Sáng sớm thứ 7, Tần An Nhiên phải đi đến nhà ga đón mẹ.

Sau khi đặt đồ tại khách sạn, hai người dạo qua trường học một vòng, lại đến thành phố để đi dạo.

Ngày hôm sau, Tần An Nhiên có sự sắp xếp đặc biệt.

Ngoại ô thành phố Hoa Quỳnh có cánh đồng hoa sơn chi lớn, đúng lúc buổi chiều có buổi triễn lãm hoa, cô muốn dẫn mẹ đi thăm quan.

Khi học cấp 3 có du lịch cộng đồng, mẹ vì muốn tiết kiệm 50 đồng nên không đi, Tần An Nhiên vẫn luôn tiếc nuối trong lòng, cho nên muốn nhân cơ hội này bù đắp tâm nguyện của mẹ.

Cô biết mẹ rất thích hoa sơn chi, kể từ khi cô tự ghi nhớ được thì chất lỏng giặt quần áo trong nhà đều là hương hoa sơn chi.

Cánh đồng hoa sơn chi ở ngoại ô thành phố, cành hoa lớn tụm lại mà lớn lên, đóa hoa trắng noãn, nhụ.y hoa vàng sẫm, thấp thoáng giữa bụi rậm xanh, hương thơm ngào ngạt.

Tần An Nhiên cùng mẹ đi thăm nơi này vào buổi chiều, rất thoải mái sung sướng.

Nhưng khi chuẩn bị quay về, lại gặp rắc rối.

Bởi vì có khá nhiều người, mà gần đây chỉ có duy nhất một tuyến giao thông công cộng, cho nên mỗi khi xe đến trạm, đoàn người đều chen chúc tụ tập mà đi, chắn cửa xe đến nỗi chật như nêm cối.

Hai người chen hai lần, đều không chen lên được.

Mắt thấy sắc trời dần dần tối đi, Tần An Nhiên có chút lo lắng.

Cô kéo mẹ đến đứng ở ven đường, tính sau đó chạy nhanh tới khi chuyến xe gần nhất tới.

Bỗng nhiên, một chiếc xe con màu đen chậm rãi chạy tới trước mặt các cô.

Tần An Nhiên chú ý tới biển số xe, là xe của Hứa Giác.

Cửa sổ xe cuộn xuống, Hứa Giác trước tiên hướng về phía Tiết Hiểu Bình lễ phép chào hỏi : " Dì Tiết.

"

Tiết Hiểu Bình nhìn thấy là anh, có chút bất ngờ : " Ơ, Tiểu Giác.

Sao con lại ở chỗ này ? "

" Con cũng đến xem triển lãm hoa.

" Hứa Giác tùy ý nói, rồi mở khóa cửa xe sau " Dì lên xe đi, con tiện đường đưa hai người về.

"

Sự xuất hiện của Hứa Giác quả thật là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi*.

Tần An Nhiên nhìn anh một cái, không nói gì, cùng mẹ lên xe.

* ví việc giúp đỡ vật chất cho người khác khi họ đang gặp nạn.

Hứa Giác lái xe chậm rãi chạy ra khỏi dòng người, sau đó đi nhanh về hướng đến trường học.

Trên đường, Hứa Giác chủ động đề ra : " Dì còn chưa ăn cơm đúng không, con đưa hai người đi ăn cơm.

"

" Không cần, con đặt chúng ta ở lối vào tàu điện ngầm nào đó, sau đó vội việc của chính con đi.

" Tiết Hiểu Bình vội nói.

" Không có việc gì, con không vội.

" Hứa Giác cười nói " Hơn nữa khó khăn lắm dì mới đến Hoa Quỳnh một lần, sao có thể không mời dì một bữa cơm ? "

Tiết Hiểu Bình cũng cười nói : " Con cũng là sinh viên, còn mời dì ăn cơm, dì mời con.

"

Hai người tạm thời rơi vào giằng co.

Hứa Giác suy nghĩ một chút, nói : " Kia như vậy đi, thỏa hiệp một chút, để Tần An Nhiên mời.

"

Tần An Nhiên vẫn không nói chuyện : " .........!"

30 phút sau, Hứa Giác lái xe vào một nhà hàng, đỗ xe xong, ba người đi vào.

Hứa Giác cầm lấy thực đơn, đưa cho Tiết Hiểu Bình trước : " Dì nhìn xem thích ăn cái gì.

"

Tiết Hiểu Bình tùy ý nhìn xuống, chọn một món ăn : " Xương sườn hầm ngó sen đi.

"

Hứa Giác viết nó xuống trên mẫu đơn gọi món, còn nói thêm : " Xương sườn hầm ngó sen chỗ này chắc chắn không ngon bằng dì làm.

"

Tiết Hiểu Bình nở nụ cười : " Bây giờ còn nhớ rõ hương vị dì làm ? "

" Cái đó là dĩ nhiên, năm đó ăn không nhiều vậy.

"

Khi tiểu học, kể từ lúc biết Hứa Giác thích ăn ngó sen, Tiết Hiểu Bình sẽ luôn luôn mua ngó sen, khi bà gặp Hứa Giác một mình ở hành lang không có cách nào về nhà, bà sẽ gọi anh vào ăn cơm.

Tần An Nhiên im lặng ngồi ngay bên cạnh, nghe hai người nói chuyện.

Cô phát hiện Hứa Giác và mẹ mình ở chung rất là hài hòa, nhưng vì sao quan hệ của mình và dì Uông không tốt như vậy chứ ?

Hứa Giác lại gọi cá, còn có món tôm lớn hấp giống hôm trước.

Đồ ăn được đưa lên bàn rất nhanh, nhìn đĩa tôm lớn kia, Tần An Nhiên cảm thấy căng thẳng trong lòng.

Ngày đó ăn cơm, Hứa Giác rất mặt dày vô sỉ lại yên tâm thoải mái bóc tôm một bữa cơm, hôm nay sẽ không còn tính làm như vậy đi ?

Cô nhìn về phía Hứa Giác, chỉ thấy anh lấy một đôi bao tay, tự đeo lên, sau đó lại cầm lấy một con tôm, sạch sẽ lưu loát mà bóc ra.

Ngón tay thon dãi trắng nõn nhanh chóng lật, rất nhanh đã bóc xong một con, sau đó trực tiếp đặt vào bát của Tần An Nhiên.

Tần An Nhiên có chút kinh ngạc, nhìn nhìn thịt tôm trong bát, lại nhìn nhìn anh.

Vẻ mặt Hứa Giác rất bình tĩnh : " Có qua có lại.

"

Tần An Nhiên hơi hơi mất tự nhiên liếc về phía mẹ, nhìn thấy bà đang cúi đầu ăn cơm, giống như cũng không chú ý tới sự việc xen giữa này.

Cô mím môi, dùng đũa gắp tôm lên, bỏ vào trong miệng ăn.

Hứa Giác nhìn động tác của cô, khóe miệng cong lên một chút, sau đó anh lại bóc cho cô thêm chút.

Bữa cơm trôi qua được một nửa, Hứa Giác hỏi Tiết Hiểu Bình : " Ngày mai dì tính đi đâu ? Đúng dịp con có thời gian, có thể lái xe đưa đi.

"

" Không cần.

" Tần An Nhiên dẫn đầu từ chối nói, ăn nhiều tôm Hứa Giác bóc như vậy, cô vẫn là có chút chột dạ ở trước mặt mẹ " Bảy rưỡi sáng mai mẹ tôi đi tàu hỏa trở về Hiệt Tú.

"

" Về sớm vậy sao ? "

" Ừ, vốn cũng chỉ đến chơi hai ngày.

"

Sau khi cơm nước xong, Hứa Giác đưa hai người Tần An Nhiên về khách sạn.

Bởi vì bôn ba bên ngoài cả ngày, cả người Tần An Nhiên có chút dính nhớp nháp.

Ngay khi đến chỗ ở, cô lấy quần áo để thay rồi vào phòng tắm, vui vẻ tắm rửa.

Sau nửa giờ, cô cầm khăn lau lau tóc đi tới, nhìn thấy mẹ nửa ngồi xổm bên cạnh vali, đang vùi đầu thu dọn đồ.

" Mẹ, con xong rồi, mẹ đi tắm đi.

" Tần An Nhiên ngồi vào bên giường.

" Ừ,mẹ dọn xong chỗ này sẽ đi.

" Tiết Hiểu Bình lên tiếng, tiếp tục gấp áo sơmi trong tay.

Bỗng nhiên, bà dừng động tác một, ngẩng đầu nhìn Tần An Nhiên một cái, bộ dáng muốn nói nhưng lại thôi.

" Làm sao vậy mẹ ? "

Tiết Hiểu Bình cho áo sơmi đã gấp xong vào trong vali, đứng thẳng dậy, cũng ngồi xuống bên giường.

Bà do dự một chút, vẫn là hỏi ra : " An Nhiên, con...!Quan hệ của con và Hứa Giác là gì vậy ? "

Tần An Nhiên sửng sốt, dừng động tác lau tóc lại.

Cô không nghĩ tới mẹ lại hỏi như vậy, mím môi, chậm rãi đáp : " ...Không có quan hệ gì ạ.

"

Tiết Hiểu Bình đánh giá vẻ mặt của cô, ôn nhu nói : " Nếu con yêu đương cùng thằng bé, thì nói thật với mẹ.

"

Tay Tần An Nhiên cầm khăn lau chậm rãi buông, hơi hơi cúi đầu, trầm mặc.

Kỳ thật, nếu cô thật sự ở bên Hứa Giác, cô sẽ nói cho mẹ.

Nhưng hiện tại, quan hệ bọn họ quả thật không có......

Vì thế, cô vẫn ngẩng đầu nhẹ giọng nói với mẹ : " Chúng con thật sự không có quan hệ gì.

"

Tiết Hiểu Bình nhìn sâu vào cô một cái, cũng không nói gì nữa.

Bà xoay người lấy quần áo để thay, đi vào phòng tắm.

Tần An Nhiên ngồi một mình bên ngoài, tự hỏi thái độ vừa rồi của mẹ thể hiện ra đối với chuyện này, bỗng nhiên cảm thấy đầu óc có chút rối rắm.

Tóc gần như đã được lau xong, cô đặt khăn lau ở trên tủ đầu giường, cầm di động tựa vào đầu giường.

Bỗng nhiên, cô nghĩ đến bình thủy tinh đã rửa sạch ngày hôm trước, đặt ở ban công phơi nắng, hôm nay vẫn ở bên ngoài, chưa kịp quay về kí túc xa mang vào.

Vì thế, cô vội vàng gửi ba tin nhắn cho Khúc Sam Sam, giúp cô mang vào, không thì buổi tối gió lớn sợ thổi rơi vỡ xuống đất.

Không lâu sau, Tiết Hiểu Bình cũng đi ra từ phòng tắm.

Hai người không tiếp tục đề tài vừa rồi, bởi vì sáng sớm ngày hôm sau phải ngồi xe đi đến nhà ga, liền đi ngủ sớm.

Sáng sớm hôm sau, Tần An Nhiên và mẹ thu dọn xong hành lý, trả phòng, sau đó xuống tầng chuẩn bị đi ngồi tàu điện ngầm.

Mới ra khỏi cửa khách sạn, liền nhìn thấy Hứa Giác đứng ở nơi đó.

Xe đậu ở ven đường, anh nghiêng người dựa vào bên cạnh xe, đang không để ý đá những viên đá trên mặt đất.

Tần An Nhiên dừng chân, rất bất ngờ.

Cô chú ý tới trong tay anh còn cầm hai phần sữa đậu nành và bánh quẩy lấy lòng.

Hứa Giác ngẩng đầu nhìn các cô, vẫy tay chào hỏi nói : " Sớm như vậy không có phương tiện công cộng và tàu điện ngầm, con đưa dì đến nhà ga.

"

Sau đó đưa sữa đậu nành và bánh quẩy trong tay tới : "Còn chưa ăn đúng không ạ, con mua chút đồ ăn.

"

Tiết Hiểu Bình sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Tần An Nhiên đầy ẩn ý.

Cô mất tự nhiên né tránh tầm mắt của mẹ, nhận lấy đồ trong tay anh.

Nhưng Tiết Hiểu Bình không nói gì, chỉ cười cười với Hứa Giác : " Tiểu Giác, vậy làm phiền con.

"

Tần An Nhiên hai người ngồi vào trong xe, trong tay cầm sữa đậu nành và bánh quẩy, nhưng vẫn chưa mở ra ăn.

Hứa Giác nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, hỏi : " Sao dì không ăn bữa sáng ? Dì không thích sữa đậu nành bánh quẩy ? "

" Không phải, sợ rơi vãi làm bẩn xe.

" Tiết Hiểu Bình nói.

" Không sao, dì.

Dì ăn ngay trên xe đi ạ.

"

Editor :Tuy trong bản convert không có chữ ạ nhưng mình nghĩ vì sự lễ phép và lịch sự nên mình sẽ cho vào nhé .

Cho dù anh nói vậy, Tiết Hiểu Bình cũng chỉ lấy bánh quẩy ra cắn một miếng, vẫn không lấy sữa đậu nành ra uống.

Tần An Nhiên thì không ăn gì trên cả đường đi.

Tới nhà ga, Hứa Giác cùng Tần An Nhiên đưa Tiết Hiểu Bình đến lối vào, sau khi nhìn bà qua kiểm tra an ninh, liền trở về bãi đỗ xe.

Sau khi lên xe, Hứa Giác không lập tức lái xe.

" Làm sao vậy ? " Tần An Nhiên khó hiểu hỏi.

Hứa Giác chỉ chỉ sữa đậu nành và bánh quẩy đặt trên xe : " Cậu ăn bữa sáng trước, ăn xong tôi sẽ lái xe.

"

" Vì sao ? "

" Không phải cậu sợ rơi vãi trên xe sao, cho nên bây giờ dừng để ăn.

"

" Không sao, khi xuống xe tôi sẽ ăn.

"

Hứa Giác nhìn cô, vẻ mặt nghiêm nghị : " Chính cậu nói, không ăn sáng dễ đau dạ dày.

"

Tần An Nhiên nhớ đây là lời chính cô nói cho Hứa Giác lúc học cấp 3.

Cô cũng không tranh cãi nữa, mở túi ra ăn.

Hứa Giác nhìn cô ăn xong mới khởi động xe, đi về phía trường học.

Trên đường, Tần An Nhiên nhìn phong cảnh bên ngoài, nghĩ tới hai ngày này Hứa Giác làm một loạt việc, quay đầu nói với anh : " Hứa Giác, cảm ơn cậu, ngày hôm qua đi đón, hôm nay còn đưa đến trạm.

"

" Không sao, dù sao tôi cũng rảnh.

" Giọng nói Hứa Giác bình tĩnh thản nhiên.

" Tôi biết kỳ thật cậu rất bận.......!" Tần An Nhiên cảm thấy giống như mỗi lần nhìn đến anh đều có rất nhiều việc phải làm.

Hứa Giác trầm mặc một lát, trầm giọng mở miệng nói : " Kỳ thật, dì Tiết đã rất săn sóc tôi từ nhỏ, tôi vẫn rất cảm kích.

Cho nên dù không phải vì cậu, tôi cũng nguyện ý làm như vậy.

"

Tần An Nhiên không nói gì.

Bỗng nhiên, Hứa Giác chuyển chủ đề, hơi nhướng mày, vẻ mặt mang theo chút chờ mong : " Ngày hôm qua trở về dì có khen tôi sao ? "

Tần An Nhiên nhìn vẻ mặt của anh, nhịn không được hắt bát nước lạnh cho anh : " Không có.

"

" Vậy cậu không thể nói vài lời khen giúp tôi hay sao ? "

" Vì sao tôi phải nói lời khen giúp cậu ? "

" Cậu không lo lắng ngộ nhỡ quan hệ của chúng ta lại bị nhà cậu phản phản đối.

" Hứa Giác nói xong có chút suy tư " Nếu nói như vậy sẽ càng khó giải quyết hơn chút......!"

" Quan hệ của chúng ta là gì, tôi không có quan hệ gì với cậu.

" Tần An Nhiên quay đầu đi, mạnh miệng.

Hứa Giác cười lên tiếng : " Sao cậu còn không thừa nhận cậu cũng thích tôi ? "

" Tôi thừa nhận cái gì, cậu đừng tự nói rồi quyết định.

Hiện tại tôi độc thân.

" Sau đó cô nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu " Cậu cũng độc thân.

"

Hứa Giác dường như có chút bất lực : " Được rồi, cậu còn rất lạnh lùng.

"

Lúc này, di động của Tần An Nhiên leng leng một tiếng, nhận được tin nhắn.

Là Khúc Sam Sam gửi giọng nói tới.

Cô tiện tay mở ra một chút, không biết âm lượng bị chuyển tới hết cỡ lúc nào, thoáng chốc trong xe đều vang tiếng nói chuyện siêu lớn : " Biết biết, tối hôm qua cậu vừa nói tớ đã mang vào rồi.

Mỗi ngày cậu đều xem cái bình kia như bảo bối, tớ có thể không đi lấy ---- "

Tần An Nhiên giật mình một cái, cuống quít ấn lần nữa, tạm dừng giọng nói.

Cô hơi xấu hổ, nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Giác, hy vọng anh không nghe ra đang nói cái gì.

Vẻ mặt Hứa Giác không thay đổi, mắt nhìn về phía trước như cũ, ra vẻ thuận miệng hỏi : " Bình gì ? "

" Phải...Chăn, tôi phơi chăn ở ngoài, bảo bạn học giúp mang vào một chút.

" Vẻ mặt Tần An Nhiên có chút xấu hổ, vẫn mạnh mẽ giải thích nói.

* Bình : 被子 - bèi zǐ | Chăn : 杯子 - bēi zǐ.

Cách phát âm khá giống nhau nên An Nhiên mới chuyển sang nói chăn để Hứa Giác không phát hiện ra.

" Ồ.

" Hứa Giác thản nhiên đáp lại một câu.

Tần An Nhiên yên lòng, xem ra đã lừa dối được.

Sau một lúc lâu, Hứa Giác lại mở miệng : " Kỳ thật tôi mua cho cậu một cái nữa là được ? "

" ......!"

Quả nhiên vẫn không lừa dối được.

Tần An Nhiên đang muốn nói gì đó để lấy lại chút mặt mũi, điện thoại Hứa Giác bỗng nhiên vang lên.

Anh nhấn nút loa bên trong xe, tiếp nhận.

Âm thanh của Lương Tri Viễn truyền đến : " Anh Giác, thứ sáu tuần sau lớp chúng ta tổ chức buổi gặp gỡ làm quen* với một lớp ngoài học viện, có đi hay không ? "

* gốc :联谊 - Đề cập đến giao tiếp và tình bạn.

[2] Có thể nói đây là một cuộc tụ tập phổ biến của sinh viên đại học để gặp gỡ những người bạn mới.

( baike.baidu ) Nên mình sẽ để là gặp gỡ làm quen.

Nghe câu nói thế, Tần An Nhiên không tự chủ được nhíu nhíu mày.

Hứa Giác nhìn thoáng qua cô một cái, hỏi : " Ở đâu ? "

" Quán nướng BBQ người mập kia ở gần trường học, cậu muốn đi ? "

" Rồi nói sau.

"

Cúp máy, hai người bên trong xe cũng không nói gì, một khung cảnh im lặng.

Cuối cùng, Tần An Nhiên không nhịn được hỏi một câu : " Cậu muốn gặp gỡ làm quen ? "

" Cậu rất để ý ? "

" Không có.

" Tần An Nhiên lập tức phủ nhận, nhưng lại mở miệng hỏi " Nhưng mà, vì sao cậu sẽ tham gia buổi gặp gỡ làm quen ? "

" Vì sao không thể tham gia buổi gặp gỡ làm quen ? " Hứa Giác từ từ nói, kéo dài âm cuối " Hiện tại tôi độc thân.

".