Trầm Côn không giải thích liền đẩy A La vào nhà, khóa chặt cửa lớn. Sau đó hắn tự dịch dung thành lão tăng quét rác, mang theo công cụ từ cửa sau đi tới chiến trường.
- Tam Thiên Long Tượng giống như là xếp linh phù quanh một một tòa núi lớn, cần phải bố trí bốn nghìn chín trăm hai mươi bốn đạo phù văn làm thành trận pháp. Chỉ cần ngươi chiến đấu trong trận pháp, ngươi sẽ có được thêm sức mạnh của ba nghìn con cuồng long, ba nghìn con cự tượng (voi lớn)…
Nghe khẩu quyết Tam Thiên Long Tượng trong tai, Trầm Côn chạy cực nhanh vòng quanh phía sau hậu sơn. Mỗi khi đi đến môt chỗ đặc biệt, hắn liền đặt một tờ linh phù dưới một viên đá. Nếu nhìn từ trên cao, Trầm Côn giống như một cây bút lông nhẹ nhàng, không ngừng múa bút vẩy mực trên Thanh Sơn, linh phù hắn bố trí cũng dần dần buộc vòng quanh thành một bộ đồ án mãnh thú viễn cổ, vô cùng hung hãn, giống như rồng cũng giống như voi.
Bất quá trong lòng hắn cũng vạn phần lo lắng.
- Nghĩa phụ, người phải hết sức cố gắng chống đỡ, trong khi nhi tử bố trí ra Tam Thiên Long Tượng, người đừng bị người ta đánh chết a.
Trầm Côn không tiếc phải trả giá đã bố trí Tam Thiên Long Tượng Trận. Hiển nhiên hắn phải điều động linh khí toàn thân, vì thế có một chút ngoài ý muốn…
Lúc đó, ở chỗ tiểu viện chỗ Trầm Côn gặp bọn Triệu Hồng. Kha Tây đang ngủ đứng, đột nhiên mở mắt, hắn thản nhiên đảo mắt về hướng của Trầm Côn, mụn thủy đậu trên mặt đều vỡ tan:
- Bút Tẩu Thái Hư, Càn Khôn Thần Phù, Tam Thiên Long Tượng Tụ, vạn quân vỡ vụn. Khí tức này, thủ pháp này, chính là Tam Thiên Long Tượng, trận pháp thứ nhất của Phù Ma Thất Tuyệt Trận sao?
Hắn ngửa mặt lên trời thở dài:
-Tổ tiên Cổ Nguyệt Hà, lúc trước vì phong ấn Vương Kiêu, người đã chịu hết bát đại khổ sở, thậm chí đánh cược cả tính mạng của mình. Không thể tưởng được người vẫn bị thất bại, Phù Ma Thất Tuyệt Trận một lần nữa lại tái hiện tại nhân gian.
Từ dưới giường, hắn lấy trong rương ra một chiếc dây chuyền nhỏ, đeo vào cổ:
- Tuy rằng chỉ là trận cơ bản thứ nhất, nhưng mà tuyệt kỹ Phù Ma, không thể không xem.
Nói xong quỷ bí xuyên tường mà đi, hướng về phía Trầm gia sơn trang. Hắn nhẹ nhà xuyên qua tường một cách quỷ dị, quả thực giống như một oan hồn lệ quỷ, dường như không có một người bình thường nào có thể trông thấy hắn.
- Kha lão.
Triệu Lạc Trần đang muốn cầu kiến Kha Tây, nhìn thấy Kha Tây rời đi, nàng vội vàng đuổi theo. Nhưng mà tốc độ của nàng còn xa mới theo kịp Kha Tây có thể đi xuyên qua tường. Sau khi tới hậu sơn của Trầm gia, Kha tây mỉm cười dừng lại trước cửa Thiếu Lâm Tự, phóng mắt nhìn ra xa.
- Thiếu Lâm tự? Đây chẳng phải là chỗ ở của Trầm Côn sao? Kha Lão, tại sao ngài lại tới nơi này?
Triệu Lạc Trần hiếu kỳ hỏi.
Kha Tây cười thần bí, chỉ tay vào sơn cốc đối diện:
- Tiểu quận chúa, có phải người muốn tìm hiểu linh phù của bạch mi lão tăng? Kia chẳng phải là hắn à?
Vừa nhìn theo hướng ngón tay của Kha Tây, Tiểu quận chúa thấy một lão hòa thượng mặt mũi hiền lành đang lượn vòng quanh núi.Trong lúc thân mình đang từ từ rơi xuống, lông mi trắng lay động, áo cà sa bay phần phật, đây không phải lão hòa thượng đã từng cứu mình thì là ai?
- Quái!
Triệu Lạc Trần chút nữa tiến lên bái sư. Nhưng khi nhìn xem động tác của lão hòa thượng, ngạc nhiên nói:
- Kha lão, ta chính là muốn tìm vì lão nhân gia này, người có phải là đang…ở đây họa phù?
- Đúng là đang họa phù bày trận.
Kha Tây mỉm cười:
- Tiểu quận chúa, người cũng là linh phù sư, vậy hãy mở to hai mắt, vảnh hai tai mà xem đi, mà nghe đi. Người thực là may mắn, không ngờ sau ngàn năm lại có thể tận mắt thấy linh phù thần thoại tái hiện ở nhân gian!
- Thần thoại?
Miệng Triệu Lạc Trần mở to. Nàng nghĩ lão hòa thượng rất mạnh, thậm chí có có thể không hề kém hơn so với với chưởng môn Thiên Vũ Tông. Nhưng mà nàng nằm mơ cũng không ngờ, lão hòa thượng này có thể làm nên hai chữ
"thần thoại".
Lúc này, sát khí ở đây đã bốc lên vô tận. Những người khác ở Tân Nguyệt thành cũng đều bị kinh động. Phụ tử Tô gia xuất hiện tại một đỉnh núi khác, nhìn thiếu niên tóc tím, mỉm cười quỷ dị. Người của Công Tôn gia cũng đến, Công Tôn Viễn đang do dự. Thiết Hòa Thượng là nghĩa phụ của con rể, có nên giúp hắn hay không? Mà Công Tôn Y đứng ở sau lưng phụ thân, hai con mắt đen thui biến thành màu vàng nhạt…
Thực kỳ quái, Trầm gia ở rất gần đây nhưng lại không có chút phản ứng.
Ở hậu sơn Trầm gia.
Có La Trung cùng La Nguyên là hai Hoàng Nguyên Vũ tông lập trận, tình hình chiến đấu nghiêng về một bên. Hơn năm trăm tư binh đã chết gần hết. Những người còn lại thì cũng bị dọa cho vỡ mật, trốn ở góc phòng lạnh run.
Nhưng Trầm Côn cũng chỉ quan tâm có vài người. Thanh Sơn đầu lĩnh đã bị một quyền đánh rơi từ đỉnh núi, không biết tung tích. Hắc Bá quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hiển, một cái xương sườn xuyên qua da mà lòi ra ngoài. Thiết Hòa Thượng thì thảm nhất. Hắn bị La Trung dùng roi trói lại, ném xuống dưới chân thiếu niên tóc tím.
- Nói! Nữ nhân mặc áo trắng kia đâu?
Thiếu niên tóc tím La Triết dẫm chân lên ngực phải của Thiết Hòa Thượng, tay cầm đại đao quát:
- Đem nữ nhân kia giao ra đây, ta tha cho các ngươi một mạng. Nếu ngươi không giao ra, trước hết thiếu gia ta chém đầu của ngươi, sau đó diệt hết cả nhà ngươi.
- Phi!
Thiết Hòa Thượng phu ra một ngụm nước bọt vào mặt La Triết. Sau đó, ánh mắt hắn nhìn về hướng Thiếu Lâm tự, không thấy A La đi ra, cuối cùng cũng nhẹ thở phào một hơi.
Tiểu tử tóc tím này cũng là một kẻ không ra gì. Buổi sáng, lão sư của Trầm Côn ra vùng ngoại ô săn bắn linh hồ, dùng Hải Nạp Bách Xuyên làm mồi dụ. Kết quả gặp tiểu tử này, chẳng những cướp Hải Nạp Bách Xuyên, mà còn động sắc tâm với A La.
Mụ nội nó. A La là lão sư Trầm Côn, cũng chính là em gái nuôi của ta. Ta tự nhiên xuất thủ cứu người, không biết tiểu tử tóc tím này lai lịch thế nào? Hắn chẳng những làm bị thương rất nhiều binh lính Trầm gia, mà ban ngày ban mặt tới đây giết người?
Rất tốt, A La không đi ra. Nếu không một đại mỹ nhân như nàng mà ở trong tay địch nhân thì...
Thiết Hòa Thượng không dám nghĩ tới.
- Ngươi không nói phải không?
Thấy Thiết Hòa Thượng không trả lời, La Triệu sốt ruột muốn biết chỗ của mỹ nhân:
- Ngươi không nói thì có người sẽ nói. Thiếu gia ta không thiếu tù binh như người.
Nói xong hắn hướng một đao về phía cổ Thiết Hòa Thượng.
- Phu quân.
Trong Tự Miếu truyền đều ra một tiếng kinh hô, bốn cô vợ của Thiết Hòa Thượng vọt ra.
- Ai da!
Hai mắt La Triết sáng rực lên. La Trung với La Nguyên cũng giật mình mở to hai mắt ra nhìn. Bọn chúng gặp qua không ít mỹ nữ. Trong số các nữ nhân qua tay bọn chúng, chưa thấy qua bốn cô gái xinh đẹp như vậy. Quả thực đây chính là của quý thượng hạng mà nam nhân thường tha thiết ước mơ.
- Thật thú vị, thật thú vị.
La Triết phân phó:
- La Nguyên, mời bốn vị tiểu thư này theo ta. Đừng có làm mỹ nhân kinh sợ nghe chưa.
Nguồn truyện: Truyện FULLÁnh mắt đắc ý nhìn Thiết Hòa Thượng:
- Ngươi không giao đại mỹ nhân áo trắng ra. Nhưng có thể xuất ra bốn tiểu mỹ nữ xinh đẹp, coi như cũng hiểu biết. Ha ha!
- Vô sỉ!
- Dâm tặc!
- Mau thả phu quân!
- Bằng không chúng ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua các ngươi!
Bốn cô gái xinh đẹp bị người ta bắt lấy, áp giải đến trước mặt Lat Triết liền chửi ầm lên.
- Rất cá tính, ta thích.
La Triết nâng cằm một cô gái lên, nhẹ nhàng ngửi một chút mùi thơm trên cơ thể nàng. Hắn cười nham nhở, hoàn toàn không giống như một thiếu niên còn chưa trưởng thành!
Tiếp đến, La Triết xé rách một cái áo khoác của cô gái, cười khanh khách nói:
- Các huynh đệ, nơi đây không phải trong nhà. Ta sẽ biểu diễn cho mọi người xem? Một đối phó với bốn, thiếu gia ta còn chưa từng thoải mái như thế đâu.
Chứng kiến cảnh này ngay trước mặt, những người đang xem cuộc chiến này sợ ngây người. Nhất là Triệu Lạc Trần, nàng cắn chặt hai hàm răng, nhìn chằm chằm La Triết, một hải tử mới có mười ba, mười bốn tuổi. Thế nhưng lại có thể làm ra cái chuyện cặn bã như vậy. Không biết phụ thân hắn giáo dục như thế nào, mọi người nhà hắn là loại người gì?
Thánh tăng, sao người còn không ra tay cứu người a!
Phần chú giải: Bát khổ theo cách hiểu nhà Phật:
1. Sanh khổ: Nỗi khổ do sự sanh: mẹ khổ vì mang nặng đẻ đau, con khổ vì trong thai bị thức ăn nóng - lạnh, cảm xúc,.. của mẹ tác động; đến khi sanh ra lại bị chèn ép đau đớn thống khổ. Chính đó là một trong những nguyên nhân mà CHÚNG SANH ĐỀU BỊ QUÊN TIỀN KIẾP KHI CHUYỂN THÂN CÁCH ẤM, VÌ QUÁ KHỔ.
2. Già khổ (Lão khổ): khổ do tuổi già: dễ bị bệnh tật, sức yếu, năng lực làm việc, suy tư giảm, không còn hoặc giảm sáng suốt, thậm chí không thể giúp người mình muốn giúp và dễ làm gánh nặng cho người khác.
3. Bệnh khổ: Nỗi khổ khi mắc phải bệnh tật: đau đớn, thống khổ, rên siết, không ai chia sẻ được, có khi các cảm giác thống siết này tồn tại rất lâu, lại có khi gây ra các di chứng tệ hại phải chịu về lâu dài.
4. Chết khổ (Tử khổ): Khổ vì đau đớn khi thời khắc phải chết đến, tức là nỗi khổ khi Tứ đại trong thân phân ly, mà như Kinh nói là
"như con rùa bị lột mai, như con cua bị bỏ vào nồi nước sôi", không thể nào tả xiết. Lại, trong 8 giờ sau khi chết, thần thức vẫn còn tồn lưu trong thân, nếu có kẻ hay vật nào tác động đến thì dù nhẹ đến đâu cũng đau đớn không thể tả nổi, dễ nổi tâm sân hận mà đọa lạc theo niệm đó. Lại, sau khi xuất ra khỏi thân thì trong trạng thái Trung ấm thân tồn tại lâu nhất là đến 49 ngày, cứ cách 7 ngày phải chết một lần, cảm giác đau đớn khổ não cũng như cũ, dễ theo nghiệp mà thọ sanh cảnh xấu. Nên Tử khổ có thể dân đến Sanh khổ trong đời sau.
5. Khổ vì thương yêu chia lìa (Ái biệt ly khổ): Khổ vì phải chia lìa người thân hay vật mình yêu thích, nên sanh tâm đau buồn luyến tiếc mà chìm đắm trong khổ não. Thông thường khổ này nặng nhất khi
"sinh ly tử biệt" với người thân.
6. Khổ vì oán thù gặp gỡ (Oán tắng hội khổ): Khổ khi thù ghét nhau, khó chịu với nhau mà phải ở chung, ở gần, phải chịu đựng nhau.
7. Khổ vì mong cầu không được (Cầu bất đắc khổ): Khổ khi mong cầu một điều gì đó mà không toại ý nên sanh tâm buồn bực, khổ não, đau buồn.
8. Khổ vì ngũ uẩn nung nấu (Ngũ ấm xí thạnh khổ): khổ vì ngũ ấm (sắc, thọ, tưởng, hành, thức" nung nấu chống trái nhau trong thân tâm, làm ta chịu các loại phiền não và khổ đau. Thật ra đây chính là nguyên nhân chính của tất cả các khổ trên, nhưng vì phải phân loại ra cho rõ nghĩa, dễ hình dung nên phải nói nhiều loại.