Sau khi ăn cơm trưa xong, Trần Tĩnh cùng các sinh viên đang hồi vị sự ngon miệng của món gà hầm ngân hạnh, dưa chua đạo gia, thịt muối nhà nông, gà kho núi Thanh Thành, vừa cùng tiểu đạo sĩ dò hỏi vườn thực vật Quỷ Quái thần bí trong truyền thuyết.

Tiểu đạo sĩ đeo giỏ trúc cao bằng phân nửa chiều cao của cậu ta, đi trước nhất dẫn đường cho mọi người.

"Cực cho tiểu sư phụ." Trần Tĩnh đại diện mọi người khách khí nói.

"Không cực không cực." Tiểu đạo sĩ quay đầu, cười rất vui: "Mà bần đạo mỗi ngày đều phải đến đó đoạt... à không, là mua rau dưa tươi mới, tiện đường mà thôi."

Vì hình tượng Thanh Thành Phái, mỗi câu nói đều phải xảo diệu tu từ một chút.

Kỳ thực chính là đoạt. Dù sao mặc dù núi Thanh Thành là đạo giáo danh sơn, nhưng sau núi còn có mấy chùa miếu hơi có danh tiếng, các hòa thượng sau khi nếm rau dưa ngon miệng, mỗi ngày đều đúng giờ đến vườn thực vật ngồi canh, thường hay phát sinh mâu thuẫn với đạo sĩ tới mua thức ăn, phố ăn sáng bên ngoài vườn thực vật mỗi ngày đều sẽ nhấc lên một hồi phật đạo giao tranh lông gà bay loạn.

Theo tiểu đạo sĩ vòng qua nhà hàng, đoàn người Trần Tĩnh lên một chiếc xe van đậu bên ngoài nhà bếp.

"Cảm ơn, mỗi người năm tệ." Tiểu đạo sĩ buông giỏ trúc, đầu tiên là đưa tay thu tiền xe.

Khóe miệng Trần Tĩnh giật một cái: "Alipay?"

Tiểu đạo sĩ từ dưới đạo bào móc ra cái iPhone X mới nhất, mở QR code thanh toán hai chiều để cho cô quét, thuận tiện cười ra hai lúm đồng tiền: "WeChat cũng được."

Trần Tĩnh: "..."

Đạo sĩ bây giờ thật sự rất thức thời.

Nghe thấy tiếng thông báo chuyển khoản của Alipay, tiểu đạo sĩ cất điện thoại di động, vừa ra hiệu mọi người ngắm nhìn rừng cây xanh mướt núi non trùng điệp ngoài cửa sổ, vừa giới thiệu cho họ giới thiệu: "Bởi vườn thực vật của Vân tu sĩ vừa mới mở, hiện tại đang trong thời kỳ hoạt động thử nghiệm, sẽ không thu tiền vé của mọi người. Nhưng vào vườn thực vật, nếu như thấy động thực vật yêu thích, hy vọng mọi người hãy chụp ảnh lưu niệm nhiều lên, đăng lên tường nhà Weibo, nếu có thể được nhiều like thì không thể tốt hơn nữa."

"Nhất định nhất định." Vừa nghe không cần mua vé, mọi người đều bằng lòng.

Trần Tĩnh nghĩ nghĩ, gấu trúc Nguyên Bảo rất đáng yêu, báo với hồ ly tương ái tương sát trong video cũng phi thường có ý tứ, khổng tước xanh thì càng đừng nói nữa, chẳng những là động vật cần bảo hộ cấp một quốc gia, hơn nữa bề ngoài vừa xinh đẹp vừa ưu nhã, vô cùng mê người.

Tính ra, dạo quanh một vòng có thể đăng lên tường nhà gì gì đó cũng thật sự không ít, hơn nữa phần lớn đều là thứ mới lạ thú vị, sẽ không để lại cho người khác ấn tượng câu like.

Có thể nghĩ ra thủ đoạn hấp dẫn du khách như vậy, người kinh doanh vườn thực vật nhất định là một người vô cùng có đầu óc kinh doanh.

──

Tổng giám đốc của vườn thực vật Quỷ Quái vừa nhậm chức không phải ai khác, chính là ngưu yêu từng ở phường thị dùng tin đồn của Ma tôn đổi hai khối linh thạch của cẩm kê – Ngưu Phát Tài.

Hình người của gã là một người trung nhiên mặt chữ điền mũi rộng, trông cực kỳ hàm hậu thành thật, lại không trở ngại bản thân có một trái tim tiền chui vào mắt.

Bởi vì đã từng bị Cố Lâm Uyên đã cứu mấy lần, trái tim hồng của Ngưu Phát Tài đều hướng về Ma tôn, mục tiêu cuộc sống chính là làm cho Ma tôn vĩnh viễn làm một nam tử xài tiền như nước mỹ, là chưởng quỷ hất tiền tài như rác.

Vì vậy kế hoạch công việc sắp tới của gã là như vầy ——

Ma tôn muốn bán đồ ăn, gã sẽ hóa thành nguyên hình cày ruộng cả ngày cày vườn rau hai lần; Ma tôn muốn mở vườn thực vật, gã liền mặc âu phục tóc vuốt keo ngồi trong phòng làm việc thề rằng phải làm cho vườn thực thật năm trong top 500 cường của thế giới; Ma tôn muốn bắt tay làm một lúc hai việc, gã liền ban ngày đi làm buổi tối cày bừa một mình kiêm luôn hai chức không hề trễ nãi.

Nhìn từ điểm này, người này chịu khó, cần mẫn, còn có mấy tính chất đặc biệt của lão hoàng ngưu.

*lão hoàng ngưu: người cần mẫn

Khi nhóm người Trần Tĩnh đến vườn thực vật, thì trước đó đã chiếm được tin tức Ngưu Phát Tài đang nhiệt tình dẫn dắt một đám nhân viên đón khách ở ngoài cửa.

"Hoan nghênh hoan nghênh."

Gã tiến lên bắt tay Trần Tĩnh, thuận tiện nói với tiểu đạo sĩ nói: "Rau hôm nay đã hái rồi, ta cố ý để lại hai sọt ngon nhất, đặt trong nhà bếp."

Ánh mắt tiểu đạo sĩ lên: "Cảm ơn Ngưu đại ca!"

Ngưu Phát Tài hàm hậu vỗ vỗ bờ vai cậu ta: "Không có việc gì, nhanh đi, nếu như bị tăng nhân của Thái An Tự thấy sẽ không tốt."

Tiểu đạo sĩ nghĩ đến con lừa ngốc suốt ngày cướp rau với mình, cau mày, chạy đi ngay.

Cẩm kê đứng sau lưng Ngưu Phát Tài giữ chức người hướng dẫn: "..."

Vừa rồi hình như ngươi cũng mới nói với các hòa thường giới thiệu mười mấy phật tử tới vườn thực vật tham quan y hệt như vậy.

Cái tên gian thương gạt người không chớp mắt này!

Vì thể hiện tố chất nhân viên vườn thực vật, miêu yêu, hồ ly yêu, khổng tước yêu, còn có một đàn điểu yêu đẹp đẽ cùng nhau ở ngoài cửa tiếp khách.

Họ thống nhất mặc đồng phục nhân viên màu xanh da trời, mặt mỉm nụ cười chức nghiệp, trong tay đang cầm hoa tươi nở rộ.

Hoa chính là hoa bách hợp và hoa cẩm chướng bình thường, đều là hoa thường gặp ở nhân gian giới. Nhưng những hoa này ở trong linh phố của Vân Tu một đoạn thời gian, sống với linh hoa linh thảo của tu chân giới lâu rồi, một ngày xuất hiện trước mặt người thường, liền thể hiện nét linh động kiều diễm không giống bình thường.

"Thơm quá đi." Trần Tĩnh nhận lấy một bó hoa bách hợp mà miêu yêu đưa vào trong tay cô, khẽ ngửi, nhịn không được cảm thán nói.

Trước giờ cô chưa phát hiện hương của bách hợp lại ưu nhã tươi mát như thế, so với nước hoa nghìn vạn tệ trong trung tâm mua sắm còn sinh động mê người hơn, cứ như một đám sương mây không đoán ra, hoặc là thiên sứ rơi xuống phàm trần, có thể khiến người trong lúc vô tình lạc lối trong giấc mộng tươi đẹp thuần khiết vô biên.

"Đây là giống hoa bách hợp mà chủ tịch Vân Tu của chúng tôi tự nuôi trồng." Nghe cô nói thế, miêu yêu cảm thấy vinh hạnh mà mỉm một nụ cười.

Có thể tu hành trong linh phố tư nhân của Vân Tu chủ nhân, loài hoa phàm này thật sự đã chiếm lợi ích to lớn, làm cho gã đều có chút hâm mộ và ghen ghét rồi.

Trần Tĩnh mới bừng tỉnh từ trong mùi thơm của đóa hoa, rồi quan sát tỉ mỉ nhân viên trước mặt.

Nam sinh trước mắt đại khái mười tám mười chín, xen lẫn nét thiếu niên và thanh niên, chiều cao chừng 1m75, vóc dáng thon dài cao ngất, có vòng eo mềm dẻo cùng một đôi chân dài bắt mắt.

Lấy tu dưỡng chuyên nghiệp của một sinh viên mỹ thuật tạo hình suốt ngày đối mặt với cơ thể người mẫu, Trần Tĩnh dám cam đoan vóc dáng của cậu là tiêu chuẩn tỉ lệ vàng.

Nam sinh có một gương mặt trẻ con đáng yêu, hai bên tóc mai mềm mại rũ xuống tới, trông càng thêm mặt nhỏ, cằm nhọn. Ánh mắt của cậu rất đẹp, dưới ánh mặt trời thoạt nhìn óng ánh trong suốt, lông mi thật dày, như là trời sinh kèm theo đường kẽ mắt, khóe môi khẽ nhếch lên, trời sinh đã là một gương mặt biết cười, lúc chuyên chú nhìn người khác thì mắt tròn vo như mèo con, làm cho lòng người vừa ấm vừa mềm, giống như có móng vuốt nhỏ khẽ cào, nhịn không được muốn tặng hết mọi thứ tốt nhất đến trước mặt cậu.

Cậu trai này dáng dấp cũng quá đẹp đẽ đi! Trần Tĩnh ngừng thở, có lẽ tinh tường nhận thấy thuộc tính tỷ tỷ quái lạ ẩn trốn trong ngực mình đang thức tỉnh, "Lạch cạch" từ trong đất bùn lú đầu ra, mọc rễ nẩy mầm, khỏe mạnh trưởng thành.

Cô nhìn nam sinh này, luôn không nhịn được muốn sờ sờ đầu cậu, bóp lỗ tai cậu, xoa xoa bụng cậu, vuốt vuốt cái đuôi (đã không tồn tại) của cậu, khi bị cậu nhìn một cách hết sức chăm chú thì trong đầu trống rỗng, trong lòng chỉ còn lại chín chữ ——

Đúng đúng đúng! Tốt tốt tốt! Mua mua mua!

Xong, Trần Tĩnh chợt lấy lại tinh thần, tuyệt vọng thầm nghĩ, chẳng lẽ mình là biến thái ẩn dấu rất sâu ư?

...

Cũng không đâu, cô không biết trong nhân loại có một quần thể đặc thù phổ biến tồn tại, là miêu nô.

──

Dùng nghị lực to lớn mới lấy đi ánh mắt từ trên người mỹ thiếu niên, Trần Tĩnh thừa dịp các đồng bạn còn đắm chìm trong hoa tươi và sắc đẹp thì quét mắt một vòng bốn phía.

"..."

Cô bất đắc dĩ phát hiện một sự thật, nơi đây ngoại trừ Ngưu tổng và các sinh viên ra, thì chỉ có mình là xấu nhất.

Mấy người anh tuấn tiêu sái như thế, xinh đẹp động nhân như thế, sao không đi tham gia talent show ấy, dọa sợ giới giải trí một phen, mà muốn tới đây làm vườn?

Nói móc thì nói móc, cô cũng biết thích làm cái gì là tự do của người ta, vì vậy sau khi hỏi ý kiến miêu yêu cho mình cùng nhóm nhân viên cùng chụp ảnh tập thể, rồi đăng lên tường nhà.

Trầm Tĩnh:

【Hình ảnh.jpg】【Hình ảnh.jpg】【Hình ảnh.jpg】

【Hình ảnh.jpg】【Hình ảnh.jpg】【Hình ảnh.jpg】

【Hình ảnh.jpg】【Hình ảnh.jpg】【Hình ảnh.jpg】

Ngồi ôm ba nghìn mỹ nữ, đây chính là giang sơn của trẫm!!! @Vườn Thực Vật Quỷ Quái.

Trần Tĩnh hài lòng nhìn tường nhà yên lặng đại khái hai phút, sau đó một hơi được mười mấy cái like.

Giọng điệu của bạn bè rất kích động ——

【Đậu xanh! Nhiều mỹ nhân như vậy, chị Tĩnh chị đi Hải Thiên Thịnh Yến tiêu sái hả?!! 】

【Không thấy người ta nói là vườn thực vật à →-→, @Trầm Tĩnh, hãy hỏi giúp em vườn thực vật này có thiếu người quét sân không? Trình độ đại học! Nhặt rác cũng được! 】

【Quỳ call cho đại lão, mau chóng debut đi, tướng mạo thế này mà không gia nhập giới giải trí là uổng phí của trời á!!! 】

【Xin lỗi mẹ con yêu rồi, con muốn mua xe mua nhà mua đồng hồ mua quần áo mua túi xách cho cậu ấy!!!】

...

Trần Tĩnh hài lòng bỏ điện thoại vào túi, mỉm cười, rất có hàm nghĩa "Tôi biết mấy người muốn đến gặp gỡ mỹ nhân nhưng tôi cứ không muốn nói cho mấy người biết chỗ ở của mỹ nhân đấy".

Chờ cô đăng hình xong, các sinh viên ở đây đại khái cũng đều đã bừng tỉnh từ trong mê hoặc mỹ sắc.

Được tắm ánh mắt của mỹ nhân, liền sẽ cảm thấy trời xanh như vậy, cây xanh như thế, cuộc đời tuyệt vời làm sao... Vé trọn năm của vườn thực vật ở đâu? Thật muốn nhanh nhanh làm một cái!

Ngưu Phát Tài hàm hậu cười, thâm tàng công và danh.

Nếu không phải vì tăng năng suất tiêu thụ của vườn thực vật, tại sao gã muốn mời Ma tôn hạ lệnh, quy định mỗi một yêu tu đều phải xếp ca đến cửa vườn thực vật tiếp khách đâu?

Bây giờ nhìn lại sách lược tiêu thụ này vẫn rất thành công.

Dù sao, mỹ nhân có thể được chọn ra hiến cho Ma tôn, phải là ngàn dặm mới tìm được một, bằng không đứng trước mặt Ma tôn, phong tình bị Ma tôn đè xuống, quả thực không có mắt nhìn!

Tặng hoa, ngắm mỹ nhân, thậm chí mỹ nhân còn có thái độ rất tốt cho chụp ảnh chung tùy ý, các học sinh cảm thấy chuyến đi này không uổng phí. Họ cất điện thoại di động, hài lòng đi theo sau lưng hướng dẫn viên cẩm kê vào cổng vườn thực vật.

"Họ không đi tham quan với chúng ta sao?" Có bạn nam quay đầu nhìn khổng tước và hồ ly xinh đẹp như hoa, lưu luyến không rời.

Ngưu Phát Tài vẫn đang đi bên cạnh cười cười, giải thích: "Họ còn có công việc phải làm."

"... Phải không?" Thấy đã đi xa bóng người màu xanh da trời, Trần Tĩnh tâm nghĩ, nhân viên đẹp tốt tính có khí chất như vậy, làm việc khẳng định đều hàm lượng kỹ thuật, nói ví dụ như chọn giống nuôi dưỡng, hoa cỏ vun trồng, thực vật nghiên cứu các loại.

Vừa nghe cũng rất không ăn khói lửa nhân gian.

→-→

Không đâu.

Ngưu Phát Tài trò chuyện với mọi người, được hai ba câu thì ung dung dời chủ đề, để họ đặt lực chú ý lên điểm du lịch vườn thực vật một hồi nữa sẽ tham quan.

Đáp lại tâm lý gấp gáp muốn nhanh nhanh nhìn thấy báo hồ ly chim non của các học sinh, gã bình tĩnh nghĩ thầm: Vậy thì đúng rồi.

Đám nhân viên này nếu không đi, lát nữa động vật các ngươi muốn tham quan ở đâu ra?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ngưu tổng: Các ngươi đối với không ăn khói lửa nhân gian có hiểu lầm gì?