Vu Nhiên về nhà thì vào nhà vệ sinh cởi quần kiểm tra tình trạng thân thể, còn cố ý cầm kính lúp cẩn thận soi đủ mọi góc độ.

Vu Tẫn thấy nhà vệ sinh yên tĩnh như vậy, cho rằng không có ai sử dụng nên trực tiếp đẩy cửa đi vào. Nó nhìn thấy Vu Nhiên thì sửng sốt, xấu hổ nói: "Anh, kê kê anh cũng không nhỏ đến mức dùng kính lúp tìm đi..."

Vu Nhiên không phản ứng lại nó, kiểm tra xong bèn kéo quần lên, đi thẳng về phòng làm bài tập.

Một khoảng thời gian gần đây, Vu Tẫn cảm thấy anh trai rất cổ quái. Trước kia Vu Nhiên tan học sẽ về nhà chơi điện tử cả đêm, hai anh em tranh giành máy tính là chuyện thường ngày. Nhưng hiện giờ anh trai lại ưu tiên học tập, thời gian rảnh gọi điện thoại với bạn, thường xuyên bỏ mặc em trai ruột thịt này.

Trạng thái nghiêm túc khắc khổ như vậy Vu Tẫn cũng từng trải qua – thời điểm theo đuổi một cô gái cùng một tình địch là học sinh xuất sắc.

"Anh lại gọi điện thoại với anh kia?" Vu Tẫn hỏi, "Hai người không phải cùng lớp sao, tại sao mỗi ngày tan học đều liên lạc?"

"Đúng rồi, cậu ấy là bạn thân nhất của tao."

Vu Tẫn há mồm to cắn kem, mơ hồ khó hiểu hỏi: "Ngữ khí nghe không giống, anh sẽ không thích anh kia chứ?"

"Thích chứ." Vu Nhiên thoải mái gật đầu thừa nhận.

Vu Tẫn không cắn miếng kem này, một miếng kem rơi xuống quần đùi, nó ngơ ngẩn nhìn Vu Nhiên, quên mất đi rửa sạch.

"Anh... anh là gay?" Vu Tẫn khó có thể tin.

"Mày mắng ai?" Vu Nhiên đứng dậy nhấc cổ áo Vu Tẫn, cười cười như uy hiếp, "Ai là gà, mày lặp lại lần nữa?"(*)

(*) Gay: cơ (jī), gà: kê (jī)

Vu Tẫn liên tục xin lỗi, nhưng thấy anh trai cực lực phủ nhận như vậy, nó lại càng mờ mịt – nếu không phải gay thì như hình với bóng với bạn ở trường là đủ rồi, cần phải về nhà ôm điện thoại "như keo như sơn" sao?

Vu Tẫn cũng hơi rõ ràng manh mối về Sở Miên một chút, cân nhắc nửa ngày, nó đưa ra một kết luận: "Anh, anh muốn câu dẫn anh ấy?"

"Ai?"

"Anh Sở Miên, tên như vậy đúng không?" Vu Tẫn nghiêm trang, "Anh ấy không phải trong nhà siêu có tiền sao, nếu anh câu dẫn anh ấy thành công là có thể gả vào hào môn, em cũng có thể lên như diều gặp gió!"

Vu Nhiên nghe xong, lập tức co chân đá Vu Tẫn, "Cút cút cút, đừng có nói hươu nói vượn! Cái gì mà có tiền, tầm thường muốn chết, tình nghĩa giữa tao và Sở Miên không thể bị loại đồ vật này làm bẩn!"

Vu Tẫn cắn hai miếng hết que kem, trong miệng đầy kem, vẻ mặt vừa hoang mang vừa hoài nghi.

Gần tới hội khảo hóa học, Vu Nhiên vô thức có cảm giác gấp gáp, hiệu suất học tập mấy ngày nay cũng tăng lên. Đợi đến kỳ thi chính thức, cậu phát hiện đề thi đơn giản hơn luyện tập bình thường không ít, giữ nguyên phong độ thì phỏng chừng thành tích có thể đạt tới cấp B.

Ra khỏi trường thi, Vu Nhiên thần thanh khí sảng.

(*) Thần thanh khí sảng: tinh thần thoải mái dễ chịu

Đáng tiếc địa điểm thi của cậu quá xa, bạn cùng trường chỉ có một mình Dạ Hi. Hai người ăn cơm trưa xong không vội về nhà, lang thang vô định mà đi dạo những cửa hàng gần đó, tìm kiếm manga anime xung quanh.

"Cho cậu xem cái này buồn cười, lại đây." Vu Nhiên chia cho cô một tai nghe, click mở video tải xuống tối qua, là tác phẩm lồng tiếng 《 Đột kích thi đại học 》của "Tư độ ba" đang làm mưa làm gió trên internet.

Bọn họ cười lớn xem xong video đùa giỡn, Dạ Hi thuận miệng hỏi: "Cậu tính học văn hay học lý? Hình như sắp phải điền nguyện vọng phân ban rồi."

"Khoa học tự nhiên."

"Hả? Tớ còn tưởng rằng cậu học vẽ tranh thì chọn văn càng tiện hơn một chút."

"Tớ không sao cả, dù sao cũng không có giới hạn đăng ký chuyên ngành. Nếu Sở Miên học lý thì tớ cũng học thôi." Vu Nhiên tùy tay lật xem sách trên kệ để hàng, "Chỉ cần có thể cùng một lớp với cậu ấy là được."

Dạ Hi chậm rãi suy tư, hỏi: "Cậu muốn thi vào lớp thực nghiệm?"

"Ừ."

Dạ Hi vốn tưởng rằng Vu Nhiên không thích bị lớp thực nghiệm trói buộc, kỳ thật lớp bình thường phù hợp với tính tình tùy tiện của cậu hơn nhiều. Bất ngờ hơn, cô nhạy bén nhận thấy được trong lời nói của Vu Nhiên, khi nhắc tới Sở Miên có kiên định không giống bình thường.

"Vu Nhiên, cậu coi Sở Miên như bạn bè hay là gì khác?" Dạ Hi căng thẳng nhỏ giọng hỏi, "Tớ cảm thấy cậu thi vào lớp thực nghiệm vì Sở Miên tựa như nữ sinh trong video vừa rồi muốn thi vào cùng trường đại học với bạn trai..."

Vu Nhiên ung dung bình thản: "Làm sao vậy, có chỗ nào giống?"

Đại não Dạ Hi tìm từ thích hợp: "Nói cách khác, loại nỗ lực này hẳn là đều trả giá vì người mình thích đi? Là... thích của yêu đương ấy. Đương nhiên đây là tớ thuận miệng nói thôi! Cậu, cậu đừng nghiêm túc quá..."

Cô sợ mình hỏi quá lỗ mãng, chọc Vu Nhiên tức giận.

"Ai, cậu không hiểu." Vu Nhiên sảng khoái cười rộ lên, "Việc vui vẻ nhất khi đi học không phải là mỗi ngày đều có thể chơi với mọi người sao? Nếu các bạn đều ở lớp khác, tớ tới trường còn ý nghĩa gì nữa."

"Thì ra là thế." Dạ Hi thiếu chút nữa bị cậu thuyết phục, may là cô nhớ ra trước đó có một lần Sở Miên không tới trường, cả ngày Vu Nhiên đều như mất hồn mất vía, vẫn luôn rầu rĩ không vui. Mà khi những người bạn khác xin nghỉ không tới, tâm trạng Vu Nhiên không chịu chút ảnh hưởng nghiêm trọng nào. Hiển nhiên, lực ảnh hưởng của Sở Miên vượt xa những người khác.

Dù không phải là thích thì cũng xấp xỉ thích đi... Dạ Hi càng ngày càng khẳng định đáp án này.

Hai người đi dạo một vòng cửa hàng quà lưu niệm cùng hiệu sách, mỗi người đều mua đồ của riêng mình. Dạ Hi cầm một túi truyện tranh Đài Loan lớn, khuôn mặt đều lộ ra vẻ mỹ mãn.

"Mua cái gì vậy, cho tớ mượn mấy quyển về đọc đi, thứ hai trả cho cậu."

"Hả? Cái này chắc chắn không hợp khẩu vị cậu đâu."

Vu Nhiên cười nhạo: "Làm sao, có phải cậu cho rằng tớ xem không hiểu không? Xì, đến 《Another》 tớ cũng hiểu rõ."

Dạ Hi tùy tiện lấy một quyển từ trong túi ra: "Tớ không lừa cậu, đây đều là truyện nam sinh cùng nam sinh yêu đương, không phải lần trước cậu nói không muốn xem đam mỹ sao."

"Nam cùng nam? À, tớ biết rồi, chính là "cong" đúng không?" Vu Nhiên chuẩn xác tìm được từ tương ứng, "Tớ còn chưa xem qua đâu, cho tớ xem cũng được."

Dạ Hi do dự, tìm một bộ truyện tranh "thanh thủy hướng" trong túi cho cậu, dặn dò nói: "Tổng cộng có bốn quyển, cậu đừng đánh mất nhé."

Vu Nhiên mượn xong truyện tranh về nhà, nhàn đến không có việc gì làm bèn nằm trên giường đọc.

Trước kia thỉnh thoảng cậu cũng đọc một vài quyển tiểu thuyết ngôn tình, chỉ cần tác giả viết suy nghĩ trong lòng nhân vật đầy đủ thì cậu có thể hiểu được phát triển tình cảm của nhân vật. Cũng may bộ truyện tranh này khắc họa tâm lý hành động cẩn thận, lời thoại đơn giản dễ hiểu, cậu đọc cũng không mất sức.

"Ồ, kích thích kích thích." Vu Nhiên vểnh chân nằm trên giường, "Ai u, đừng để bị giáo viên bắt được."

Vu Tẫn vào phòng bèn nhìn thấy anh trai đang đọc truyện tranh, nó tò mò đi qua nhìn bìa, phát hiện là hai mỹ thiếu niên đang ôm nhau, lập tức cảm giác không thích hợp. Lại mở ra nhìn kỹ, quả nhiên đây là một bộ truyện tranh gay, sắc mặt Vu Tẫn nháy mắt suy sụp, khép sách lại lùi sang một bên.

"Ai nha, hai người này rốt cuộc khi nào ở bên nhau, sốt ruột muốn chết." Vu Nhiên thở dài đấm gối đầu, cậu muốn xem đến khi vai chính xác định quan hệ thì dừng, nhưng hai người này cố tình lại là thích mà không nói, cậu cũng muốn chui vào sách đánh bọn họ một trận.

Đáy mắt Vu Tẫn đột ngột kinh ngạc – những cái này thì nam sinh bình thường nếu thấy còn e sợ tránh không kịp, thế mà anh trai lúc này lại xem mê mẩn như vậy.

"Anh, anh còn nói anh không gay!" Vu Tẫn đóng chặt cửa, ngồi lên mép giường chất vấn, "Một, hai... bốn quyển! Tất cả đều là hai nam là người yêu."

Tầm mắt Vu Nhiên dịch từ truyện tranh qua: "Hả? Tao cảm thấy nam nữ, hai nam hoặc hai nữ đều có thể đọc được, cũng không khác nhau nhiều lắm."

"Ai, anh là anh trai thì có thể giống chị gái em sao?"

Trong lòng Vu Tẫn phức tạp, nó nằm xuống, ngẫm nghĩ, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời mà bổ sung thêm: "Nhưng mà nếu đối tượng của anh là anh Sở Miên thì em cảm thấy có thể!"

Lực chú ý của Vu Nhiên hơn phân nửa bị hai chữ "Sở Miên" hấp dẫn, ngón tay cậu vô thức cọ cọ góc trang sách, chần chờ mà "Hả" một tiếng: ""Có thể" cái gì?"

Vu Tẫn không trả lời, ôm di động, ý vị thâm trường hừ cười một tiếng.

"Mắc bệnh gì." Vu Nhiên nói thầm, đạp thằng nhóc một cái.

Nếu thỉnh thoảng nghe được vài câu không thể tưởng tượng, Vu Nhiên sẽ không để ý. Nhưng gần đây, người bên cạnh dường như đều trở nên kỳ quái, từ Phương Chiêu đến đại thần, từ Dạ Hi đến Vu Tẫn, mọi người đều không hẹn mà cùng trêu chọc quan hệ anh em giữa cậu và Sở Miên, phảng phất như đang nghi ngờ tính chân thật trong đó, khiến cậu không thể hiểu được.

Giờ nghỉ trưa hôm nay, Vu Nhiên cố ý nghiêm túc nhắc nhở Sở Miên: "Người anh em, nếu là người khác nói với cậu vài việc không đàng hoàng, cậu đừng để trong lòng."

Sở Miên lười biếng che miệng ngáp: "Cậu là người nói chuyện không đàng hoàng nhất rồi."

"Dù sao cậu cứ nhớ kỹ, anh em là gió, anh em là mưa, anh em có thể hô mưa gọi gió!" Vu Nhiên vỗ vỗ bả vai Sở Miên, "Vì cậu, tớ tình nguyện trở thành Lôi Chấn Tử. Còn cậu thì sao, người anh em?"

"Lôi Chấn Tử không phải chưởng quản mưa gió." Sở Miên đẩy cánh tay cậu ta, duy trì khoảng cách thích hợp.

Hai người ăn cơm xong bèn ngồi ở ghế dài nơi vườn hoa nhỏ nghỉ ngơi. Vu Nhiên cầm một quyển truyện tranh mượn Dạ Hi chăm chú đọc, Sở Miên có chút mệt rã rời, đơn giản dựa vào vai Vu Nhiên ngủ gật.

Vu Nhiên cuối cùng cũng đọc xong kết cục bộ truyện tranh này, chưa đã thèm mà khép sách lại, hỏi: "Sở Miên, cậu từng thích ai chưa?"

Sở Miên sững sờ một chút, cơn buồn ngủ tiêu tán.

Loại vấn đề này từ trong miệng Vu Nhiên nói ra khiến cảm giác không khỏe rất nặng, hơn nữa Sở Miên không xác định được "thích" trong lời của cậu đến tột cùng là loại hàm nghĩa nào, cho nên không lập tức trả lời.

Vu Nhiên lại bình tĩnh nói: "Tớ chưa từng thích ai cả, cậu cũng vậy sao?"

Làn da lộ ra trong không khí của Sở Miên tê tê dại dại rất nhỏ, trong nháy mắt dường như hắn cho rằng tiếp theo Vu Nhiên muốn thổ lộ. May mắn ý thức ổn định rất nhanh, hiểu được đây là việc không có khả năng, phản ứng theo bản năng của mình không khỏi quá thái quá – thậm chí thần kinh còn vì thế mà hoảng loạn vài giây.

Có lẽ vì che giấu tâm ý chân thật của mình, hoặc có thể muốn phân chia rõ phương diện này với Vu Nhiên, Sở Miên ma xui quỷ khiến mà mở miệng nói câu: "Từng thích rồi."

Lần này đến lượt Vu Nhiên sững sờ, kinh ngạc tới thân thể cứng đờ. Cậu chỉ biết Sở Miên không có kinh nghiệm yêu đương, lại không nghĩ tới Sở Miên từng thích người khác.

Đầu cậu trở nên nặng, thờ ơ hỏi: "Người cậu thích như thế nào?"

Sở Miên nhất thời nghẹn lời, bản thân trước nay chưa từng quan sát nữ sinh cẩn thận, hiện tại lại muốn bịa đặt một hình tượng có thể tin được.

"Cô ấy... tóc dài, học tập rất tốt, nhưng thể dục lại kém..." Sở Miên không đủ tự tin mà nói dối, nhưng chỉ có thể miêu tả được ngoại hình, không động tới cụ thể những gì mình từng trải qua với "người kia".

Vu Nhiên thất thần lắng nghe, sau đó hỏi: "Là bạn học sơ trung sao?"

"Ừ." Sở Miên lo rằng cậu lại hỏi những chi tiết dư thừa thì bản thân không có cách nào lấp liếm được, đành phải bổ sung một câu: "Nhưng tôi không còn thích cô ấy từ lâu rồi."

Nếu Vu Nhiên hỏi nhiều, hắn có thể thuận lý thành chương mà trả lời "Đã quên."

Vu Nhiên có loại cảm giác như trút được gánh nặng, cả người nhẹ nhàng không ít, cậu tò mò hỏi: "Vậy thích người khác là cảm giác gì vậy, giống như trong này sao?"

Cậu mở quyển truyện tranh dày nặng trong tay ra, để Sở Miên nhìn thấy lời tự thuật tâm lý của vai chính.

Gió nhẹ quét qua bụi hoa, lá cây xào xạc rung động, Sở Miên híp mắt lên khỏi vai Vu Nhiên, xoay mặt nhìn cậu.

Vu Nhiên cũng không nghĩ ngợi gì mà đối diện với Sở Miên, chờ đối phương nói chuyên.

"Chính là..."

Mỗi khi Sở Miên hoàn toàn nhìn Vu Nhiên, phần tình cảm ẩn sâu nơi đáy lòng sẽ không thể khống chế mà bướng bỉnh nhiều lên, đè ép đến ngực hắn nặng nề, khiến cho hắn không thể không giải sầu một chút –

"Chính là... cảm giác toàn mắt chỉ có người kia." Hắn nhìn Vu Nhiên nói.

Lời này vừa dứt, Sở Miên nhanh chóng dời ánh mắt, tránh để Vu Nhiên phát hiện ra manh mối.

"Toàn mắt?" Vu Nhiên nghe xong cười ha hả, "Vậy không phải giống ruồi bọ sao!"

Sở Miên cúi đầu mím chặt môi, vô thức nắm chặt tay.

Lớp giấy trắng mỏng che lại trong lòng mình mỗi lần đều bất hạnh bị Vu Nhiên không chút để ý mà bắt lại nhào nặn, cho nên hiện tại hắn căn bản không chờ mong Vu Nhiên có thể đứng đắn đớp thính chút gì.

Sở Miên không muốn ngồi ở đây thêm nữa, khi đứng dậy còn dùng lực đẩy bả vai Vu Nhiên một cái, thiếu chút nữa đã ấn người xuống ghế dựa.

"Làm gì thế, cậu làm sao vậy?" Vu Nhiên không biết làm sao, theo sau, "Tức giận à? Ai, chuyện nhỏ mà. Cậu không phải ruồi bọ! Cậu là con bướm! Được không?"

Sở Miên không rên một tiếng đi tới hướng khu dạy học, Vu Nhiên theo hắn một tấc không rời, khi nói chuyện còn nâng tay ôm đối phương.

Khi đi qua cầu vượt, ba người trên lầu vừa lúc thấy được hai người này thân mật.

Phương Chiêu cảm thấy đại sự không tốt – không xong, Vu Nhiên là bạn tốt của mình, việc nó là cong mình phải giấu giúp nó!

Thôi Hà cảm thấy tình huống không ổn – không được, tâm tư Sở Miên quá dễ bị phát hiện, mình phải giấu giúp cậu ta!

Dạ Hi cảm thấy dở khóc dở cười – trời ạ, Vu Nhiên cùng Sở Miên đã quá rõ ràng, chỉ sợ muốn giấu cũng không nổi!

Dưới ánh mặt trời chói chang, ba người không hẹn mà cùng thở dài một tiếng: "Ai..."

Sở Miên đi vào khu dạy học, thấy xung quanh không có người mới dừng lại nói với Vu Nhiên: "Về sau cậu đừng hỏi lại vấn đề này với tôi."

"Vấn đề nào?"

"Loại vừa hỏi ở vườn hoa."

"À, là vấn đề cậu thích tóc dài học tập tốt hả?" Vu Nhiên rất tự giác mà không nói về ruồi bọ.

"Tôi không chỉ thích tóc dài học tập tốt." Sở Miên xoay người, nhẹ giọng nói, "Tôi cũng có thể thích tóc ngắn, học tập kém, thể dục tốt... Đương nhiên, cái này không liên quan đến cậu, cho nên đừng hỏi nữa."

Vu Nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng.

Cậu lặp lại câu "không liên quan đến cậu" của Sở Miên, cảm giác trái tim bỗng nhiên trở nên nặng nề - nếu về sau Sở Miên thích ai đó, hoặc là yêu đương, chắc chắn sẽ không rảnh đi chơi cùng mình. Không chừng sẽ giống những nam sinh khác trong lớp, cơm trưa cũng là ăn với một mình bạn gái, không có thời gian rảnh phân cho anh em bạn bè.

Tuy rằng ngày này còn chưa tới, nhưng Vu Nhiên đã cảm thấy uể oải trước.

Sau khi tan học về nhà, cậu nằm thẳng trên giường, hai mắt thất thần.

"Anh, sao hôm nay anh không đọc truyện gay nữa?" Vu Tẫn cũng nằm xuống theo, "Tại sao anh không ăn cơm chiều, anh ăn cái gì ở ngoài rồi à?"

Nó còn chưa nói xong, dạ dày Vu Nhiên đã kêu to hai tiếng.

Đầu Vu Tẫn ghé vào người Vu Nhiên, nói: "Anh, bụng anh nói nó đói rồi, kêu anh mau đi ăn cơm."

"Anh, hôm nay mẹ làm tôm to rất ngọt, ăn ngon."

"Anh, anh làm sao vậy, có bệnh sao?" Vu Tẫn bò dậy, sờ sờ trán Vu Nhiên, nhiệt độ bình thường.

Vu Nhiên cuối cùng cũng mở miệng: "Tịch mịch."

"Hả?"

"Có một ngày Sở Miên không đi học, anh thấy rất tịch mịch, nhưng hiện tại cảm giác tịch mịch còn gấp lần đó rất nhiều lần." Vu Nhiên lẩm bẩm tự nói, "Nếu về sau cậu ấy đừng có bạn gái thì thật tốt, anh có thể dẫn cậu ấy đi rất nhiều nơi chơi."

Lời này khiến Vu Tẫn mở rộng tầm mắt.

"Anh, anh còn nhớ rõ lần đánh cược năm ngoái của chúng ta không?"

Vu Nhiên lấy lại tinh thần một chút: "Cái gì?"

"Nếu anh yêu đương trước khi tốt nghiệp, anh phải gọi em là anh." Vu Tẫn nghiêm túc nhớ lại, "Em thấy anh sắp thua cuộc rồi."