạn với Linh Minh Phái cũng là vì nguyên nhân thân phận, mới còn sót một chút máu rắn, có thể giao cho Linh Minh Phái lại càng ít hơn.

*Tố Trản Ô Tôn: Hay còn gọi là Susanoo, là thần biển cả và bão tố trong Thần đạo Nhật Bản (Bản gốc tác giả ghi là Tố Minh Trản Tôn, trong kết quả tìm kiếm của mình thì lại khác nhưng vẫn trùng khớp thông tin đưa ra nên mình thay luôn ạ)

Nếu không phải biết được kẻ phải đối phó là một ổ đại yêu hóa hình, Quán Tâm chân nhân cũng sẽ không chịu lấy hết máu rắn ra dùng, quan tài vốn cũng đặt lên rồi.

Nhưng công hiệu của máu rắn thì không thể nghi ngờ, phối hợp với trận pháp tuyệt diệu mà người sau màn dạy cho bọn họ, dùng máu yêu, máu người trộn lẫn máu rắn luyện chế ra trận pháp uế khí ngất trời, tràn đầy uy áp ác ý yêu tà. Lúc trước vô luận là yêu tu lợi hại thế nào, một khi rơi vào trận pháp, cũng chỉ có thể giãy giụa mặc cho người xẻ thịt, ngay cả số ít đại yêu hóa hình cũng không ngoại lệ.

Mấy năm nay Linh Minh Phái mặc dù khiêm tốn, nhưng hiển nhiên đã từng thí nghiệm không ít lần, có lòng tin sâu sắc với trận pháp này.

"Còn không mau mau quỳ xuống cầu xin? Tránh cho các ngươi thân thử đạo tiêu, hài cốt không còn!"

Nhưng mà...

Các yêu tu chỉ có thể mặc cho người làm thịt đứng giữa trận pháp, vừa không có sói chạy heo ủi, cũng không có náo loạn, thậm chí ngay cả một tí hỗn loạn cũng không xảy ra.

Biểu tình của họ đều nhịp, là một ——

→-→

Chắc đây là đồ ngốc quá.

Giám đốc Ngưu không hổ là người kinh doanh một vườn thực vật lớn như vậy, đặc biệt biết làm công sự. Gã kiên nhẫn đợi Quán Tâm chân nhân khoe khoang xong, sau đó từ bên hông móc ra một túi tiền lẻ rách bươm.

—— Da trâu.

Vừa mở túi trữ vật dùng da mình luyện chế, giám đốc Ngưu vừa hỏi Quán Tâm chân nhân: "Vì sao chỉ có thần long mới có thể phá trận? Trận pháp này trừ không thể bổ sung linh lực, chẳng lẽ còn nơi nào đặc biệt?"

Quán Tâm chân nhân những năm nay âm thầm luyện hóa yêu tu gia tăng tu vi, từng gặp không ít yêu tinh rơi vào trận pháp, trong đó giận dữ có, mắng to có, ngã gục giãy giụa có, quỳ xuống đất cầu xin cũng có.

Lại chưa từng thấy... khó mà miêu tả như vậy. Còn là một đám.

Họ bình tĩnh không giống một đám yêu, mà giống như là một nhóm phật.

Đám yêu tu phật hệ này dùng ánh mắt nhìn thằng ngu nhìn Quán Tâm chân nhân, không thèm thử công kích trận pháp, thậm chí trong đó một con khổng tước yêu tu còn thản nhiên hóa thành nguyên hình, ngẩng đầu rảo bước thưởng thức mình lông đuôi hoa lệ của mình.

"Các ngươi..." Thấy kế hoạch tiêu hao chân nguyên yêu tu của mình phá sản, Quán Tâm chân nhân tức giận nhìn Ngưu Phát Tài, nói với các đệ tử: "Đổi trận!"

Trên gương mặt già nua của lão hiện nụ cười âm lãnh, trả lời Ngưu Phát Tài: "Ngươi sẽ biết ngay thôi!"

Bước chân của đệ tử Linh Minh Phái biến đổi, đệ tử bày trận đệ tử cắt đứt ngón tay mình, bôi máu lên ngực người giấy, đồng thời, mấy người khác nãy giờ vẫn ngồi trong xe đẩy ra một lồng sắt cao chừng một người trưởng thành.

Lan can lồng sắt to bằng cổ tay người trưởng thành, đều dùng thép không rỉ đúc thành, hết sức bền chắc. Bên trong ngổn ngang chen chúc mấy chục con động vật da lông bẩn thỉu, quấn quít lộn xộn.

Hồn nhiên không để ý động vật hấp hối kêu gào, đệ tử dẫn đầu của Linh Minh Phái lôi ra một con hươu sao, giơ tay chém xuống, chặt đứt cổ nó.

Máu hươu sao chảy xuống lập tức giống như là bị cái gì hấp dẫn, dọc theo dấu vết đỏ tươi chảy vào ngực người giấy màu đen c, phát ra màu máu xui xẻo.

Thi thể gầy khô đét rơi xuống mặt đất, trái ngược với nó, hào quang trong mắt người giấy càng sáng, ngay cả ngũ quan đều có một ít dấu vết người sống.

"Đây là?"

Yêu tu trong trận pháp cảm thấy khí tức quen thuộc, giám đốc Ngưu vào nam ra bắc, nhận ra đầu tiên nói: "Là yêu quái bị đánh tan linh trí!"

Trong máu của những yêu tu này còn lưu tồn yêu lực, có thể xem thành tài liệu thi pháp, nhưng hồn phách không đủ, linh trí không khác động vật, chỉ biết cuộn tròn trong lồng kêu rên, đã không còn nhìn ra một chút dấu vết tu chân giả nữa rồi.

"Đây đây đây!"

Các yêu tu của vườn thực vật Quỷ Quái lòng đầy căm phẫn, "Đây là bắt cóc đó! Lừa bán yêu!"

Thật sự quá ác liệt!

Hồi trước chẳng phải Vô Vi chân nhân của Hà Lạc Phái kia còn nói mấy năm nay nhân tài tu chân giới của nước Hoa Hạ điêu tàn, ngay cả hóa hình đại yêu đều đã nhiều năm không xuất hiện nữa sao?

Có thể không điêu tàn sao? Động vật tuổi thọ ngắn, có thể mở được con đường tu hành vốn cũng không dễ dàng, tu luyện thành công thì càng ít. Trong nội bộ tu chân giới còn cất giấu một kẻ buôn yêu dùng trận pháp tà đạo thế này hãm hại yêu tu, mua đi bán lại yêu, lợi dụng yêu tu bị lừa đáng thương mà mưu lợi!

Mấy năm nay số lượng yêu tu xuất hiện tăng trưởng âm chắc cũng nên cảm ơn trời đất!

Bị rung động nhất còn không phải là các yêu quái của quỷ quái giới, mà là Nguyên Bảo lão sư. Làm một quốc bảo mỗi ngày được người đuổi theo liếm liếm liếm, gã nhìn kết quả thê thảm của các yêu tu bị lừa trong lồng sắt, sợ đến mặt đều trắng. (→ Chú thích: Dĩ nhiên hốc mắt là đen.)

"May mà tôi là linh thú hộ phái của Thanh Thành Phái, có biên chế." Gã thở dài nói.

Đúng vậy, nếu không có biên chế, nói không chừng đã sớm bị Linh Minh Phái lừa đi bán máu rồi!

Nguyên Bảo lão sư lau mồ hôi lạnh trên trán.

Nói vậy, gã chẳng những không nên suốt ngày đuổi theo mông Huyền Khải chân nhân đòi lương, mà nên đóng tiền bảo hiểm cho mình?!

...

Emmmmmmmmmm, vấn đề này quá mức nghiêm túc, Nguyên Bảo lão sư cự tuyệt nghĩ tiếp.

"Đại xà tôn, còn chưa xuất thế?"

Ôm suy nghĩ để những yêu tu bị lừa hồn phách không đủ thật đáng thương này sớm chết sớm đầu thai, các yêu tu của vườn thực vật Quỷ Quái không có bị Quán Tâm chân nhân khiêu khích phá hư trận pháp, mà là lẳng lặng nhìn sáu con động vật trong lồng sắt bị rút sạch máu, mà trong mắt người giấy hiện lên ánh đỏ quỷ dị.

Các đệ tử Linh Minh Phái sắc mặt tái nhợt, giống như tất cả chân nguyên trên người đều bị hao hết.

Bên trên sáu người giấy, một hư ảnh màu máu đang dần dần thành hình, lân đuôi đều đủ, tám cái miệng khổng lồ dữ tợn, hiện hàm răng bén nhọn, đang im lặng hướng phía dưới dữ tợn rít.

Người giấy bay lên giữa không trung, chia ra rơi lên sáu cái đầu rắn.

"Đây là rồng hả?"

Giám đốc Ngưu có chút câm nín, nhìn về phía sừng điêu ánh mắt tốt nhất bên kia.

Sừng điêu cự tuyệt trả lời. Khi gã nhìn đến tám cái đuôi cường tráng quấn vào chung với nhau của cự xà đã dời ánh mắt sang chỗ khác, nhìn chằm chằm lông đuôi màu xanh vàng xán lạn của khổng tước bên cạnh để rửa mắt.

Đây là một con sừng điêu có chứng sợ dày đặc.

Không nhận được câu trả lời, giám đốc Ngưu không thể làm gì khác hơn là lại tỉ mỉ quan sát con cự xà trên bầu trời một lát, cuối cùng chắn chắn nó không hề có một nửa tương tự với Cố Lâm Uyên.

Xấu xí, không thường thức, còn toàn thân hôi thối như vậy, hiển nhiên hằng năm không tắm, tỏa mùi thành như vậy còn muốn tự xưng đời sau của thần long. Câu này may mà không nói bên cạnh ma tôn, nếu không lại phải làm phân bón hoa rồi.

Dường như nghe được lời phỉ báng trong lòng giám đốc Ngưu, phù văn quanh người Bát Kỳ Đại Xà trên bầu trời thoáng lóe sáng, hóa thành thực thể, quấn quanh sương máu, sáu cái đầu há cái miệng khổng lồ, cằm xoay một trăm tám mươi độ, hung hăng cắn yêu tu dưới mặt đất.

Sừng điêu hóa thành nguyên hình muốn chống cự, nhưng bỗng nhiên cảm thấy trong huyết mạch nóng lên, tốc độ máu chảy nhanh gấp mấy lần, "Bụp bụp" đánh thẳng vào não, khiến gã không bay tốt, suýt té xuống đất theo kiểu bình rơi sứ vỡ.

"Giám đốc Ngưu! Trong sương máu này có quỷ!"

Giám đốc Ngưu biết, tất cả yêu quái đều biết.

Trong sương mù bao phủ, họ cảm thấy toàn thân choáng váng, trong đầu trống rỗng, có xung động muốn thả mình bay đi.

Giám đốc Ngưu muốn đi kéo cày, xoay ba trăm vòng trên ruộng đồng rộng lớn; khổng tước muốn nhảy điệu khổng tước hoa lệ trước mặt ma tôn, dùng nguyên hình xòe duôi, xòe rồi khép xòe rồi khép, khiến đám tiểu yêu tinh không có lông đuôi hoa lệ còn muốn ôm bắp đùi ma tôn hâm mộ chết; sừng điêu giản dị nhất, muốn ăn gà. (→ Chú thích: Cẩm kê sư muội: Sư huynh vì không khiến ta lo lắng, nhiều năm rồi đều nói mình là một con chim ưng độc hành đặc biệt, thích ăn chay, ta lại tin T^T)

Mà Nguyên Bảo...

Nguyên Bảo lão sư tu vi không tinh thông, định lực không tốt như các yêu tu khác, gã biến thân rồi!

Hai mắt đỏ ngầu, cơ thể gấu trúc lập tức trở nên to lớn, gã giơ bàn chân gấu vừa to vừa dày, quạt các yêu tu chung quanh ——

"A a a ta muốn tiền lương! Ngủ ăn cơm móc chân gãi bụng không phải công việc sao?! Ta là quốc bảo mà!!! Ta manh như vậy!!! Tại sao lại không có tiền lương!!!"

"..."

Quốc bảo là cái gì?

Nguyên Bảo lão sư cuồng hóa vẫn là một con gấu trúc yếu ớt, đứng dưới chót chuỗi sinh thái của vườn thực vật.

Khổng tước bị chưởng phong của gã quét trúng giữa chân mày lóe vệt đỏ, khi lấy lại tinh thần, quay đầu lại là mắng té tát.

"Muốn tiền lương? Nằm mơ!"

Gấu to uy phong bát hướng bị hắn quạt cánh, mắng thành chó.

...

"Trở về!"

Xa xa núi Trương Gia, Cố Lâm Uyên đi thăng vào trong ký túc xá nhân viên của resort, đạp hư mấy cánh cửa công nghệ cao vân tay mã hóa, nhận diện con ngươi, đi vào sơn thể bị móc sạch một nửa.

Nhìn mấy chục yêu tu bị xích sắt khóa, vì bị hút lấy linh lực nên trông uể oải không phấn chấn, Cố Lâm Uyên mặt trầm như nước.

"Gã đạo sĩ kia biết thuật độn thổ, gã chạy rồi!"

Tác giả có lời muốn nói:

Nhền nhện: Cảnh cộng thêm đã nói đâu???

Tác giả: Ngươi sắp chết vẫn muốn quay?

Nhền nhện:...