Editor: Thiên Nhạc

Beta: An Hiên

Cuối cùng thì Trần Hi không đi con đường đầy chông gai ấy, cô không có lá gan đó! Để có thể bình tĩnh mà quay phim trong cơn bão giông đã là rất khó rồi, thấy rốt cuộc bản thân cũng được tẩy trắng, cô càng cố gắng hơn rất nhiều trong khoảng thời gian làm việc cùng đoàn phim.

Tiểu Lâm và Tiểu Cổ rảnh rỗi không có việc gì làm bèn đi hóng hớt, hai người thảo luận với bạn học nam phụ về nghệ thuật và khoa học, có lúc họ còn buôn chuyện với đạo diễn Uông về chủ đề hàm răng trắng đẹp, không tránh khỏi nhắc đến Tô nam thần.

Không biết có phải Tô nam thần có kế hoạch nhập kẹo bánh về bán hay không mà kể từ lần tặng kẹo ngẫu hứng trước đó, Tô nam thần thường đưa cho cô những loại kẹo cô chưa từng ăn, không lần nào giống lần nào. Trần Hi vô cùng vui vẻ nhưng cô cũng cảm thấy hơi e ngại. Để tránh việc bản thân suy đoán lung tung, có lần khi Tô Cẩm hỏi cô xem kẹo có ngon không, cô lập tức nói ra nghi vấn trong lòng: “Sao tiền bối Tô mua nhiều kẹo thế ạ?”

Lúc đó Tô Cẩm chuẩn bị quay một cảnh ngoài trời với cô, anh khoác trên mình một bộ trang phục cưỡi ngựa đầy uy phong, cặp lông mày tuấn tú hơi nhướng lên, anh hỏi ngược lại cô: “Cô không thích ăn à?”

Trần Hi đáp lại theo phản xạ: “Em thích ạ.”

Nhưng mà ý cô muốn hỏi không phải như thế, cũng may Tô Cẩm rất hòa nhã, anh nhanh chóng hiểu được ý cô rồi giải thích: “Tôi có một người bạn đã có con, tôi muốn chuẩn bị quà trước mà nghĩ mãi không ra nên mới mua chút kẹo. Vừa hay cô lại thích ăn, tôi cho cô thử kẹo trước, cô ăn xong thấy loại nào ngon thì nhớ bảo với tôi.”

Hóa ra cô chỉ là chuột bạch thôi à? Niềm vui của Trần Hi bị anh đập nát tại chỗ, còn bị nghiền ra thành vụn. Sao đang yên đang lành cô lại hỏi câu này nhỉ? /(ㄒoㄒ)/~~

Sau đó Trần Hi khóc không ra nước mắt hỏi: “Đứa bé kia bao nhiêu tuổi rồi ạ?”

Tô Cẩm vừa đeo băng cổ tay vừa thản nhiên trả lời cô: “Chắc là… khoảng năm sau sẽ chào đời…”

Sau đó trong ánh mắt ngơ ngác của Trần Hi, anh nói tiếp: “Cho nên cô không phải vội, cứ thử dần dần, còn nhiều thời gian mà.”

Trần Hi: “…”

Hôm đó hai người có cảnh quay cưỡi ngựa dạo chơi trên thảo nguyên. Cô và Tô Cẩm ngồi chung trên một con ngựa, sau đó lãng mạn ngắm nhìn mây với người ngoài hành tinh, tất nhiên với điều kiện là có người ngoài hành tinh thật.

Tóm lại, hai người cưỡi ngựa ngoài trời rồi nhìn nhau cười như hai kẻ ngốc.

Theo Trần Hi thì cảnh khoe tình cảm này thường không cần đến kĩ năng diễn xuất, cô không thể phủ nhận rằng bản thân rất vui mừng, hơn nữa đối tượng yêu đương lại còn là Tô Cẩm.

Trước khi bắt đầu quay phim, các nhân viên đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, trong đó còn có ngựa - một nhân vật quan trọng trong cảnh quay. Không biết có phải do có nhiều người xung quanh hay không mà tâm trạng chú ngựa không được ổn định cho lắm. Vài nhân viên túm tụm lại mãi mới kéo được chú ngựa đó vào trường quay rồi cố gắng động viên nó.

Người phụ trách trang phục làm việc rất vất vả, tỉ mỉ chỉnh lại trang phục cho cả hai người. Tô Cẩm nhìn sang, sau đó nói với nhân viên đang giúp đỡ Trần Hi: “Anh đeo băng cổ tay và đầu gối vào cho cô ấy nhé.”

Trần Hi và cả người phụ trách trang phục quay sang nhìn anh, Trần Hi nói: “Em chỉ ngồi trên lưng ngựa mấy phút thôi, không cần phải cẩn thận đến thế đâu ạ, huống hồ còn có nhân viên của đoàn phim ở bên cạnh nữa mà.”

Tô Cẩm lại rất kiên quyết, anh lấy băng cổ tay từ phía người phụ trách trang phục rồi đeo cho cô, động tác dứt khoát khiến trái tim Trần Hi đập loạn nhịp.

Người phụ trách trang phục thấy thế thì dùng ánh mắt mập mờ nhìn hai người, không hiểu anh ta nghĩ đến chuyện gì mà đỏ mặt chạy sang chỗ khác.

Trái tim Trần Hi đập ngày càng nhanh. Cảm giác hường phấn này là gì đây?

Tô Cẩm đeo băng cổ tay giúp cô, anh còn cẩn thận đeo vào phía trong tay áo.

Trên người cô khoác một tấm áo lụa, tay áo được vén lên để lộ cánh tay mảnh mai, băng tay màu trắng càng làm tôn lên cánh tay trắng trẻo mịn màng của cô. Tô Cẩm đeo băng cổ tay giúp cô, anh chăm chú nhìn rồi thành thạo quấn vào mà không động chạm đến cô.

Trần Hi cảm thấy rất căng thẳng, cảm xúc phập phồng lên xuống từng chút một, vậy nên trên mặt cô hiện rõ vẻ xấu hổ, ngay cả bàn tay cũng run nhẹ.

Tô Cẩm đang quấn băng, thấy cô như vậy bèn hỏi: “Căng thẳng à?”

Trần Hi lúng túng đáp lại: “Không… Không ạ…”

Cô tưởng Tô Cẩm phát hiện ra điều gì, không ngờ anh chỉ cười động viên cô: “Con ngựa này chưa quay phim bao giờ, cô căng thẳng cũng bình thường thôi.”

Trần Hi mếu máo, cố gắng bình tĩnh lại nhìn về phía góc nghiêng hoàn mỹ của Tô Cẩm, nói: “Em không căng thẳng đâu ạ, hồi trước em từng quay cảnh thế này rồi, thậm chí hầu hết những con ngựa đều khó kiểm soát.”

Tô Cẩm dừng lại nhìn cô một chút, sau đó thong thả cười đáp: “Lát nữa cô mà sợ thì cứ bám vào người tôi, nếu xảy ra chuyện gì nguy hiểm cô cứ lấy tôi làm đệm lưng.”

Trần Hi: “…” (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Cảm giác hạnh phúc lúc này thật khó diễn tả!!!

Tô Cẩm đi tới chỗ con ngựa rồi gọi Trần Hi qua.

Trần Hi từng có kinh nghiệm đóng phim cổ trang. Cô có thể hoàn thành tốt các cảnh cưỡi ngựa, bắn cung, đánh nhau, truy đuổi. Tuy ban đầu cảm thấy khá khó khăn nhưng sau khi quen dần cô có thể tự mình leo lên lưng ngựa. Vậy nên lúc Tô Cẩm gọi cô, cô lập tức vén tay áo sẵn sàng leo lên.

Tô Cẩm nhìn cô rồi bật cười, anh nhẹ nhàng nói với cô: “Trần Hi, nữ diễn viên không hành động như thế đâu.”

Trần Hi ngạc nhiên quay đầu lại, cô thấy anh đang cười, đôi mắt sáng lấp lánh. Sau đó cả người cô nhẹ bẫng, một giây sau cô được người ta ôm lên lưng ngựa.

Thoáng chốc khuôn mặt Trần Hi đỏ bừng như cánh hoa đào, cô kiềm chế cảm xúc phập phồng, dịu dàng lên tiếng cảm ơn anh.

Đây có phải là phản ứng bình thường của các diễn viên nữ không?