Trong thế giới linh hồn, tên trẻ tuổi ngẩng đầu lên nhìn phật tượng của Trầm Côn một cái, trong mắt lóe lên một chút kinh ngạc, rồi ngay lập tức trở lại bình tĩnh.

Liên tục mấy ngày phải chịu tiêu hao, ngọn lửa bên người hắn đã ảm đạm đi nhiều, đôi tay gẩy đàn trông gầy trơ cả xương, trong ánh mắt ung dung cũng lộ ra sự suy nhược và sự tê dại không cách nào che đậy. Hắn bình thản nhìn Trầm Côn từ trên trời hạ xuống, đột nhiên hai tay hung hăng kéo dây đàn một cái.

- Mấy ngày không gặp, ngươi không ngờ có thể hóa thành Phật Đà rồi, bất quá muốn giết ta còn chưa dễ đến thế đâu!

Vừa nói, hai tay múa lượn trên dây đàn, từng đạo sóng âm bắn về hướng Trầm Côn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trầm Côn không chút lo lắng, hai chân đan chéo, đá đài sen bay lên, sau đó tay hắn cầm lấy đài sen làm lá chắn, mạnh mẽ hạ xuống trong vô vàn ánh sáng sóng âm.

Keng! Keng! Keng. Sóng âm bay tới đều bị đài sen cản trở, bắn ra bốn phương tám hướng, duy chỉ có không làm tổn thương tới Trầm Côn ở sau đài sen.

- Lão huynh, ngươi đã hư nhược tới mức này, còn muốn đánh sao?

Trầm Côn cười khà khà một tiếng, cuối cùng tới sau lưng tên trẻ tuổi, giơ tay muốn bắt lấy dây đàn phong ấn trên người tên trẻ tuổi.

Đột nhiên!

Tên trẻ tuổi vứt cổ cầm đi, nắm lấy trường kiếm bên người, xoay tay lại chém một kiếm, mặc dù là Trầm Côn tránh nhanh, nhưng cũng bị kiếm này chém ngang da mặt., trên gò má xuất hiện một vết thương nhỏ.

- Thế gian ai cũng biết ta binh pháp thao lược, nhưng có mấy người biết được kiếm pháp của ta?

Tên trẻ tuổi cười nhạt đứng lên, một tay cầm kiếm, một kéo dây đàn phong ấn sau lưng mình.

- Ngươi quá coi thường ta rồi, cho dù ngươi có thể làm tiêu hao cầm âm hồn lực của ta, nhưng kiếm pháp, ngươi có bản lĩnh làm ta quên đi sao?

Vừa nói, cánh tay hắn run lên, phát ra kiếm ảnh đầy trời, hoàn toàn che phủ Trầm Côn.

Trầm Côn vội dùng đài sen để cản, keng , keng, keng, một lúc cản được bảy tám chục kiếm, nhưng cũng bị tên trẻ tuối bức lùi bảy tám chục bước, về tới trước cửa U Minh Hồn Phủ của mình.

- ^*(&(*(!

Kiếm pháp của Tiếu Đông Phong lợi hại thế này sao?

Trong toàn bộ sách sử, tên trẻ tuổi này đều lấy bộ dạng nho tướng mà xuất hiện, mặc dù có chút võ công, nhưng chưa có ai nói qua, võ công của tên này không ngờ lại mạnh tới nhường này, sau lưng còn có phong ấn mà xém chút nữa đánh Trầm Côn về nhà.

Phải biết rằng Trầm Côn mặc dù quên mất Kinh Hồng Tam Kiếm của Cửu Châu Trầm Côn, nhưng hắn vẫn còn là một thân kiếm mộ, kiếm ý vẫn còn đấy!

- Lão đại, đừng lấy làm lạ, người đọc sách thời đại đó cũng không kém đâu!

Cổ Nguyệt Hà từ trong hồn phủ thò đầu ra, cười híp mắt nói:

- Khí khái Ngụy Tấn, văn nhân đa tài, văn nhân thời đại đó coi trọng thi, thư, lễ, nhạc, ngự, xạ, rất nhiều người cũng có mấy chiếu phòng thân, đều có thể lên ngựa cầm cung! Khà khà, mặc dù nói kiếm pháp của hắn trước mặt Ôn Hầu và Quan Đế không đáng một xu, nhưng vào thời đại võ học tẻ ngắt này, đó cũng coi là kiếm pháp đỉnh cấp nhất rồi!

- $^$^^$^!

Trầm Côn chửi đổng.

- Sao ngươi không nói sớm!

- Ta không phải đang nói với ngươi sao?

Cổ Nguyệt Hà cười khà khà một tiếng

- Lão đại, Lý Mục đang bận, ta thì sợ dẫn tới thiên khiển, chỉ có thể trong vào bản thân ngươi thôi. Nỗ lực lên, cao nhân sẽ ủng hộ ngươi trong lòng.

Con mẹ nó, còn có tâm tình mà nói mỉa sao!

Trầm Côn bị tên trẻ tuổi ép về tới cửa nhà mình, cũng không đếm xỉa đến, liên đài làm chùy lớn vung lên, liều mạng đón đỡ mấy chục kiếm của tên trẻ tuổi, cuối cùng cũng hòa nhau. Nhưng kiếm pháp của tên trẻ tuổi đột nhiên biến đổi, từ tao nhã ung dung trở nên uy vũ tung hoành ngang dọc, chớp mắt lại đặt Trầm Côn vào thế hạ phong, nếu không phải sau lưng hắn còn có bị phong ấn trói buộc, phát chiêu bất tiện, Trầm Côn sợ rằng sớm đã bị bại rồi!

Lại đánh thêm mười mấy chiêu, tên trẻ tuổi đột nhiên sang sảng cười:

- Tiểu tử kia, thử tiếp ta thêm một kiếm nữa!

Nói xong, trường kiếm của hắn khẽ thò ra, đâm tới hướng yết hầu Trầm Côn.

Đây không phải là một chiêu đơn giản nhất sao?

Trầm Côn ngẩn người, vô ý thức dùng đài sen đỡ chiêu kiếm này. Nhưng đài sen lại giống như đánh vào không khí, không ngờ lại rơi xuống, lại nhìn tên trẻ tuổi, trường kiếm của hắn đã xuất hiện trước mặt Trầm Côn, khẽ đâm vào vai trái Trầm Côn.

Phập!

Linh hồn không có máu, Trầm Côn trúng kiếm này, một cỗ hồn lực từ vết thương phun ra!

- Lão huynh, đây là kiếm pháp gì?

Trầm Côn giật mình nói.

- Ngươi đã đọc qua sách sử chưa?

Tên trẻ tuổi cười ưu nhã:

- Nghĩ xem trong sách sử, lúc ta còn trẻ học ở chỗ nào, ha ha, vua quan ngày trước từng cầu làm môn hạ của cha ta, mỗ tuy bất tài nhưng cũng từ ông ấy học được mấy ngày kiếm pháp...

Tiếng nói vừa dứt, hắn lại đâm tới một kiếm, kiếm quang hư vô lúc ẩn lúc hiện, dễ dàng đâm vào vai phải Trầm Côn!

Phập! Lại lại sáu cỗ hồn lực phun ra, Trầm Côn chỉ cảm thấy bản thân yếu đi hơn nửa, đến sức giơ đài sen cũng không có. Không thể tiếp tục đánh thế này được, nếu không bần tăng còn chưa cứu được Thủy Nhi về, tự mình đã phải chết ở đây rồi!

Thế nên đánh kiểu gì đây?

Đang lúc suy nghĩ, tiếng cười khà khà của Cổ Nguyệt Hà truyền tới:

- Lão đại, ngươi hồ đồ rồi!

Lão lắc đầu cảm thán:

- Trận chiến này vốn là mười phần chắc chín, ta cho rằng ngươi sớm đã biết được mấu chốt để đánh bại tên này, cho nên lười không nhắc tới với ngươi, kết quả... Ngươi vẫn không tìm thấy mấu chốt hả?

- Có gì nói thì nói đi.

Trầm Côn vội vàng nói:

- Đánh thế nào.

- Một câu thôi!

Cổ Nguyệt Hà cười híp mắt nói:

- Ngươi chỉ cần gọi lớn một tiếng 'Bất Sắc giúp đỡ', tên này nhất định thúc thủ chịu trói!

- Hả?

Trầm Côn nhất thời không có phản ứng, nhưng tử tế suy nghĩ ý tứ của câu nói này, hắn ha ha cười một tiếng, hét lớn:

- Bất Sắc, mau tới giúp đỡ!

Lúc này, Bất Sắc đang ở trong răng Trầm Côn, sư đồ hai người dung nhập nhất thể, linh hồn tự nhiên có thể tùy ý điều động.

- A di đà phật, Hầu tới rồi đây!

Bất Sắc từ U Minh Hồn Phủ chui ra, bộ dạng mặc cà sa màu đỏ, quần lót màu đỏ, cười khà khà một tiếng liền ngồi xổm bên cạnh Trầm Côn.

- Hầu?

Thấy Bất Sắc xuất hiện, tên trẻ tuổi hơi ngẩn ra, kẻ địch gọi một con khỉ tới giúp... Chỉ dựa vào con khỉ này có thể là đối thủ của mình sao?

Mặc dù không ngừng nhắc nhở bản thân không thể khinh địch, nhưng tên trẻ tuổi trong ánh mắt lóe lên một tia khinh thường... Sau đó... Tiếp theo đó... Liền cảm thấy một cỗ sát ý ùn ùn kéo đến từ sau lưng, hắn chỉ cảm thấy bản thân bị một con cuồng long dán mắt vào, bất cứ lúc nào cũng có thể bị miệng rồng cắn xé mà chết!

Cảm giác này... Có điểm quen thuộc!

Nhớ lại năm đó, huyết chiến Xích Bích, khi mình muốn ám sát ai đó trong bữa tiệc, hình như cỗ sát khí này cũng đã từng xuất hiện qua!

Lẽ nào là...

- Ngươi cũng tỉnh giấc rồi?

Tên trẻ tuổi mạnh mẽ quay đầu, chỉ thấy một thân ảnh hùng tráng cầm đao mà đi tới, mắt phượng hơi lim dim, mày kiếm ui phong sắc bén, mà hắn... Hắn cái gì mà hắn?

Tên trẻ tuổi không còn thời gian để nhìn tiếp nữa, thanh long đao của thần tướng áo xanh này đã giơ lên, đao quang lóe một cái, liền dễ dàng giống diều hâu vồ thỏ, chém xượt qua da đầu tên trẻ tuổi, sau đó chém đứt dây đàn phong ấn sau lưng hắn!

Một đao hoàn tất, thần tướng áo xanh đứng đằng sau Bất Sắc, mắt phượng từ từ nhắm lại.

Tư thế này rõ ràng đang nói đại đao của Quan mỗ, không giết người già yếu, hôm nay giữ lại mạng của ngươi, ngày khác đợi ngươi thương thế khỏi hắn, sẽ lấy đầu của ngươi sau!

Cái gì gọi là chênh lệch ?

Trầm Côn khổ sở ngăn cản hơn một trăm kiếm, cuối cùng vẫn bị tên này chém xuyên hai vai, nếu không có < Hồn kinh > hộ thân, sợ rằng đã linh hồn biến mất rồi, nhưng thần tướng áo xanh vừa ra tay, một đao liền khiến cho tên trẻ tuổi giơ tay chịu chết, đến cơ hội trả đòn cũng không có!

- Không ngờ ngươi cũng thức tỉnh rồi, nhiều năm không gặp, Quân hầu thần uy vẫn như xưa!

Sờ sờ mái tóc dài đang tung bay sau khi bị cắt đứt khăn đội đầu, tên trẻ tuổi hướng về phía thần tướng áo xanh khom người hành lễ, sau đó hắn nhìn dây đàn phong ấn đã đứt sau lưng mình, kinh ngạc nói:

- Quân hầu giúp ta phá giải phong ấn... Là muốn ta rời khỏi Công Thâu Lâm sao?

- Anh hùng tự có chỗ để về, Công Thâu Lâm, không xứng với ngươi!

Thần tướng áo xanh ngạo nghễ nói:

- Đi tìm một tên vũ giả có thể khống chế ngươi, ngày khác, bản mỗ đường đường chính chính lấy đầu ngươi.

Tên trẻ tuổi ngạc nhiên chốc lát, trịnh trọng cúc cung.

- Quân hầu cao thượng, mỗ cả đời không quên!

Nói hết, hắn một tay cầm kiếm, một tay ôm cổ cầm, ào ào mà đi.

- Quan lão huynh, sao ngươi lại thả hắn đi?

Trầm Côn gọi Bất Sắc muốn đuổi theo, nhưng thần tướng áo xanh khẽ nhấc tay, Thanh long đao chắn trước mặt Trầm Côn, mắt phượng cũng hé ra:

- Hắn đã trọng thương, không cần phải giết!

- Không cần phải giết, ngươi liền thả hắn đi, để lại cho ta một mối hậu hoạn to lớn?

Trầm Côn thật sự nóng nảy, tên này trong lịch sử có tiếng 'hai mặt', đối với người mình thì tốt không còn gì để nói, đối với kẻ địch lại gian giảo hiểm độc, ám chiêu tổn chiêu gì cũng có thể sử dụng, hôm nay thả hắn đi, một khi hắn tim được bá chủ có thể khống chế hắn, Trầm Côn coi như vĩnh viễn không có ngày nào bình yên!

- Lão huynh, một nghìn năm rồi, ngươi đổi cái tính khí này đi có được không? Năm đó chỉ vì cái tính này của ngươi, hại chết biết bao người, hủy đi bao nhiêu cơ nghiệp tâm huyết của người ta, tới hôm nay, ngươi tại sao còn...

Trầm Côn mắt thấy cường địch tẩu thoát, nóng nảy mắng thần tướng áo xanh mấy câu, nhưng tiếng nói còn chưa dứt, hắn bỗng nhiên tỉnh ra. Bần tăng nói gì vậy trời, tên này nổi tiếng kiên quyết, trừ đại ca hắn ra không ai có thể mắng hắn. Hối hận cũng muộn rồi!

- Hôm nay thì sao?

Lưỡi đao của thần tướng áo xanh mạnh mẽ hướng lên cổ họng Trầm Côn, trong mắt phượng xuất ra một tia khinh thường.

- Bản mỗ làm việc, há lại để cho tiểu bối nhà ngươi chỉ điểm, đạo bất đồng, không thể bàn bạc, bản mỗ đi vậy!

Nói xong hắn nhấc đao đi luôn.

- @#$$%%!

Đám đại nhân vật trong lịch sử này quả nhiên không có tên nào dễ đối phó, Trầm Côn vội đuổi theo cười xòa.

- Lão huynh, xem ngươi nói kìa, ta không phải chỉ thuận miệng thốt ra thôi sao? Ngươi còn thực sự tức giận?

Thần tướng áo xanh càng đi cành nhanh.

Hắn không phải là thực sự muốn đi làm vũ hồn lưu lãng đó chứ? Trầm Côn hướng Bất Sắc vẫy tay:

- Bất Sắc, vũ hồn của ngươi đòi đi, mau nói vài câu!

- A di đà phật, Trung Nghĩa Thiên Thu, bần tăng...

Bất Sắc vừa mới mở miệng, Thanh long đao liền từ trên tay thần tướng áo xanh cắm xuống dưới đất, đao phong sượt qua đầu Bất Sắc, lạnh lùng nói:

- Bản mỗ muốn đi, ai dám ngăn cản? Lẽ nào tưởng đao phong của bản mỗ không sắc?

- Sư phụ, Hầu cũng không ngăn hắn được, hắn, hắn đến cả Hầu cũng muốn giết!

Bất Sắc bị dọa trốn sau lưng Trầm Côn.

Trầm Côn hung hăng vỗ cái đầu trọc lốc, ảo não muốn tự tát cho mình một cái, sớm biết tính khí tên này nó thế, mình còn nói mấy câu kia làm gì chứ!

Bây giờ tên thần tướng áo xanh này giận dỗi mà đi, mình không phải là lỗ lớn sao?

Đang ảo nảo! Ở ngoài thế giới linh hồn liền truyền tới một tiếng đán, không ung dung thoải mái như tên trẻ tuổi kia, tiếng đàn này ẩn chứa ba phần chính khí ngay thẳng vô cùng, ba phần tiều tụy tâm huyết kiệt quệ, ba phần tự tịn nắm giữ thiên hạ đại thế trong tay, cuối cùng còn có một phần dốc lòng vì chúa, dứt khoát chết không hối hận.

- Tiếng đàn này...

Nghe thấy tiếng đàn này, thần tướng áo xanh đột nhiên dừng bước, trong mắt phượng lóe qua một chút kinh hỉ và khó thể tin nổi, hỏi Trầm Côn:

- Người đánh đàn là ai?