Vũ Vương

Chương 550: Thần Hư Thiên Lực

Ngay lập tức sau đó, hai mắt của Mộ Hàn liền hơi nhắm lại, mà Tử Hư thần cung thì kịch liệt rung động.

Tinh thần khổng lồ lần nữa giống như sóng to gió lớn cuồng dũng mà ra, liên tục không ngừng hướng bốn phía lan tràn ra. Mặc dù còn là tinh thần lực đồng dạng, nhưng theo chấn động của tâm cung, lúc này trong tâm thần lại hàm chứ một cỗ khí tức kỳ dị, tựa như có thể xuyên thấu trọng trọng điệp chướng, trực kiến bản nguyên.

Chỉ một thoáng, hắc ám hư vô quanh quẩn ở bên người Mộ Hàn phảng phất đang lặng lẽ biến mất, hư không phương viên mấy ngàn thước lần nữa trong sáng hiện ra ở trong đầu Mộ Hàn.

Bất quá ở bên trong cảm ứng của Mộ Hàn, mười đạo hắc sắc khí tức thô to đến từ cường giả Kiếm Thần tông kia lại cũng không có theo đó tản đi, mà là như cũ vắt ngang hư không, ở bên trong phương viên vài trăm thước tung hoành xuyên toa, quanh co vặn vẹo, như một cái lưới cá cự đại đem Mộ Hàn vây khốn ở bên trong.

Cái mặc hắc đại võng kia càng thu càng chặt, nhanh chóng áp súc không gian xung quanh Mộ Hàn, mà mười tên cường giả Vạn Lưu cảnh của Kiếm Thần tông kia mặc dù không có bất kỳ động tĩnh gì, nhưng ở dưới sự dẫn dắt của từng đạo mặc hắc khí tức, khoảng cách cùng Mộ Hàn cũng là càng ngày càng nhỏ, gần nhất đã chưa đầy ba mươi thước.

Giờ khắc này Mộ Hàn hoàn toàn hiểu bản chất của Thập Phương Di Thiên đại trận.

Lấy mười đạo mặc hắc khí tức kia đem hư không hóa thành một mảnh hư vô, nếu là không thể khám phá ra tột cùng bên trong đó, cho dù biết rõ hết thảy đây là huyễn tượng cũng chỉ có thể ở trong hư vô quay tròn, nhưng mà hồn nhiên lại không biết đối thủ đang lặng lẽ nhích tới gần, mà không gian hoạt động của chính mình đã trở nên càng ngày càng nhỏ.

Một khi tất cả đối thủ đã tới bên người, đồng thời phát động lôi đình nhất kích, bất ngờ không đề phòng thì cho dù thực lực có mạnh hơn nữa cũng chỉ có thể mạng táng hoàng tuyền.

Thậm chí căn bản không cần xuất thủ, lấy tấm hắc võng kia từ từ co rút lại là có thể đem người phong khốn ở bên trong không thể động đậy.

- Lực lượng thật kỳ diệu.

Trong lòng Mộ Hàn khẽ động, căn nguyên của Thập Phương Di Thiên đại trận có thể phát huy ra hiệu dụng là ngay ở mười đạo hắc sắc khí tức kia.

Loại lực lượng thần kỳ trong đó hàm chứa loại khí tức này có thể giấu kín tâm thần cảm ứng, cũng có thể giấu đi khí tức ba động, mà Thập Phương Di Thiên đại trận liền đem đặc tính lớn nhất của loại lực lượng này phát huy ra tới, cũng làm cho võ đạo tu sĩ thi triển đại trận này dung hợp vào trong đó.

Như thế mà tới, người bị đại trận vây khốn liền giống như bị mù bị điếc, chỉ có thể mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm.

- Trận pháp này đúng là lợi hại, đáng tiếc gặp được ta.

Trên mặt Mộ Hàn lạnh lùng không có chút biểu tình nào, nhưng trong lòng thì nở nụ cười, nếu như những tu sĩ của Kiếm Thần tông muốn biến chính mình thành người mù kẻ điếc, vậy chính mình liền tương kế tựu kế.

Trong tâm niệm, chín đạo anh lôi trong tay Mộ Hàn điên cuồng mà huy vũ, Viêm Long Phá Thiên Kích cùng năm kiện siêu phẩm đạo khí cũng lấy hắn làm trung tâm nhanh chóng xoay quanh.

Hô! Hô...

Tiếng lệ khiếu vang thành một mảnh.

Ở trong đầu Mộ Hàn, hình ảnh quỷ dị không ngừng diễn ra, chín đạo anh lôi cùng năm kiện đạo khí nhanh như tia chớp đem hắc sắc khí tức co rút lại mà đến chém thành hai khúc. Nhưng Mộ Hàn lại không có chút cảm giác nào, phảng phất như anh lôi đánh trúng chính là không khí, mà đạo khí xé mở ra cũng là không khí.

Anh lôi cùng đạo khí thoáng qua một cái, những hắc sắc khí tức kia bại liên tiếp ngăn ra.

Trong lúc vô tình, bên trong hắc võng do Thập Phương Di Thiên đại trận ngưng tụ mà thành, không gian mà Mộ Hàn có thể hoạt động chỉ còn lại phương viên mười mấy thước, mà mười vị cường giả của Kiếm Thần tông thì tất cả đều đứng nghiêm ở bên ngoài lưới, nhìn Mộ Hàn giống như con ruồi không đầu đụng trái đụng phải, trên mặt đều lộ ra một tia cười lạnh.

- Cuối cùng đại công cáo thành rồi!

Lộc trưởng lão như trút được gánh nặng mà thầm thở ra một hơi.

Trong tất cả trận pháp loại võ đạo công pháp của Kiếm Thần tông, Thập Phương Di Thiên đại trận nhưng là đứng hàng đệ nhất, ít nhất cũng phải có sáu tên cường giả Vạn Lưu cảnh liên thủ mới có thể thi triển ra được. Bất quá muốn thi triển loại đại trận này nhất định phải vận dụng ngọc bội thân phận trưởng lão ở bên hông bọn họ.

Loại ngọc bội này tất cả đều dùng một loại bảo vật tên là Thần Hư Thạch rèn luyện mà thành. Trong mỗi một khối ngọc bội đều hàm chứ Thần Hư thiên lực cực kỳ trân quý, chỉ có vận dụng loại lực lượng này mới có thể đem không gian ở trong phạm vi nhất định đều hóa thành hư vô huyễn tượng.

Hiện nay, bên trong cả Kiếm Thần tông, ngọc bội ẩn chưa Thần Hư thiên lực chỉ có ba mươi khối, dùng một khối là thiếu đi một khối, cho nên không phải là thời điểm vạn bất đắc dĩ, cực ít có Kiếm Thần tông thi triển ra Thập Phương Di Thiên đại trận, loại trận pháp tự nghĩ ra này cho tới nay chỉ mới dùng qua có ba lần.

Hai lần trước chính là vây khốn tu sĩ Linh Trì nhất trọng thiên, mà hiện tại Mộ Hàn bị vây khối cũng chỉ có tu vi Vạn Lưu tứ trọng thiên.

Điều này làm cho Lộc trưởng lão cảm thấy xấu hổ.

Nhưng sau một sát na, xấu hổ ở trong mắt của lão liền đã biến mất, thay thế đó chính là một tia tiếu ý dữ tợn, chợt vung tay lên, làm cái tư thế cắt xuống.

Xuy!

Nhưng vào lúc này, năm kiện đạo khí kia của Mộ Hàn hồn nhiên nhất thể giống như là ánh mắt dài ra, đột nhiên xuyên thấu khe hở ở giữa hắc võng, oanh trúng một đạo bóng trắng ở bên ngoài lưới.

Đó là một gã phụ nhân mặt đầy nếp nhăn, nàng thậm chí còn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, thân thể đã bị năm kiện đạo khí oanh thành mảnh nhỏ, chỉ có cái đầu kia còn là đơn độc huyền phù ở trên không trung, hai mắt vẩn đục kia nhìn chằm chằm, trên khuôn mặt già nua tràn đầy thần sắc không thể tin được.

Hô!

Lập tức, lại là một đạo tử mang thấu ra một cái khe, cuốn lấy đỉnh đầu của phụ nhân kia đem vào bên trong hắc võng, năm kiện siêu phẩm đạo khí kia cũng ngay sau đó chui vào. Mà lão phụ nhân kia biến mất rồi, Thần Hư thiên lực kia có nguồn gốc từ nàng liền tràn ngập ra, đem bát đạo hắc sắc khí tức khác nhanh chóng tương dung.

- Người thứ bảy rồi!

Mộ Hàn cười hắc hắc, một tay lấy tâm cung của lão phụ nhân kia hút ra.

Biến cố bất thình lình đem tất cả cường giả của Kiếm Thần tông đều khiến cho sợ ngây người, Mộ Hàn lại có thể đột phá được phong tỏa của Thập Phương Di Thiên đại trận, đem một người trong đó dánh chết? Rốt cuộc là hắn có vận cứt chó gì hay là xem thấu sơ hở của Thập Phương Di Thiên đại trận này?

Đám người Lộc trưởng lão kinh nghi bất định, Thập Phương Di Thiên đại trận lợi hại thuộc về lợi hại, nhưng cũng có thiếu sót vô cùng lớn, đó chính là mỗi một tu sĩ điều khiển Thập Phương Di Thiên đại trận đều phải gắt gao đi theo Thần Hư thiên lực do ngọc bội tự thân phát ra mà hành động, như vậy mới có thể phát huy ra toàn bộ uy lực của trận pháp, nhưng nếu là đối thủ có thể nhìn thấu được mạch lạc của Thần Hư thiên lực, liền có thể dễ dàng tìm được khe hở bên trong hắc võng, làm ra công kích đột phá phong khốn của đại trận.

Dĩ nhiên ở dưới tình huống tâm thần cảm ứng bị che đậy, muốn tìm được mạch lạc của Thần Hư thiên lực cơ hồ là không thể nào. Ở cả Đại Hạc thiên vực có thể làm được điểm này sợ rằng chỉ có Kiếm Thần đại nhân, thực lực của Mộ Hàn kia có mạnh hơn nữa lại có thể mạnh hơn được Kiếm Thần đại nhân hay sao?

- Đều cẩn thận một chút!

Nhìn bên trong hắc võng, đạo khí cùng công kích lôi xà trong lòng bàn tay của Mộ Hàn lần nữa trở nên hỗn loạn, Lộc trưởng lão chỉ có thể đem biến cố mới vừa rồi quy kết cho vận khí của Mộ Hàn, lập tức lớn tiếng hét lớn, lão hoàn toàn không lo lắng điều này sẽ phát hiện hành tung của mình, ở trong đại trận, trong lưới và bên ngoài tựa như hai cái thế giới.

- A!

Song, Lộc trưởng lão vừa dứt lời, một tiếng kêu thê lương thảm thiết đột nhiên vang lên, năm kiện đạo khí kia của Mộ Hàn phảng phất như tiêm trùy nhanh chóng xoay tròn, càng là một lần nữa xuyên thấu chính xác khe hở giữa hắc võng, xuyên thủng ngực bụng một gã cường giả Kiếm Thần tông, mà thân thể nghiền nất của hắn thì bị lôi xà theo sát mà đi kéo đi.

- Người thứ tám!

Mộ Hàn giơ trảo chế trụ đỉnh đầu của cường giả Kiếm Thần tông kia, cười đến cực kỳ sảng khoái.