Vũ Toái Hư Không

Chương 214: Quang minh chính đại giết ngươi

Cao thủ, Trầm Côn gặp qua rất nhiều, không nói Dạ Trung Hành một chiêu đánh gục Thanh Hồng nhị long, cũng không nói lưỡng đại truyền thuyết chị dựa vào khí thế liền dọa cho Tử Nguyên vũ tông Minh bá quỳ xuống đất xin tha. Chỉ nói bản thân Trầm Côn.

Trong thân thể hắn có bốn cao thủ: Huyền Si, Cổ Nguyệt Hà cấp hỗn độn vũ tôn. Vương Kiêu - trên danh nghĩa là vũ tôn nhưng đã giết chết nhiều vũ hoàng. Còn có Thú Tôn Lý Mục truyền thuyết vũ hoàng hàng thật giá thật.

Bốn người này bất luận là ai đứng ra đều là nhân vật vang danh.

Nhưng bây giờ, bọn họ ở trong U Minh Hồn Phủ ngơ ngác nhìn bóng lưng người đàn ông này, nhìn thiết kích của hắn, nhìn ngựa đỏ của hắn, nhìn giáp mặt thú của hắn...

- Người kia là ai?"

Vương Kiêu âm u nói:

- Hồn lực thật mạnh.

- Hắn không chỉ là mạnh.

Cổ Nguyệt Hà có điểm thất thần.

- Trước đây thật lâu, ta tại Ô Giang nhìn trộm qua nơi Bá Vương tự vẫn. Khí tức của người này, sợ rằng không thua Sở Bá Vương ngày xưa...

- Huyền Si.

Lý Mục hỏi:

- Tuổi của ngươi nhỏ nhất có từng nghe qua tin đồn về người này chưa?

- Ngựa Xích Thố, Phương Thiên Họa Kích, sau tam quốc loạn thế ai không biết uy danh của hắn?

Huyền Si từ từ nói ra lai lịch của người này, sau đó nhíu mày.

- Lý thí chủ, ngươi cũng e sợ người này?

Trầm mặc chốc lát.

- Nếu như hắn thật là người mà ngươi nói...

Lý Mục chậm rãi nói:

- Lưỡng quân giao phong, mỗi bên mười vạn hùng binh quyết đấu, ta trong vòng mười ngày có thể làm hắn toàn quân bị diệt. Nhưng đơn đả độc đấu... Chắc được mười chiêu.

Sau mười chiêu thì sao?

Lý Mục không có nói tiếp, nhưng tất cả mọi người đã hiểu ý tứ của hắn: hắn cũng chỉ có thể chống nổi mười chiêu của người này, vẻn vẹn mười chiêu.

Có điểm khoa trương đúng không?

Trầm Côn cùng các vũ hồn của hắn không muốn thừa nhận sự thật này, thế thế nhưng tỉ mỉ suy nghĩ một chút, bọn họ cũng phải thừa nhận, nam nhân này được xưng là vũ thần cuối cùng, đệ thất cảnh hư không vũ thần. Lúc đám Lý Mục Vương Kiêu còn đang cố gắng nghiên cứu làm thế nào để vũ toái hư không, người này đã dùng Phương Thiên Họa Kích của hắn phá không, đạt được phong hiệu của thần...Bị thần làm kinh sợ, không mất mặt.

- Phù...cuối cùng cũng kiến thức được sự lợi hại của vũ thần.

Trong hiện thực, Trầm Côn lắc đầu, cho mình một nụ cười tự giễu.

- Mỹ nữ, người này trước khi đi cùng ta nói một câu nói...

Trầm Côn thấp giọng nói:

- Hắn nói chờ người họ Quan nào đó sau khi tỉnh giấc, ta mới có tư cách làm kẻ địch của hắn. Lời này có ý gì? Thiết Kích Ôn Hầu thành vũ hồn của người khác, lẽ nào Quan Thánh Đế Quân cũng sẽ...

- Ta không biết, thực sự không biết.

Tâm tư của A La còn đang rất hỗn loạn, lắc đầu liên tục nói:

- Ta quả thật nghe qua một ít truyền thuyết. Nhưng truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết, tự ta cũng không hiểu rõ, không thể nói với ngươi lung tung. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Thở dài.

- Nói chung ngươi nhớ kỹ, Yến Sơn Hầu nếu có người này làm vũ hồn của hắn, vậy hắn nhất định không đơn giản. Ngàn vạn lần không được đem hắn đánh đồng với Bắc Địa vương... Nhớ kỹ tên của Yến Sơn Hầu - Yến Nan Quy.

-...

Trầm Côn đành phải cho A La một ánh mắt u oán.

Ai, nữ lão sư xinh đẹp điên rồi. Tại sao nói toàn những thứ mình không hiểu vậy.

- Sư phụ, ngươi và sư tổ nói thầm cái gì đây?

Trầm Côn và A La vẫn đang thấp giọng nói chuyện, điều này làm cho Bất Sắc cảm giác mình bị bỏ rơi, bất mãn nói:

- A di đà phật, bần tăng là hầu tử, nhưng cũng cần cảm giác tồn tại. Phật nói, nể mặt Phật, nghe hầu nói có được không?

- Ngươi còn có lời muốn nói à?

Trầm Côn kinh ngạc nói.

- Đương nhiên, ngươi không muốn biết vì sao Yến Nan Quy hạ thủ lưu tình à?

Bất Sắc chỉ chỉ lỗ tai của mình.

- Lúc vỗ vai bần tăng, Yến Nan Quy lén nói cho bần tăng...Chuyển cho Trầm Côn một câu, muốn biết vì sao không giết con khỉ này, ra Phù Vân đình cách đây mười dặm, chuẩn bị rượu nhạt cung hậu đại giá.

Trầm Côn gật đầu, tỏ vẻ mình biết rồi. Sau đó bất đắc dĩ nhìn bầu trời một cái, mặc dù mình đầu óc trống rỗng.

Phù Vân đình cách mười dặm? Yến Nan Quy rốt cuộc là có ý gì?

...

Đúng lúc đầu óc Trầm Côn trống rông, A La tâm tình hỗn loạn, Bất Sắc rón ra rón rén đi vào sân.

- Sắc huynh, ý muốn làm gì?

Chú ý đến hành động của Bất Sắc, đại cẩu hùng Long Thanh Sơn lặng lẽ kéo cà sa của hắn.

- Thúc phụ đã nói, ngươi chỉ có thể bức lui Bắc Địa vương và Yến Sơn Hầu, không thể xuất chiến lần thứ hai.

- bần tăng hỏi ngươi, sư phụ lớn hay là Phật lớn?

Bất Sắc ngẩng đầu ưỡn ngực nói.

- Ặc....

Thanh Sơn chần chờ chốc lát.

- Thúc phụ chính là đệ tử Phật môn, cho nên Phật lớn hơn.

- Không phải xong rồi sao? Sư phụ không cho bần tăng đi ra, thế nhưng Phật nói, hầu cũng có mặt mũi.

Bất Sắc vỗ vỗ mặt mình.

- Bần tăng đường đường là một con khỉ thần côn vốn có, không ngờ phải được kẻ khác hạ thủ lưu tình mới có thể sống sót trở về, mất hết mặt mũi là không được. Ngươi đừng cản bần tăng, hầu muốn đánh bại mấy đối thủ để gỡ thể diện.

- Sắc huynh, tiểu sinh không phải muốn ngăn cản ngươi.

Thanh Sơn ngượng ngùng nói:

- Tiểu sinh mới vừa rồi đã nghĩ ra kết cục rồi, nếu không muốn thúc phụ chú ý tới. Vậy...chúng ta thương lượng một chút, tiểu sinh theo ngươi cùng đi nhé?

Ba, ba.

Bất Sắc nặng nề mà vỗ xuống khuôn mặt của mình.

- Mặt mũi, mặt mũi, hầu nếu như tìm người hỗ trợ, chỗ này liền không gọi là mặt nữa mà gọi là mông rồi.

Nói xong nhanh như chớp chui lên sàn đấu.

Lúc này, hai cao thủ của Đại Triệu vương triều đã bị bức lui, Trầm Phù Đồ hăng hái đứng lên.

- Công Tôn tiên sinh.

Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Công Tôn Viễn.

- Bắc Địa Vương và Yến Sơn Hầu đều đã đi rồi, ngươi còn có gì để nói.

Công Tôn Viễn trên mặt lúc trắng lúc xanh, hắn tuyệt không ngờ tới, Trầm gia không ngờ mọc ra một con khỉ, cười đùa một lát là để hai cao thủ rút lui.

Làm sao bây giờ?

Trầm gia thắng cược, Công Tôn Viễn hắn đã không còn có cớ để áp chế Trầm gia... Đương nhiên, hắn cũng có thể xin Hoàng Kim huyết tộc trực tiếp ra tay. Nhưng nếu hắn thật phải làm vậy, dân chúng Cửu Châu còn không chỉ vào cột sống Hoàng Kim huyết tộc mà mắng là đồ chó mà không giảng đạo lý sao?

Đây không hợp với lợi ích của Hoàng Kim huyết tộc. Hai vị thánh nhân quyết không cho phép hắn trong tình huống không có cớ mà khai chiến.

Trầm Phù Đồ đã nhìn ra điểm này, mỉm cười nói:

- Không còn gì để nói rồi hả? Thế thì tốt, xin theo đề nghị lúc nãy của ta, tạm thời thu hồi thư từ hôn của ngươi. Chúng ta sau này bàn sau.

- Hô hô.

Công Tôn Viễn đột nhiên cười lạnh, đột nhiện hạ thấp giọng nói:

- Trầm huynh thật là may mắn, không ngờ lại kiếm được một con khỉ. Nhưng mà... ta nói rồi, Hoàng Kim huyết tộc lập nghiệp ngàn năm, đối thủ dạng nào chưa gặp qua? Nếu như không suy nghĩ đến loại tình huống này, chúng ta còn được gọi là Hoàng Kim huyết tộc sao?

Nụ cười càng lạnh.

- Người nhìn đấy, trong nửa thời thần, ta nhất định sẽ làm cho Hoàng Kim huyết tộc danh chính ngôn thuận ra tay, giết các ngươi một cách quang minh chính đại. Trăm triệu lê dân Cửu Châu tâm phục khẩu phục.

Hoàng Kim huyết tộc còn có chiêu sau sao? Trầm Phù Đồ sắc mặt biến đổi.

Đúng lúc này, hướng Yến Sơn Hầu ly khai cò một đội mã xa xa hoa đi tới. Trên chiếc xe đi đầu có cắm một lá cờ lớn, lòng đen, viền vàng, ở giữa vẽ một con hùng sư đang gào thét. Trên đầu sư tử còn có một cái mũ vương vàng óng ánh.

Người biết lễ pháp Đại Triệu đều rõ, con sư tử này vốn là tọa kỵ của Thú Tôn Lý Mục. Mà lá cờ này gọi là Thú Tôn kỳ, là quân quyền đại kỵ tôn quý nhất của Đại Triệu vương triều, đại biểu cho ý chí tối cao của quân đội Đại Triệu.

- Trầm Phù Đồ tiếp chỉ.

Xe ngựa dừng ở trong vòng vây, hai đội ngự thú cấm vệ quân thành hình quạt bao vây Trầm Phù Đồ, sau đó một cung đình sứ giả giống thái giám xuống xe ngựa, giơ lên cao một thánh chỉ màu hoàng kim.

Triệu vương mới vừa phái hai người cao thủ tới quấy rối, tại sao lại truyền đến thánh chỉ? Trầm Phù Đồ tâm lý hơi hồi hộp, nhưng hắn là người nước Triệu, không thể trắng trợn cãi lời thánh chỉ, quỳ xuống nói:

- Trầm Phù Đồ cung nghênh thánh sứ.

- Thú tôn phù hộ, Đại Triệu vương tuyên.

Sứ giả cao giọng đọc:

- Trầm gia vi phạm ý của quả nhân luận tội nên chém. Nhưng niệm tại Trầm gia công lao to lớn, quả nhân bỏ qua chuyện cũ... Hôm nay Đại Triệu đang trong lúc rối loạn, phương bắc có Yêu Hồ Tố Tâm tà tâm không chết, luôn luôn mơ tưởng cương thổ của ta. Phương tây có đất hoang tai họa không ngừng, đạo tặc hoành hành. Vì quốc, vì dân, quả nhân sắc phong Trầm Phù Đồ làm tam đẳng Trấn quốc công, Trinh Tây đại tướng quân, lập tức xuất lĩnh quân đội Trầm gia đi đất hoang phía tây, phối hợp với Dạ gia của Hoàng Kim huyết tộc bình định phỉ loạn.

Hay cho một câu vì quốc vì dân.

Nghe thấy nửa câu cuối của thánh chỉ, Trầm Phù Đồ chân tay tê lạnh.

Xuất chinh đất hoang phía tây, phối hợp với Dạ gia... Phía tây chính là địa bàn của Hoàng Kim huyết tộc, Triệu vương đây là muốn đem người Trầm gia toàn bộ tặng lên môm Dạ gia. Nếu đi thật, không ngoài ba tháng, khẳng định bị Dạ gia dùng các loại phương pháp quang minh chính đại chơi chết. Chúng có thể mượn cớ phỉ loạn khuếch tán, bức Trầm Phù Đồ đi chấp hành nhiệm vụ tìm chết. Hoặc chúng có thể cắt đứt lương thảo của Trầm gia, để họ đói chết trên mảnh đất hoang vu.

Chết người nhất chính là, thánh chỉ này còn đeo thêm danh tiếng vì đại nghĩa dân tộc. Trầm gia ngươi đi là chết, không đi thì bách tính Triệu quốc cũng sẽ mắng chết ngươi.

- Trầm tướng quân tiếp chỉ đi!

Sứ giả đưa thánh chỉ tới trước mặt Trầm Phù Đồ, cười nói:

- Lần này xuất chinh, Trầm gia vì nước hiệu lệnh, thật là khiến dân Triệu ca tụng, ai ai cũng khen ngài đủ tinh trung báo quốc đó.

Tinh trung báo quốc cái cứt chó gì, là con mẹ nó phụng chỉ đi tìm chết mới đúng.

Trầm Phù Đồ sắc mặt trở nên âm trầm, hắn đột nhiên có một chút hiểu ra: Triệu vương không màng công lao Trầm gia bao lần vì nước xuất chinh, không màng công lao của Trầm Tín vì nước mà tử trận. Lại bức bách Trầm gia ngay ngày giỗ của Trầm Tín... Một quốc vương như vậy, còn có cần phải hiệu trung nữa hay không?

Vì nịnh nọt Hoàng Kim huyết tộc, ngươi ngay cả công thân cũng thể vứt bỏ, Triệu quốc đã hủ bại đến gốc rễ rồi.

Trầm Phù Đồ lặng lặng cho đám gia nhân một ánh mắt, trong ánh mắt kiên quyết lộ ra một tia tuân vấn.

Hắc bá, Thanh Sơn tử sĩ, còn có Thiết hòa thượng mới vừa được cứu ra, ai cũng nhìn về phía Trầm Phù Đồ gật đầu. Ý tứ đó là: gia chủ, chúng ta hiểu ý của ngươi rồi. Dù sao chúng ta đều không phải là sinh trưởng ở nước Triệu, tùy ngươi làm.

Gật gật đầu, Trầm Phù Đồ tiếp lấy thánh chỉ:

- Thần Trầm Phù Đồ lĩnh chỉ. Trong vòng ba ngày nhất định xuất chinh.

Trong lòng hắn nghĩ, sau ba ngày mình dẫn Trầm gia rời khỏi Tân Nguyệt thành, nhưng mà không phải đi phương tây tìm chết, mà là đi phương bắc dựa vào Vô Ma Nhai. Nếu Vô Ma Nhai cũng có phiền toái, hắn sẽ đi biển rộng vô tận ở phương đông, dẫn theo Trầm gia ở hải ngoại kiến lập một quốc độ cho mình là xong.

Nhưng hắn còn chữa nghĩ xong, sứ giả đã cười lạnh nói:

- Ba ngày? Ha ha, Trầm tướng quân nói đùa rồi, ý chỉ của bệ hạ là lập tức xuất chinh.

Vừa nói vừa chỉ mây đen ở trên trời.

- Nhìn thấy chưa, đó là sứ giả của Hoàng Kim Dạ gia, họ đã tới đây phối hợp với bộ đội của ngài rồi. Trầm tướng quân, bắt đầu từ bây giờ, ngài sẽ tiếp thụ sự tiết chế của Dạ gia, tất cả đều nghe lệnh của Dạ gia đi.