Vũ Tôn - Chương 10: Nhảy xuống Hắc Nhai vực.
Mặc dù không muốn xa gia đình nhưng hắn đã không còn sự lựa chọn nào khác. Nhất mạch của hắn trừ Vân Nhi, ai cũng bị xem thường, khinh bạc. Dù phụ thân hắn Vũ Thiếu Dương là con trai thứ 2 của gia chủ Vũ Thiên Đô 25 năm trước từng là thiên tài của gia tộc thậm chí còn ghê gớm hơn đại ca Vũ Nghi của Vũ Lương bây giờ nhưng phụ – mẫu hắn đã từng gây 1 tai họa suýt nữa đem Vũ gia diệt môn, dù cuối cùng vì có nhiều lí do nên Vũ gia mới được bình an nhưng từ đó ai cũng biết Vũ Chiêu Dương – Trương Nhược Tích bị phế bỏ đan điền thành phế nhân, tự thấy xấu hổ nên rời khỏi Vũ gia 15 năm trước mới trở về. Từ khi trở về họ tự dọn đến ở khu nhà dành cho thứ gia, chưa từng hiển lộ qua 1 chút nguyên lực, chỉ lo giúp đỡ công việc sinh kế nên ai cũng nghĩ họ là phế nhân. Sau khi Vũ Tôn sinh ra lại bị chú định không thể tu luyện càng đẩy họ đến cảnh tệ hại. Vì vậy cả gia đình hắn chịu đủ mọi khinh bạc từ người khác. Các huynh đệ, tỷ muội trong gia tộc vì chuyện năm đó suýt chết nên ghét bỏ, nhìn 2 phu thê ngứa mắt, con cái bọn họ lại lôi Vũ Tôn ra sỉ nhục, châm biếm cực độ khổ sở. Sau chuyện hôm nay, hắn không đi có lẽ phụ mẫu hắn không biết sẽ sống như thế nào được nữa. Dù sao, người hắn đánh đập, trút giận cũng không phải nhi tử 1 kẻ hiền lành . Chạy liên tục không nghỉ ra khỏi Vũ gia, hắn phân vân chưa biết đi đâu thì nghe tiếng huyên náo đằng sau. Quay đầu lại thấy hơn 10 người huynh đệ lâu nay vẫn luyện tập cùng mình. Biết ngay là bọn họ đuổi bắt bản thân, Vũ Tôn cắn răng chạy về phía trước. Hắn cũng không biết nên đi nơi nào, chỉ nhắm mắt chạy thục mạng để không bị bắt trở lại. “ Chết tiệt, sao tên khốn phế vật kia chạy mãi không biết mệt vậy. Hắn đâu có Huyền lực chứ?” 1 thiếu niên trong số những kẻ đuổi theo Vũ Tôn gằn giọng nói. Bọn chúng đã đuổi theo Vũ Tôn được gần nửa canh giờ, mặc dù có thể hấp thụ nguyên khí để bù đắp sức lực nhưng không đáng là bao vì dù sao cũng chỉ là Luyện khí cảnh cấp 3 – 4. Mặt tên nào cũng đỏ bừng, mồ hôi túa ra nhưng vì sợ uy của Vũ Lương nhất mạch, lại có kích thích từ Huyền Nguyên đan nên kẻ nào cũng cố kiên trì. Dù sao bọn chúng cũng có Huyền lực, lại đông thế này thì Vũ Tôn có khỏe hơn đi chăng nữa cũng khó mà chạy thoát được. Lúc này, Vũ Tôn mồ hội cũng toát ra như mưa, miệng thở hồng hộc. Hắn dù không có Huyền lực gia trì nhưng cũng vì không phải tu luyện Nguyên khí chuyển hóa Huyền lực nên có nhiều thời gian luyện thể hơn hẳn người khác. Hơn nữa, Luyện khí tu sĩ cấp thấp cũng không mạnh mẽ quá mức so với người bình thường là bao huống chi còn là 1 người hơn 10 năm luyện thể như hắn nên thể lực hắn dồi dào đủ để đọ sức cùng bọn họ. Hắn nhắm mắt chạy mặc cho số phận đưa đẩy đến đâu thì đến, ra khỏi Minh Dương trấn theo cổng Tây hắn mới phát hiện ra mình đang chạy về hướng núi Thiên Nhạc. Núi Thiên Nhạc khá lớn, nhưng sau núi là Hắc Nhai vực sâu hun hút. Nếu chạy đến chỉ có tuyệt đường và chắc chắn sẽ bị bắt. “ Gay go, chẳng nhẽ trời cũng tuyệt đường ta sao? Lúc nãy quẫn trí phó mặc cho số phận, giờ thì đâu thể quay lại đi đường khác được. Đành liều 1 phen vậy”. Quay đầu lại vẫn thấy 11 thiếu niên truy đuổi đằng sau, Vũ Tôn cắn răng dùng hết sức lực tăng tốc để bứt phá bỏ rơi mấy người kia vọt tới núi Thiên Nhạc. Chỉ có mau chóng tới núi, tìm 1 chỗ bí ẩn trốn mới hi vọng không bị bắt. Trong lòng gào thét, Vũ Tôn tăng tốc chạy như điên . Lúc này, 11 thiếu niên cũng phát hiện bọn họ đang tới núi Thiên Nhạc. 1 người trong số đó khẽ gằn giọng : “Mau tăng tốc hết sức, hắn định bỏ rơi chúng ta tìm chỗ trốn. Núi Thiên Nhạc rất rộng, không để hắn trốn được nếu không mất cả chì lẫn chài.” Nghe lời hắn, 10 người kia đều vận chuyển toàn bộ Huyền lực trong cơ thể cố gắng tăng sải chân chạy. Đáng tiếc bọn chúng chưa đủ tiêu chuẩn luyện tập bí kĩ, chưa nói gì đến bí kĩ thân pháp nên tốc độ cũng không tăng lên nhiều, chỉ thu hẹp khoảng cách được với Vũ Tôn càng ngày càng gần 1 chút. Thấy khoảng cách càng ngày càng bị thu hẹp, Vũ Tôn sầm mặt lại. Khốn kiếp, cũng chỉ vì không có Huyền lực gia trì nên mới đến nông nỗi này. Muốn bỏ cách bọn chúng xa 1 chút cũng không được rồi. Hắn cười khổ, đúng là sai 1 li đi 1 dặm. Đánh giá thấp quá Luyện khí tu sĩ rồi. Dù bọn chúng chỉ là cấp thấp nhất tu sĩ nhưng phàm nhân bình thường dù thể lực có tốt hơn cũng không có chút lợi thế nào. Cắn răng, hắn điên cuồng ra 1 quyết định : “Nếu trời tuyệt đường ta vậy thì dù có chết cũng không để chúng bắt được, có chết cũng nghịch lại trời”. Hắn quay bước chạy về hướng “ Hắc Nhai vực ” “ Phế vật kia định làm gì? Hình như hắn hướng về phía Hắc Nhai vực ? Hắn không biết càng dễ bị chúng ta bắt sao?” 1 tên thiếu niên khẽ hỏi. “Quản hắn đi đâu làm gì, chỉ cần bắt được hắn là được. 1 viên Huyền Nguyên đan đang chờ chúng ta .” 1 kẻ khác nói. Quả nhiên nói đến Huyền Nguyên đan, mắt bọn chúng sáng lên, liều mình đuổi theo tới Hắc Nhai vực. Chớp mắt, Vũ Tôn đã tới bờ vực Hắc Nhai. Cúi xuống nhìn vực sâu hun hút 1 cảm giác lạnh lẽo tràn sống lưng. Hơi có chút nản lòng nhưng lập tức bị hắn dập tắt. Quay đầu nhìn 11 người đã đuổi tới gần, hắn nhắm mắt khẽ hét lớn : “ Phụ thân, Mẫu thân, hài nhi có lỗi với 2 người. Xin phụ thân cùng mẫu thân giữ gìn sức khỏe. Vân Nhi, ca ca có lỗi không chăm sóc được cho muội nữa, hãy thay ca ca chăm sóc phụ mẫu .” Dứt lời hắn lao mình nhảy xuống Hắc Nhai vực trước mặt 11 vị huynh đệ cùng gia tộc, để lại cảm giác lạnh buốt sống lưng cho bọn chúng. “ Nguy rồi, tên phế vật này sao lại nổi điên nhảy xuống vực vậy. Hắn không muốn sống nữa sao? Lần này lớn chuyện rồi. Có án mạng xảy ra, cho dù hắn là phế vật thì bọn chúng chắc chắn cũng phải nhận trừng phạt”.