Editor: An Hiên

Beta: Mạc Y Phi

Cốt chuyện về Mộng Trang Chu rất đơn giản: người phụ nữ mà hoàng đế đặt trong lòng bị người phụ nữ mình ghét hại chết, đơn giản thông suốt, nói một câu là hiểu. Trần Hi vào vai người phụ nữ mà hoàng đế yêu, còn Đường U Lạc vào vai người bị ghét.

Mặt ngoài có không ít tranh giành mưu kế, đều là Đường U Lạc ức hiếp Trần Hi, Tô Cẩm lại vì Trần Hi mà trả đũa, cứ như vậy thành một vòng tuần hoàn. Nhân vật Trần Hi không phải một người phụ nữ bình thường lương thiện, cũng có lúc cố ý giả vờ trước mặt hoàng đế, coi như có chút tâm cơ. Chẳng qua so với Đường U Lạc thì cũng chỉ bằng một góc nhỏ, vẫn chưa đủ trình độ.

Kết thúc câu chuyện không phải là người ở hiền sẽ gặp lành mà là Trần Hi chết thảm vì Tô Cẩm, còn Đường U Lạc tuy thắng mà thực chất lại thua trong tay của số phận. Người duy nhất hạnh phúc là Tô Cẩm, dù yêu người đã khuất nhưng anh vẫn còn là một hoàng đế.

Chỉ tưởng tượng như vậy thôi Trần Hi đã cảm thấy khó chịu. Cái chết của mình thật sự quá oan uổng. Kết hôn với một người mà không tiến lên được bước nào, lại còn không có lấy một cảnh hôn, thật sự quá đáng tiếc.

Nghĩ thế nào thì nói vậy, hai người ngồi cạnh cô phối hợp với nhau rùng mình vài cái rồi cùng nhau đi ra ngoài.

Trần Hi: “…”

Tiểu Lâm và Tiểu Cổ đưa cô đi thay đồ hóa trang. Bởi vì dựa vào mỗi sắc đẹp của cô thôi cũng đã vô cùng hấp dẫn rồi, cho nên trang phục chỉ cần lấp chỗ nọ thêm chỗ kia, không thực sự đầy đủ.

Mặc bộ voan mỏng trong suốt màu đỏ thẫm lên người mà lại không câu được hồn phách của người ta mới là lạ.

Cô túm lấy chỗ áo phía trước ngực, nét mặt sa sầm đi đến nơi người đang ngồi xem náo nhiệt là Đỗ Hân.

“Chị đưa cho bên phụ trách trang phục bao nhiêu tiền thưởng vậy? Bộ trang phục làm ẩu như này mà cũng lấy ra cho em mặc được sao?”

Đỗ Hân gạt tay cô đang che chắn ra, sau đó wow một tiếng.

“Dáng người em rất được, mặc như này mới đúng. So với Đường U Lạc, xác suất để em nổi tiếng thật sự quá lớn.”

Tiểu Lâm đứng bên cạnh bịt mũi gật đầu liên tục, còn mặt Trần Hi dần chuyển sang màu đen.

Không đợi cô nghĩ xong, Đỗ Hân đã vội vàng kéo người đến phòng thay đồ, lăn qua lăn lại làm Trần Hi không có cơ hội mở miệng.

Cô chỉ đành đứng nghe Đỗ Hân dỗ dành.

“Trang phục này cũng chẳng khác quần áo dạo phố của những nữ minh tinh khác là bao nhiêu. Em mặc tạm bộ này cho chị đi. Hiện nay còn cả gốc cả vốn, chứ để sau này hoa tàn ít bướm rồi thì ai thèm nhìn em nữa.”

Trần Hi đuối lý không có cách nào nói lại được, đành phải cúi đầu đi về phía trường quay.

“Wow…”

Đi tới trường quay, những người khác thì không chú ý lắm, chỉ có đạo diễn Uông đang khá rảnh rỗi hô to một tiếng.

Ngay lập tức, Trần Hi muốn nổ tung.

Đợi tiếng hô kinh ngạc qua đi, Đỗ Hân chưa kịp khoe khoang vài câu đã bị Đường U Lạc dùng cặp mắt sắc lẹm khiến bộ quần áo trên người như không tồn tại.

Đỗ Hân vẫn còn thêm mắm dặm muối bên tai cô.

“Thấy chưa, có dáng người là có tiền vốn.”

Trần Hi: “Chị im đi.”

Tô Cẩm đang ngồi xem kịch bản ở một chỗ khác cũng bị tiếng hô của đạo diễn Uông thu hút sự chú ý, anh nhìn trang phục của Trần Hi, không tỏ vẻ gì, chỉ quay sang nói với người phụ trách trang phục đang rất tự hào.

“Bây giờ đã mặc như thế này, mấy cảnh về sau phải quyến rũ tôi thì mấy người định cho cô ấy mặc gì đây?”

Toàn trường quay: “…”

Trần Hi cảm động đến nỗi nước mắt rơi đầy mặt.

Tô Cẩm nói tiếp: “Có cái gì đáng nhìn thì giữ lại để sau này nhìn đi, như thế khá là có sức hấp dẫn.”

Trần Hi: “…”

Rốt cuộc em đắc tội anh chỗ nào vậy, anh nói em như thế thật sự có ổn không hả?

Người phụ trách trang phục vội vàng kéo cô đi thay một bộ quần áo cực kỳ kín kẽ, tuy nhiên màu sắc khá tươi sáng, vẫn át được Đường U Lạc mặc màu xám nhạt. Trần Hi rất hài lòng, khởi đầu khá thuận lợi.

Trước ống kính máy quay, Trần Hi lập tức chuyển sang chế độ chuyên nghiệp, Tô Cẩm cũng không hề căng thẳng, cảnh quay của hai người được tiến hành rất thuận lợi.

Đạo diễn Uông đứng trước máy quay quan sát, khẽ cảm thán: “Ánh mắt của cô gái này khá tốt, nhìn đi, gương mặt đó của Tô Cẩm cũng chỉ được xem là tấm ván giặt quần áo thôi..."

Toàn trường quay: “…”

Những cảnh quay của Tô Cẩm và Trần Hi được tiến hành rất nhanh, tuy nhiên Đường U Lạc lại không thuận lợi như vậy. Cô ta không ngẩng đầu lên còn đỡ, vừa ngẩng đầu, Đường U Lạc lập tức mặt đỏ tai hồng không nói nên lời, cũng may Tô Cẩm cực kỳ kiên nhẫn, vừa giảng giải vừa an ủi cô ta. Lúc Đường U Lạc đứng bên cạnh Tô Cẩm cười ngọt ngào, còn có thể tranh thủ đảo mắt nhìn Trần Hi.

Bây giờ Trần Hi rất khó chịu.

Vì sao mình không quay hỏng mấy cảnh nhỉ, như vậy chẳng phải sẽ có thêm cơ hội đụng chạm sao, cô ngốc quá đi mất. /(ㄒoㄒ)/~~

Sau khi quay xong, Trần Hi không muốn nhìn thấy Tô Cẩm và Đường U Lạc quay chung nên một mình chạy đến phòng hóa trang xem tin tức.

Cô vừa xem được một lúc thì đã thấy Đường U Lạc nổi giận đùng đùng đẩy cửa phòng vào, Trần Hi vô tội mút kẹo nhìn cô ta, vẫn tiếp tục xem như không có chuyện gì.

Đường U Lạc vứt kịch bản trong tay xuống đất, trợ lý đứng bên cạnh an ủi cô ta.

“Đạo diễn Uông là thế đấy, nói chuyện cũng không dễ nghe, chị đừng để trong lòng, chúng ta quay lại quay tiếp đi, nếu không mọi người sẽ nói chị quá vênh váo đấy.”

Đường U Lạc khó chịu, “Anh ta nói tôi không biết diễn xuất lại còn mê trai, bây giờ cô còn muốn tôi đi quay tiếp sao, tôi bị điên chắc? Vênh váo thì vênh váo, ai sợ ai?”

Trợ lý lại nói, “Nhưng mà dù sao bộ phim này cũng có Tô Cẩm mà, anh ấy ghét nhất nữ diễn viên không coi ai ra gì đấy, hay là bây giờ chúng ta đi xin lỗi đi.”

Có tiếng động nhẹ nhàng vang lên, Đường U Lạc nhìn người đang thản nhiên ngồi một bên ăn kẹo thì lên tiếng, “Đúng vậy, những người vừa không được chống lưng lại không có người bao nuôi như chúng ta chỉ có thể hạ mình cầu xin người khác chứ biết làm sao, đi thôi.”

Trần Hi: “…”

Đúng, những người đã không có mấy điều kia lại không có cả diễn xuất thì thật sự chỉ có nước đi cầu xin thôi.

Cô tiếp tục vừa mút kẹo vừa xem Weibo.

Quay phim thật là thú vị mà!

Cảnh quay của Đường U Lạc tốn rất nhiều thời gian, mãi đến tận buổi chiều mới tới cảnh của Trần Hi và Tô Cẩm.

Đường U Lạc ngồi trên ghế được người đại diện an ủi, Trần Hi nghe những câu kia thấy khá quen thuộc, đơn giản là quay với Tô Cẩm thì ai mà chẳng bị NG, được như cô ta là tốt rồi.

Vì gần đây Đường U Lạc khá nổi tiếng, dáng vẻ ngông nghênh nên cũng không ai dám dây vào, ở bên cạnh còn có mấy người đang không ngừng an ủi, Trần Hi nhìn mà thấy cảm khái vô vàn.

Trần Hi đi tới bên cạnh Tô Cẩm để chuẩn bị quay phim, anh chỉ bảo cô mấy chỗ cần chú ý trong kịch bản, cô gật đầu lia lịa. Anh nói được một nửa thì dừng lại, Trần Hi nghi ngờ ngẩng đầu.

Tô Cẩm cười nói, “Tôi quên mất, không cần phải dặn dò cô, chúng ta quay luôn đi.”

Trần Hi bối rối, rõ ràng cô rất muốn nghe mà, không cần ghét bỏ cô như vậy chứ.

Liên tiếp mấy ngày đều ở trường quay, có rất nhiều diễn viên đều bước vào trạng thái chiến đấu cấp một, đến cả Đường U Lạc cũng bớt liếc cô hơn, chỉ vì cô ta phải học thuộc những đoạn thoại bằng ngôn ngữ cổ dài dằng dặc kia.

Mà Trần Hi cũng hơi xấu hổ, cô vẫn cực kỳ rảnh rỗi như trước, cả ngày đều đứng không được mà ngồi cũng chẳng xong, không ăn kẹo mút thì cũng chỉ có ngồi khoác lác với đạo diễn Uông.

Cô cứ tưởng rằng mọi chuyện sẽ tiếp tục trôi qua đơn giản như vậy, tuy nhiên Đường U Lạc cũng không phải người tầm thường, một vài ngày sau đã có chuyện xảy ra.

Đêm hôm đó, Trần Hi đang buồn chán ngủ gà ngủ gật trên xe bảo mẫu, vừa tỉnh lại đã nhìn thấy Đường U Lạc vui vẻ cười hớn hở ngồi bên cạnh cô, cất giọng the thé hỏi, “Trần Hi, chuẩn bị đến cảnh quay của tôi với cô rồi.”

Trần Hi còn chưa tỉnh ngủ, tùy tiện gật đầu, mở mắt chờ cô ta nói tiếp.

Đường U Lạc cầm kịch bản rồi cười mỉa một tiếng, “Cô không nắm được kịch bản thì làm sao mà quay với tôi được?”

Trần Hi nghĩ lại cũng thấy đúng, bèn vội vàng tìm, tuy nhiên tập kịch bản kia đã không cánh mà bay tự lúc nào.

Đường U Lạc cười, “Không tìm được kịch bản à? Tối hôm nay chúng ta phải thức thâu đêm để quay ở nơi rừng rậm hoang vu này, không có kịch bản thì cô định quay kiểu gì hả?”

Những lời nói không to không nhỏ của cô ta đúng lúc bị nhân viên đứng bên cạnh nghe được, ngay sau đó sự việc đã bại lộ.

Toàn bộ nhân viên của đoàn làm phim đều lật qua lật lại giấy tờ bên cạnh mình như phản xạ có điều kiện, mà cũng dễ hiểu thôi, Trần Hi còn không biết kịch bản ở đâu thì làm sao người khác biết được.

Tiểu Lâm và Tiểu Cổ vội vàng tìm ở trên xe, cô lạnh nhạt cản lại, “Tìm gì mà tìm, đi rót cho chị một cốc nước trước đi, đừng tìm.”

Tiểu Lâm sùng bái nhìn cô, “Chị Hi, không có kịch bản cũng chẳng phải chuyện gì lớn đúng không, tuy rằng lúc đầu em cũng không thấy chị xem kịch bản.”

Trần Hi nói với Đường U Lạc, “Chi bằng bây giờ cô cứ học thoại của mình trước đi, không cần lo cho tôi.”

Đường U Lạc hừ một tiếng rồi rời đi.

Chưa đến mười phút, tất cả đoàn làm phim đều biết tin này, trong lúc tất cả mọi người đều đang suy đoán hôm nay có thể không quay được thì Tô nam thần xuất hiện kèm vầng hào quang.

Lời thoại của Tô Cẩm đại khái đều có thể đối đáp với cô, có điều đáng tiếc là đêm nay Tô nam thần chỉ có một cảnh anh hùng cứu mỹ nhân thôi, cảnh nhỏ như vậy nên không cần mang theo kịch bản.

Còn Đường U Lạc chắc chắn sẽ không cho cô mượn.

Tô nam thần hỏi, “Để kịch bản ở khách sạn rồi à?”

Trần Hi thành thật nói, “Em không biết nữa, lâu lắm rồi em không thấy nó ở đâu.”

Tô Cẩm đăm chiêu, “Lời thoại hôm nay của cô rất nhiều, để tôi nhờ người mang kịch bản của tôi đến vậy.”

Trần Hi, “Ôi, không cần phiền toái như thế đâu, em có thể nhớ thoại được ạ.”

Tô Cẩm càng nghiêm túc, “Tốt, không có vấn đề gì thì bắt đầu đi.”

Lúc hoàn thành cảnh quay, Trần Hi như thần tiên hạ phàm trong đoàn làm phim vậy, lời thoại của cô vừa khó đọc vừa phức tạp nhưng cô lại nói liền một hơi, còn chẳng thèm chớp mắt.

Ngược lại Đường U Lạc lại bị khí thế của cô lấn át mà NG hai, ba lần.

Quay xong xuôi, Tiểu Lâm và Tiểu Cổ nghiêng đầu vừa nói vừa sùng bái.

Tiểu Lâm nói với Trần Hi, “Chị Hi, lúc nãy em nhìn thấy trong túi Đường U Lạc có một quyển kịch bản, em có nên lén đi lấy không? Giác quan thứ sáu nhắc nhở em, đây chắc chắn là kịch bản của chị.”

Trần Hi không ngẩng đầu, “Không cần, chẳng đáng, cho cô ta cũng được.”

Tiểu Cổ khen ngợi, “Chị Hi nhân từ.”

Trần Hi ngẩng đầu miễn lễ cho anh ta.

“Nhớ đi photo cho chị một bản, nếu không tất cả mọi người sẽ coi chị là yêu quái mất.”

Tiểu Cổ: “…”