Vũ Toái Hư Không

Chương 276: Trong lúc vô tình, gây ra thiên địa giận!

Sau nửa canh giờ. Thủy Nhi ở U minh Hồn Phủ biến thành một bộ dáng khác.

Bàn học được lau sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, hai chậu cảnh bầy ra, ghế dựa được trải tơ lụa đỏ thẫm, hai hàng hình cụ cũng bị dấu đi, thế vào là hai hàng hoa mai kiều diễm. Lạc Tuyết cùng mai lay động, cả bầu không khí toả ngát hương hoa…

Trầm Côn ngồi xuống ghế, mấy vũ hồn và Bất sắc đều vây quanh ở cái bàn, mọi người mắt to mắt nhỏ nhìn tờ giấy trên bàn.

Thủy nhi ra tay, Vương Kiêu cùng Huyền Si liền tỉnh lại, bọn hắn cũng ra nhập hàng ngũ đứng xem.

- Thuỷ Nhi đây sẽ là thuộc tính của ngươi?

Trầm Côn gõ tờ giấy.

- Này,cái đó…hì hì.

Thủy nhi cười hì hì

- Đúng vậy!

"Cổ lão huynh" Trầm Côn giương mắt nhìn Cổ Nguyệt Hà mở tờ giấy.

- Huynh xác định huynh không có viết sai thuộc tính của Thủy Nhi chứ?

- Không sai một chữ.

"Mẹ nó chứ!"

Trầm Côn vỗ bàn.

- Mọi người đùa giỡn ta có phải không?

Hắn thật sự phát hỏa bởi vì Thuỷ nhi trở thành Vũ hồn thứ năm, thuộc tính thực sự là có một chút khác lạ.

Vũ hồn: cấp võ tôn.

Năng lực nhất: có thể đảo lộn chúng sinh, một cái giơ tay nhấc chân cũng tản mát ra khí chất của mỹ nhân, thập phần quyến rũ.

Năng lực thứ hai : mỹ nhân đa tài, giai nhân đa nghệ.Người có được năng lực này rất là đa tài, phóng khoáng, lạc quan hầu như học tập tài nghệ gì cũng dễ như trở bàn tay.

Năng lực thứ ba : tiếng đàn tiếng ca, tài nghệ múa, phụ thêm thuộc tính mị hoặc linh hồn, chính là câu dẫn nam nhân mà không tốn một tý sức nào. Một ánh mắt, một cái nhăn mày liền có thể khiến anh hùng hào kiệt khúm núm quỳ xuống dưới váy…

Biến hóa thứ nhất : có tiến hóa làm võ hoàng, một bước lên tận chín tầng trời.

Biến hóa thứ hai : bởi vì khi còn sống Thủy Nhi là cường giả cấp hồn chủ nên linh hồn sống lại có một phần năng lực.

Ghi chú : mỹ nhân vì đảo lộn chúng sinh mà sinh, nữ nhân chuyên dụng vũ hồn, trước nay chưa từng xuất hiện trên người nam nhân…

Đây là thuộc tính sau khi Thuỷ Nhi trở về, cả đám vũ hồn đều ôm bụng mà cười lăn lộn.

- Còn cười được sao?

Trầm Côn mặt lạnh nói.

- Không - nhóm vũ hồn cùng nhau lắc đầu.

- Vậy biểu hiện của các ngươi là gì vậy?

Sắc mặt Trầm Côn càng thêm lãnh mạc:

- Không phải là một vũ hồn chuyên dụng nữ nhân sao, có gì phải buồn cười.

- Ha ha ha ha.

Mấy Vũ hồn rốt cục không nhịn được cười như điên.

Con đường Trầm Côn đi tới hôm nay, chưa tính là anh hùng hào kiệt, dưới trướng hơn mười vạn hùng binh là chư hầu một phương… Trời ạ, nhóm vũ hồn không thể tưởng tượng bộ dạng lúc Trầm Côn khởi động vũ hồn thứ năm, một cái đầu trần,tặc hòa thượng lôi thôi lếch thếch, vừa múa vừa hát, lấy tư thế mỹ nhân xinh đẹp thể hiện trên võ đài, còn ngoái đầu lại cười nhằm đảo lộn chúng sinh… Nhóm vũ hồn cười lăn hết trên mặt đất.

- Trầm lão đại, đảo lộn chúng sinh mặc dù là vũ hồn dành cho nữ nhân, có thể ngươi cần xem đủ mọi phương diện tốt nha!

Cổ Nguyệt Hà cố nén cười nói:

- Ngươi nhìn kỹ thuộc tính của Thủy Nhi, phụ thêm mị hoặc linh hồn, ngươi nhìn trúng vị tiểu cô nương nào, một ánh mắt có thể câu dẫn nàng lại ngay…

Tong lòng Trầm Côn vừa động, cái này cũng có thể đi câu dần A La, Cổ Nguyệt Hà cuồng tiếu nói :

- Bất quá sau khi câu dẫn xong, các ngươi thành vợ chồng hay là " tỷ muội" cái này khó mà nói a".

Mặt Trầm Côn tối đen

- #^%&^%$

Hắn nhịn không được nói:

- Chịu nhiều đau khổ tìm vũ hồn thứ năm, cơ hồ lại vô dụng…

- Ngươi nói ai vô dụng đấy?

Thủy nhi xuất hiện sau lưng Trầm Côn, chìa hai ngón tay nhẹ nhàng cầm lấy một miếng thịt da ở trên lưng Trầm Côn, dùng sức vặn một cái… Vẻ mặt Trầm Côn từ màu đen biến thành màu xanh biếc, Thủy Nhi bĩu môi nói:

- thấy rõ biến hóa cuối cùng, người ta từng là hồn chủ, đem đến chính linh hồn của mình, có ta ở đây,chính là tặng ngươi miễn phí một lần làm sống lại linh hồn.

Sắc mặt trầm Côn cuối cùng dễ nhìn một ít.

Thủy nhi có được thế giới linh hồn của mình, cho nên sau khi trở thành vũ hồn, Trầm côn cũng tương đương có hai cái địa phương dung nạp linh hồn. Một cái linh hồn bị diệt có thể chuyển tới thế giới linh hồn của người kia. Nói cách khác, chỉ cần thân còn hoàn hảo, hắn tương đương nhiều hơn một cái mạng. Cho không một mạng, còn có thể đòi hỏi gì nữa?

Cho không một mạng, còn có cái gì có thể xoi xét ?

Lòng Trầm Côn cuối cùng đã an tĩnh, mắt nhìn toàn bộ Vũ Hồn, trong đầu hắn xác định vị trí, theo mặt sau của toà thiện phòng này thì Trầm Côm càng muốn ở phía sau mà điểu khiển

Cho nên hắn chỉ cái bàn, nhường Vương Kiêu ngồi ở vị trí lão đại.

Vương Kiêu là đệ nhất Vũ Hồn, tư cách và sự từng trải có thừa, làm vị trí này rất thích hợp.

Lý Mục là vũ hồn thứ hai, nhưng trạng thái không ổn định, cho hắn đảm đương tay đấm là được.

Huyền Si là thầy thuốc, Thủy nhi xem như là vũ hồn trị liệu đồng thời kiêm trách nhiệm bảo hộ hồn phủ.

Đến phần Cổ Nguyệt Hà. Lão gia hỏa này phụ trách hiến kế, đồng thời mang đến cho nhóm vũ hồn một ít khoái hoạt

Lão gia hỏa này liền phụ trách ra nghĩ kế, đồng thời cấp Vũ Hồn nhóm mang đến một ít khoái hoạt tốt lắm

Nghĩ đến đây, Trầm Côn cho nhóm vũ hồn an bài vị trí. Sau đó nhìn u minh hồn phủ, hắn vui mừng nở nụ cười. Đội ngũ vũ hồn càng lúc càng lớn, khoảng cách hồn kinh của hắn đại thành không xa xôi nữa.

- Vương lão huynh, chỗ này giao cho huynh nha.

Hắn cười híp mắt đem con dấu hồn phủ ném cho Vương Kiêu, Trầm Côn chui vào thiền phòng phía sau.

Mấy vũ hồn đều có tội danh, có thời hạn thi hành án. Tội danh của Thủy Nhi và thời hạn thi hành án là cái gì đây?

Trầm Côn tìm thấy danh sách trong thiền phòng, mở trang thứ tư để nhìn, không có tên Thủy Nhi.

Lại lật xuống vài tờ, Trầm côn ngạc nhiên phát hiện hóa ra tờ cuối cùng là Cổ Nguyệt Hà. Nhưng lạ một chỗ là trước trang đó lại là một trang riêng biệt dành riêng cho Thuỷ Nhi

Tội danh phạm nhân: người này chưa bao giờ sát sinh, chưa bao giờ làm chuyện thất đức, ngây thơ chân chất, vui tươi khả ái, thiên phật tà ma đều không nỡ làm hại.

Thòi hạn thi hành án: giết!

Nhìn thấy danh sách của Thủy Nhi,Trần Côn sợ ngây người.

Họ và tên của Thuỷ Nhi lại bỏ trống không nói rõ ràng, đầu của Thuỷ Nhi vẫn chưa tìm được, nó lại là bộ phận quan trọng nhất chứa đựng một phần trí nhớ, đến ngay cả nàng còn không biết tên mình thì làm sao nhớ tội danh và thời hạn thi hành án.

Ngây thơ chân chất, vui tươi khả ái, thiên phật tà ma đều không nỡ làm hại. Thủy Nhi không có bất kỳ tội danh nào, chưa bao giờ phạm sai lầm quá lớn, cái chính là một tiểu nha đầu chưa hại ai sao lại bị phán quyết tội chết? Trầm Côn bỗng nhiên hiểu được tại sao thiện phòng mỗi mình mới có thể vào được, một danh sách không hề nói đạo lý, nếu như các phạm nhân thấy được có thể lập tức tạo phản.

Vô tội mà giết!

Giết!

Trên danh sách bảo Trầm Côn phải giết Thủy Nhi, nhưng thật sự muốn giết sao?

Trong lòng trầm côn toát ra một cỗ xúc động phẫn nộ. Một cô gái ngây thơ vô tội, nói giết liền giết, tiên phật cũng không giảng đạo lý sao?

- Sư phụ…đồ nhi chưa từng nghe lời của sư phụ lần này…hắc hắc…cũng xin lỗi!

Trầm côn cầm trang thứ chín, " xuy" một tiếng xé tan, rồi đưa đến cây nến đốt quách đi, thiêu hủy tờ của Thủy Nhi, xuất phát của Trầm Côn là từ xúc động phẫn nộ mà thôi. Cho dù ai nhìn thấy một phần tuyên án không công bằng trong lòng đều có chút bất mãn.

Nhìn hắn làm một cái động tác đơn giản…

Ba,ba , ba…

Ánh lửa chậm rãi thiêu đốt trang sách, phát ra từng âm thanh vỡ vụn của kim chúc, giống như cái gì bị mở ra. Trầm Côn chỉ cho là tài liệu đặc thù gây ra,cũng không để ở trong lòng…Chờ đốt hết trang sách, hắn còn quét tước tử tế.

Mà ngay bên ngoài thiện phòng, Thủy Nhi sờ sờ đầu mình, nói.

- Di, sao lại thấy dễ chịu quá vậy.

- Dễ chịu sao?"

- Cổ Nguyệt Hà nhìn cửa thiền phòng, bỗng nhiên cùi đầu cười:

- Lão đại, ngươi đối với nhóm vũ hồn thật hết sức quan tâm giúp đỡ.

Cơ hồ là cùng khi hỏi!

Cơ hồ cùng thời điểm đó, Tây Cửu Châu, núi Côn Lôn. Hôm nay Hoàng Kim Huyết tộc cúng trời đất.

Một lão nhân tóc dài màu vàng, râu dài màu vàng đang quỳ gối yên lặng cầu nguyện trên đỉnh núi, bỗng nhiên, thiên không biến sắc, một đạo kim sắc bao phủ thân hình người này.

- Nghe ý chỉ của thần!

Lão nhân phủ phục trên mặt đất.

- Đông ca!

Kim quang phát ra một giọng nói trầm ổn.

- Đi Đông Cửu Châu, tìm một linh hồn nữ nhân, giết nàng, hoặc là đem nàng kiềm hãm trong sự quản thúc của chúng ta

- Xin hỏi thượng giới, nữ nhân này có đặc thù gì?

Lão nhân hỏi.

- Nàng vừa mới thành một vũ hồn, tên của nàng vốn khắc ở trên thiên môn… Chủ nhân của nàng,vừa mới thiêu hủy manh mối của nàng ở nhân gian, thiên giới rốt cuộc nhìn không thấy chỗ nữ nhân này hạ lạc…

Kim quang chậm rãi kể ra.

Danh tự trên thiên môn có rất nhiều, Đông ca nhanh chóng suy nghĩ,trịnh trọng nói:

- Đông ca biết là ai,nhất định sẽ thay thượng giới tìm được nữ nhân này.

Nói xong hắn đứng lên hô to nói :

- Bãi giá, chủ nhân cửu châu, đoạt nhật lâu, thánh nhân khởi hành!

"Thánh nhân khởi hành! ! !"

Cứu Thế Sơn vang lên tiếng quát, từng đạo Hoàng quang từ các nơi trong sơn cốc bay ra, lão giả tóc vàng phủ phục dưới đất.

Cũng ở một khắc này!

Trong một mảng hư vô mờ mịt, một đại môn đóng thật chặt, trên cửa viết mười mấy tên người.

Vài bóng người ở phía sau cửa uống rượu đàm tiếu, một người trong đó mắt say lờ đờ mông lung cười to nói:

- Bao lâu rồi? Hơn một nghìn năm rồi nhỉ?

- Hơn một nghìn năm rồi sao?

- Ha ha!

Mấy người cười rộ lên.

- Ngàn năm, mấy người cửu châu không có tiền đồ, đã hơn một nghìn năm không ai phá vỡ hư không, phi thăng đến ở ngoài thiên môn, chúng ta để đó không dùng đã hơn một nghìn năm!

Ba, ba! Ba ! ba!

Đang đàm tiếu ở nhân gian, tòa đại môn bong nhiên nổ tung,cánh cửa lung lay sắp đổ.

- Làm sao vậy?

Một bóng người kinh hô.

Một người liếc mắt đánh giá cái cửa bị tàn phá một cái, giật mình cười.

- Không có việc gì, thiên đạo tuần hoàn viết ở trên cửa, chịu giám thị của thượng giới. Hiện giờ có người đem manh mối chặt đứt, cái tên kia ở thiên môn bị mất.

- Còn có việc này sao?

Thiếu một cái tên, thiên đạo tuần hoàn liền không hoàn chỉnh.

- Không hoàn chỉnh thì sao? Thiên đạo đã sớm rối loạn, nhiều hay ít một cái có gì khác nhau chớ?

Bóng người này cười to nói:

- Mặc kệ nó? Chúng ta chỉ là người giữ cửa mà thôi, theo hắn đi thôi!

- Nói cũng đúng, ha ha chúng ta chỉ là người giữ cửa mà thôi

- Tiếp tục uống rượu.

- Đợi một chút.

Một bóng người mắt sắc đột nhiên rống to. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Các ngươi nhìn cho rõ, tên bị thiếu là tên ai? Tên bị thiếu chính là…

Những người khác tự nhiên ngây dại.

- Đáng chết, như thế nào cố tình thiếu của nàng? Xong rồi, khi nàng còn sống chỉ là nhạc công nho nhỏ, có thể nàng…

Đồng bạn lôi kéo cánh tay hắn.

- Còn dài dòng cái gì? Chạy mau, tên của nàng không có, hắn nhất định sẽ nổi điên!

Hết thảy đều quá muộn!

Ngay tại lúc tên Thủy Nhi biến mất, nơi nào đó của cửu châu đại lục ,ngầm trong vực sâu, một thân ảnh hùng tráng ngửa mặt lên trời rít gào.

Cái trán, hai vai, hai chân, ngực, bụng, trên người hắn xuyên qua bảy cái khóa sắt, còn có ba cái dây dưa trên người, buộc chặt một cây trường kích. Trong nháy mắt khi tên thủy nhi biến mất, bàn tay hắn nắm trên trường kích, hét lớn một tiếng, đất rung núi chuyển.

- Đứng lại!

Chín người ra sức cầm lấy xiềng xích, một người phẫn nộ quát:

Có ta ở đây, ngươi đừng mơ đi ra ngoài!

- Chỉ bằng các ngươi cũng muốn ngăn cản ta?

Thân ảnh liếc mắt nhìn mười người, lại quét trường kích qua mười cái xiềng xích.

- Võ học thần giới, thập phương câu diệt, không có gì hơn cái này.

Thân mình nhoáng lên một cái, thập khóa đều nổ tung ầm ầm!

- Đáng chết,

Người kia hung hăng nắm xiềng xích trong tay.

- Khổng minh đã thành Vũ Hồn của người khác, Thập Phương Câu diệt thiếu một vị trí, chín người rất khó để ngăn trở người này.. Nhanh hướng thiên giới cầu viện.

- Thái công, đã quá muộn…

Một người khác chua sót cười.

Thì ra lúc người kia gầm lên, thân ảnh kia đã muốn xông thẳng lên trời, đi đến bên ngoài thiên môn, hướng về phía thiên môn đang tổn hại đánh ra một quyền. Sau đó thấy vân vụ quanhthiên môn loạn lên, mấy trăm đạo ngọc thân phát kim quang đi ra vây công thân ảnh uy vũ kia.

- Ai!

Thái công thở dài.

- Quả nhiên đã quá muộn.Hôm nay chư thiên thần phật ra tay, coi như chế trụ hắn, thiên giới cũng không thoát được cảnh máu chảy thành sông, vô số tiên phật rơi xuống.

- Là Ai!

Thái công ngẩng đầu gầm lên:

- Ai đem tên nữ nhân kia xóa đi? Hắn không biết nữ nhân kia chết không có gì đáng tiếc, lại làm ma đầu kia nổi sát tính sao?

Hắn cắn răng nói với một thân ảnh:

Tử Phòng, ngươi có đệ tử ở nhân gian, bảo bọn chúng điều tra rõ, rốt cuộc là ai xóa tên của nữ nhân kia! Nhất định phải tìm ra, không giết người này, chư thiên thần phật oán hận.

Lúc này, Trầm Côn căn bản không biết hắn đốt một trang giấy, chẳng khác nào xóa một cái tên trên thiên môn dẫn đến cửu đại trí giả Cửu Châu phong ấn thất bại. Sát tinh chạy thẳng đến Thiên giới, lại càng không biết thần phật đang phẫn nộ, đã hiệu lệnh thánh nhân chủ nhân Cửu Châu chạy đến Đoạt Nhật Lâu. Hắn quét tước sạch sẽ, sau đó trở lại thế giới thật.

U mình hồn phủ đã chỉnh đốn xong,kế tiếp,cũng nên vì vũ hồn thứ sáu mà cố gắng…Trầm Côn cân nhắc " như thế nào mới có thể lẫn vào đoạt nhật lâu