Hôm nay tôi đã ly hôn trong vòng 1 giờ. 

—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc] 

Ban sáng, A Tấn nhắn tin trong group chat Wechat hỏi Thẩm Khác định đón lễ thất tịch thế nào. 

Thẩm Khác: [Người bị bao dưỡng làm gì có quyền lựa chọn.]

A Tấn: [???] 

A Tấn: [Tôi quên mất, cậu bị Máy Xúc bao dưỡng mà.] 

A Tấn: [Không phải cổ đã đá cậu rồi đi bao dưỡng cái tên đàn ông hôm đó đến “AI Tiểu Mỹ” để lắp ráp xe máy rồi à?] 

A Tấn: [Hay là cổ bao dưỡng hai người các cậu cùng lúc dị?] 

A Tấn: [Cậu thảm vl.] 

A Tấn: [Nhưng mà nhìn từ góc độ khác thì cậu cũng được lời đấy. Lời được thời gian nghỉ ngơi. Lúc cổ thị tẩm thằng kia thì cậu có thể phẻ phơi nghỉ ngơi rồi.]

A Tấn bị admin nhóm cấm chat 1 giờ. 

A Giang: [Ồ.] 

1 giờ sau.

Thời gian bị cấm chat của A Tấn đã kết thúc, việc đầu tiên làm là xin lỗi một hồi, sau đó bắt đầu nghĩ kế cho Thẩm Khác, chia sẻ cho anh vô số liên kết liên quan tới việc nắm bắt trái tim phụ nữ, ví dụ như…. 

[Bất ngờ chưa! Vô số đàn ông rơi lệ, chín trăm triệu mỹ nữ ấy thế mà lại thích anh ta!] 

[Anh ta, một tên Vương Đại Trụ của Ngũ Lí Trang*, làm thế nào để từ một tên thanh niên tay trắng từ nông thôn dốc sức đi tới đô thị, lại thắng được tâm hồn thiếu nữ của thiên kim chủ tịch?] 

(*Ý chỉ người đàn ông từ quê lên tỉnh.)

[Người đàn ông sau lưng người phụ nữ tổng tài.]

[Tân nương đầu phố đột nhiên bỏ chạy, nguyên nhân đằng sau vậy mà lại thế này.]

Lúc đó Thẩm Khác đang tắm, không nhìn thấy đống tin nhắn này. 

A Tấn đợi một lúc, thấy mình vẫn chưa bị bịt mõm không cho nhắn tin thì điên cuồng spam. 

[Thẩm đại gia, cậu đang xem mấy bài viết đó để lấy kinh nghiệm à?] 

[Tôi cảm thấy cái bài “Người đàn ông đằng sau người phụ nữ tổng tài” cực kỳ có ích á.] 

[Tuy rằng Máy Xúc không phải là nữ tổng tài, nhưng cô ấy nhìn có vẻ rất ngầu nha. Bốn bỏ lên năm cứ coi như cô ấy là nữ tổng tài đi, mà quan trọng nhất là việc cô ấy làm ra là việc mà chỉ nữ tổng tài có thể làm ra được. Cùng một lúc bao dưỡng hai người đàn ông đó nha, nữ tổng tài vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.]

[Trong bài viết hữu ích này, có một điểm nói cực kỳ hay, đó là đàn ông phải đánh úp mà chế tạo ra những điều bất ngờ.]

[Nữ tổng tài hiểu biết sâu rộng, lắm tiền nhiều của, còn đồ quý giá gì mà cô ấy không thể mua cho bản thân mình chứ? Chính là tâm ý đấy. Tâm ý của người đàn ông. Tâm ý của người đàn ông có thể tạo ra cho cô ấy bất ngờ bất cứ lúc nào.]

[Cái gì là tâm ý? Tâm ý chính là những thứ có thể khiến cô ấy khắc cốt ghi tâm.] 

[Máy Xúc có hơi cứng. Những thứ khiến cổ khắc cốt ghi tâm cũng phải cứng.]

[Ví dụ như: đập đá trên ngực nè, rồi thì buộc dây vào cổ nè, dùng ngón tay kéo xe ô tô nè, biểu diễn phun lửa bằng mồm nè, rồi đội trứng trên đầu nè] 

[Mấy cái này tốt thì tốt đấy nhưng không phải ngày một ngày hai học là được đâu.]

[Nếu là tôi, tôi sẽ chọn môn có độ khó ít một tí, múa sư tử chẳng hạn?] 

[Sư tử đại diện cho phái mạnh, uy mãnh cường tráng. Múa sư tử mà đẹp, không cần uống rocket (1h)]

[Không được rồi, không được rồi, càng nghĩ tôi càng thấy mình giỏi vãi luôn. @Thẩm đại gia @A Giang] 

A Giang: [Ừ.]

Lúc này Thẩm Khác mới tắm qua, thay quần áo ở nhà, đang rầu rĩ xem có nên đi xuống nhặt hoa hồng trong cái thùng rác ở dưới nhà không. Trên thanh thông báo của điện thoại hiển thị A Tấn tag anh, anh nhấn vào nhưng cũng chẳng xem, theo sau A Giang, trả lời một chữ: [Ừ.]

Sau đó anh bỏ định thoại xuống, cuối cùng hạ quyết tâm đi xuống dưới nhà nhặt hoa hồng. 

tiếp đó lại bị Đường Vãn Vãn tụt quần, ba người đàn ông ABC tụ tập, ăn cơm, rồi lại quay về tiểu khu Hạnh Phúc. 

Điện thoại của Thẩm Khác nằm yên tĩnh trên chiếc giường mỹ nhân ở trong nhà, cả quá trình anh không mang theo điện thoại, không hề biết gì về những thứ xảy ra sau đó, càng không biết A Tấn định tự tay thay anh tạo ra một bất ngờ nhỏ. 

A Tấn quỳ trên mặt đất, lăn qua lăn lại, khuôn mặt đầy đau khổ: “Thẩm đại gia, cứu tôi với, có phải đầu tôi vỡ rồi không dị?”

Thẩm Khác: “…” 

Đường Vãn Vãn quay đầu nhìn Thẩm Khác: “Hai anh quen nhau à?”

Thẩm Khác: “Hình như là có quen.”

Đường Vãn Vãn: “Sao anh ta lại làm như vậy vậy?”

Thẩm Khác: “Có lẽ là… Muốn tạo bất ngờ nhỏ.”

Đường Vãn Vãn ngồi xổm xuống trước mặt A Tấn, bỏ mũ bảo hiểm sang một bên, tháo cái đầu sư tử của cậu xuống, ôm đầu cậu lên kiểm tra một lần: “Không chảy máu, cơ mà sưng một cục.”

A Tấn ai ui đau đớn gọi mẹ một trận. 

“Có khi nào não bị chấn động không?” Đường Vãn Vãn hỏi ý A Tấn: “Đưa anh đi bệnh viện nhé?”

Thẩm Khác: “Lái xe tới đây à? Chìa khóa đâu?”

A Tấn: “Cậu đã đập đầu tôi rồi còn muốn đập xe tôi à?” 

Thẩm Khác: “… Lái xe đưa cậu đi viện.”

A Tấn: “Không phải cậu không được lái xe à?”

Thẩm Khác: “Cổ lái.” 

A Tấn khóc huhu đứng dậy, lấy chìa khóa xe ra. 

Đường Vãn Vãn cầm lấy chìa khóa, nhận ra thương hiệu xe, kinh ngạc nói: “Xe của anh là hãng Cayenne?”

A Tấn: “Quần áo múa sư tử quá to, cần nhiều không gian, thế nên tôi lái chiếc Cayenne. Tôi vẫn còn một chiếc Lamborghini, tuy rằng tên mấy chiếc xe này nghe thì có vẻ bình thường, nói thuận miệng thì chính là bikini*, nhưng mà…” 

(*Phiên âm cuối của Lamborghini đọc giống phiên âm của bikini)

Thẩm Khác: “…”

Đường Vãn Vãn không nghe cậu lải nhải, toàn bộ suy nghĩ của cô đều đang nghĩ về việc anh trai Lamborghini múa sư tử có quen biết với Thẩm Khác, hơn nữa Thất tịch còn tới tạo bất ngờ nhỏ cho anh. 

Không nghĩ thì không sao, vừa nghĩ tới là bị dọa. 

Ông ngoại ba đời của con ơi, lẽ nào vị này chính là kim chủ của Thẩm Khác sao? 

Kim chủ của anh. Vậy! Mà! Lại! Là! Đàn! Ông! 

Cả người của Đường Vãn Vãn đều không ổn rồi, rơi vào cảnh nghèo thì phải biết lật mình, Thẩm Khác đây cũng biết lật mình quá đi ha. Vì để kiếm tiền, gu mặn hay nhạt gì anh cũng chẳng quan tâm

Kính nghiệp. Kính phục. 

Ba người tới bệnh viện, sau khi kiểm tra qua, A Tấn không có gì đáng lo, nhưng cậu cực kỳ trân quý, cẩn thận nghe theo lời bác sĩ dặn dò ở lại bệnh viện quan sát một đêm. 

“Nhỡ đâu não chấn động thì sao?” A Tấn rầm rì: “Nhỡ đâu để lại di chứng thì sao?”

Thẩm Khác: “Yên tâm đi. Lúc đầu tôi bị cổ đẩy từ trên cầu thang xuống cũng có chấn động não đâu.” 

A Tấn: “Đấy là do đầu cậu là đầu sắt.”

Cam tâm để một người đàn ông mạnh mẽ như thế này bao dưỡng, không phải đầu sắt thì là gì? 

Đường Vãn Vãn đang nghe y tá nói những việc cần chú ý, Thẩm Khác nhìn chằm chằm góc nghiêng của cô, trong mắt lộ ra một nụ cười mê hoặc. 

Là nụ cười si mê ngốc nghếch trong truyền thuyết à? A Tấn nổi cả da gà. 

Thẩm Khác nói sau khi anh bị Máy Xúc đẩy từ trên cầu thang xuống, không có di chứng chấn động não, mẹ nó ai mà tin chứ! 

Khủng bố vl.    

Ban đầu Thẩm Khác nói anh được Máy Xúc bao dưỡng, A Tấn còn tưởng anh đùa, sau đó lại cảm thấy anh chỉ đang chơi trò chơi trình thú, sau đó lại cho rằng anh bị hạ độc. Hiện tại xem ra, mẹ nó, mẹ nó đây chắc chắn là di chứng chấn động não luôn. 

A Tấn tin chắc mình có di chứng, nhất quyết nằm viện hai ngày, sau đó A Giang dẫn người bắt cóc cậu ra khỏi bệnh viện mới xong chuyện.    

Trong lúc A Tấn làm ầm ở bệnh Viện, thì Thẩm Khác và Đường Vãn Vãn đang cãi nhau trong nhà. 

Bởi vì đóa hoa hồng kia của Trương Tông Chính. 

Đường Vãn Vãn chuyển qua wechat cho Trương Tông Chính năm trăm tệ, ghi chú chuyển khoản: [Hoa hồng.]

Trương Tông Chính không trả lời, cũng chẳng nhận tiền. 

Đường Vãn Vãn thỉnh giáo Chu Châu xem nên làm thế nào để từ chối Trương Tông Chính. Chu Châu rất sảng khoái, không hỏi gì, nửa phút sau gửi cho cô một cái chứng nhận người tốt. 

Đường Vãn Vãn chỉnh sửa cắt ghép, sau đó gửi thẻ người tốt cho Trương Tông Chính. 

Còn chưa đợi Trương Tông Chính trả lời, Chu Châu đã rất tích cực: [Vãn Vãn, mình vẫn ủng hộ anh chàng thanh mãi trúc mã của cậu. Cố lên.]

Trong lòng Đường Vãn Vãn nghĩ, cô với ai cũng có thể, nhưng với Thẩm Khác thì tuyệt đối không thể. Không nhắc tới những thứ khác, không phải Thẩm Khác bị bao dưỡng rồi à. 

Cô tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ tiền bao dưỡng Thẩm Khác đâu. 

Thẩm Khác lười như thế, ở trên giường chắc chắn cũng rất lười vận động. Không biết kim chủ của anh nhịn anh thế nào, chẳng lẽ anh là cái người nằm dưới không cần phải động gì à? 

Đường Vãn Vãn rầm rì hừ hừ vừa uống nước vừa suy nghĩ linh tinh. 

Cộc cộc cộc. 

Thẩm Khác cầm theo chổi và cây lau nhà gõ cửa. 

Đầu Đường Vãn Vãn đầy dấu hỏi. 

Thẩm Khác đi vào, không nói một chữ, cầm chổi và cây lau nhà bắt đầu quét đất lau nhà, thậm chí còn có thể so được với người máy quét nhà, chỉ làm việc chứ không nói gì.  

Khuôn mặt của Đường Vãn Vãn ngơ ra, trong một lúc nào đó suýt chút nữa cho rằng Thẩm Khác là con giun trong bụng cô. Chân trước cô còn chửi thầm anh lười, chân sau anh đã bắt đầu cầm đồ dọn dẹp vệ sinh. 

??? 

Mãi cho tới khi——

Loảng xoảng một tiếng.

Thẩm Khác không biểu cảm vứt đóa hoa hồng trên mặt bàn vào trong thùng rác. 

Đường Vãn Vãn nhảy tới: “Đây không phải rác!”

Thẩm Khác: “Tôi cảm thấy nó là rác.”

Đường Vãn Vãn chạy tới muốn nhặt lên, phát hiện trên cánh hoa hồng dính rất nhiều vỏ dưa và cơm thừa canh cặn. 

Cô vừa mới bỏ năm trăm tệ ra mua đó a a a a. 

Hoa vẫn còn tươi, cắm vào trong bình còn có thể sống được mấy ngày, năm trăm tệ ít nhất cũng có thể ngắm được mấy ngày. Kết quả hiện tại thì sao? Bỏ ra năm trăm tệ để nghe tiếng loảng xoảng à!   

Đường Vãn Vãn cực kỳ tức giận: “Cho dù là rác, tại sao anh lại vứt hoa hồng vào cùng với đống rác còn thừa lại trong bếp chứ?” 

Thẩm Khác: “Hoa hồng là rác ướt, rác ướt bao gồm cả rác còn thừa trong bếp, vứt cả vào có sao đâu.”

Đường Vãn Vãn: “Thế chắc tôi còn phải khen anh phân loại rác tốt ha?” 

Thẩm Khác: “Không khen cũng chẳng sao, tôi ưu tú tôi biết mà.”

“Tôi có một câu hỏi.” Đường Vãn Vãn hỏi: “Làm sao mà anh bình an sống được tới tận bây giờ vậy? Mặt à?”

“Cám ơn nhé.” Thẩm Khác nói: “Ngoài mặt ra, thì còn tiền.”

“Không phải anh phá sản rồi à?”

“À, tôi quên mất.”

Đường Vãn Vãn tức tới suýt ngất: “Sâu Sắc Kiểm Điểm, năm đó khi anh dị ứng tới mức đầu sưng như cái đầu heo là ai cõng anh tới phòng y tế hả?”

Thẩm Khác: “Đường Đại Uyển, năm đó khi cô muốn ăn bánh canh thịt lừa, là ai trốn học trèo tường đi xếp hàng mua cho cô hả?”

“Nhưng tôi cũng có ăn được miếng nào đâu.”

“Tại sao không ăn được miếng nào cô không biết sao? Bởi vì cô đổ hết canh thịt lừa lên đầu tôi còn gì nữa.”

“Ai bảo anh dọa tôi.” 

“Là cô bảo tôi đeo mặt nạ Halloween mà.”

“…”

Mấy con gà tiểu học cãi nhau, thêm mắm thêm muối lôi chuyện cũ ra, lộ ra nội tình. Từ năm lớp 1 tiểu học đến năm lớp 11 cấp 3, chỉ cần nhớ lại, đều bị sẽ bị bọn họ lật lại một lần. 

Lật đến cuối cùng, Thẩm Khác nói: “Mô hình Transformers lắp ghép của cô là do tôi mua mà.”

Đường Vãn Vãn: “?”

Thẩm Khác: “Mấy hôm trước cô đăng bài trên vòng bạn bè, cô nói cô vừa kết hôn với Transformers.”

Đường Vãn Vãn: “Tôi kết hôn với nó thì liên quan gì tới anh?”

Thẩm Khác: “Mô hình DIY Transformers đó là tôi mua cho cô.” 

Đường Vãn Vãn: “Anh mua cái cục cớt. Mô hình Transformers đó là tôi mua năm lớp 11, năm lớp 11 đó anh đi Anh từ lâu rồi, tôi nhớ rõ ràng Transformers là tôi mua ở thành phố Đồng mà.”

Bất luận Đường Vãn Vãn nói thế nào, Thẩm Khác đều cứng miệng nói mô hình Transformers đó là của anh.  

Cuối cùng Đường Vãn Vãn bị anh chọc tức tới mức hồ đồ, lôi cái mô hình Transformers ra vứt vào thùng rác cùng với hoa hồng và rác, đồng thời gói lại vứt vào cái thùng rác dưới nhà. 

Tuyên bố ly hôn với Transformers ngay tại đó. 

Một giờ sau, Đường Vãn Vãn mới hoàn toàn bình tĩnh lại. 

Cô cãi nhau với Thẩm Khác mà, tại sao cô lại phải ly hôn với Transformers chứ? 

Đường Vãn Vãn âm thầm đi xuống nhà mở thùng rác ra, vừa lục rác vừa đau lòng nói: “Chồng ơi, em tới đón anh về nhà nè. Ly hôn một giờ cảm giác thế nào? Có phải anh cũng hối hận giống em không? Lần sau nếu em lại nói ly hôn thì anh phải nói không đồng ý nhé. Anh trốn ở đâu vậy? Em đếm 1 2 3 anh chui ra nhanh nhé…”

Lục lục lục, chui cả đầu vào trong thùng rác, lục thùng rác đến tận sâu, vẫn chưa tìm thấy. 

Đường Vãn Vãn sắp khóc rồi, giọng nói thay đổi. 

“Đường Vãn Vãn.” Thẩm Khác đi từ ngoài vào, trong tay cầm mô hình Transformers: “Có phải cô tìm cái này không?” 

Đường Vãn Vãn lau đôi mắt đang đỏ hồng của mình đi, tới lúc nhìn rõ đồ trong tay anh, đang định mở miệng mắng anh thì cô đột nhiên nhớ ra. 

Cái mô hình DIY Transformers này, nói ra thì hình như đúng là do Thẩm Khác mua thật.