Vũ Toái Hư Không

Chương 163: Một lão điên khó trị

Tiếng tăm lừng lẫy của Thiên Cơ môn không phải chỉ là lời đồn, ít nhất trong tâm trí đại đa số phong thủy sư, Thiên Cơ môn chính là lực lượng duy trì vận khí của thiên hạ, là đại diện duy nhất nắm giữ số mệnh của nhân loại Cửu Châu, nên cũng không thể nói là Hoàng Hành quá đáng. Hắn cũng chỉ dựa vào ảnh hưởng của Thiên Cơ Môn yêu cầu một số chuyện theo hắn là hợp tình hợp lý mà thôi. Bất quá những lời này lọt vào tai người khác thì lại khác.

- Hoàng Hành, để chúng ta thương lượng một chút đã!

Quan Lăng gọi thẳng tên Hoàng Hành ra, lại mặt lạnh gọi những người khác đến cửa lều, sau đó thấp giọng hỏi:

- Làm sao bây giờ?

- Ta phải nói trước là..

Người thứ nhất mở miệng là Vương Đạc, hắn cắn răng nói:

- Ta vốn là con cháu vương gia, tuyệt đối không thể đem tổ phần nhường cho kẻ khác, mặc kệ các ngươi là đánh hay là chạy, ta cũng sẽ liều mạng với Hoàng Hành! Ta phải đi điều động nhân mã đây!

- Liều mạng?

La Phóng Viễn cười lạnh:

- Vương Đạc, lấy lực lượng Hồng Nguyên Vũ Tông một người có thể địch được nhiều người, ngươi không có Hồng Nguyên Vũ Tông áp trận, lấy cái gì mà liều mạng cùng Hoàng Hành? Bọn hắn chính là hai tên Hồng Nguyên Vũ Tông hạ đoạn, hơn nữa một tên thì am hiểu thuật phong thủy, một tên thì rành thủ đoạn hạ độc! Chết tiệt, ta nghĩ là Hoàng Hành vốn đã nghi ngờ, hắn muốn tự mình phá giải bí mật của độc vân, sau đó sẽ độc chiếm bảo bối trong mộ phần!

Sau khi nghĩ một hồi, hắn lại tiếp lời:

- Ta quyết định lui quân, Thiên Cơ môn tuy hung hăng càn quấy, nhưng sau khi trở về ta sẽ thỉnh Vũ Quân giúp đỡ, Trung Châu Vũ Quân đã ra mặt, ta không tin Thiên Cơ môn không dám không phục!

- La Lão đệ, ngươi vẫn là quá ngây thơ!

Quan Lăng băn khoăn lo lắng nói:

- Ngươi có thể mời Trung Châu Vũ Quân, Vũ Quân ra tay có thể giết được Thiên Cơ môn. Chính là, lão đệ, ngươi hao tổn mấy vạn người, không được việc gì mà lui, còn muốn da mặt dày nhờ Vũ Quân đến dọn rác cho ngươi, ngươi nghĩ chuyện này đơn giản thế sao? Theo kinh nghiệm quan trường của ta, ít nhất ngươi cũng phải bị cách chức tống giam rồi điều tra!

- Tiến không được, chạy không xong, đánh thì chắc chắn thua, chúng ta còn biết phải làm sao?

La Phóng Viễn cau mày:

- Hùng Tam Bảo, ngươi có ý gì, đánh hay chạy?

Hùng Tam Bảo cười cười thật thà phúc hậu, nhưng nhưng ẩn chứa sự thông minh lanh lợi, lớn tiếng nói:

- Trầm Côn là Vương của ta, trước đây ta đã nghe nói người này nhiều thủ đoạn lắm!

- Không muốn gánh trách nhiệm thì cứ nói thẳng ra, không cần giả ngốc?

La Phóng Viễn rất không hài lòng với thái độ của Hùng Tam Bảo, quay đầu nói:

- Trầm Côn, ngươi tính sao?

Thế nhưng Trầm Côn lại không cùng đi ra với những người khác.

Trầm Côn vừa rồi còn trong trướng bồng, chớp mắt sau đã tiến đến bên cạnh Hoàng Hành cười híp mắt lên tiếng:

- Hoàng lão huynh à, điều kiện của ngươi hà khắc quá, ta có điều muốn thương lượng lại với huynh, có được không?

- Thiên đạo há lại có thể thương lượng?

Trong mắt Hoàng Hành hiện lên một tia khinh thường.

- Lão huynh chớ nên nghi ngờ, ta vốn chỉ cùng với Thích Già Ma Ni kiếm chút cơm ăn thôi, lão huynh cấp cho chúng ta một con đường đi!

Trầm Côn cười hì hì đánh tan nghi ngờ, rồi ngồi xuống mặt đối mặt với Hoàng Hành, thấp giọng nói.

Chứng kiến cảnh đó, La Phóng Viễn khinh bỉ bĩu môi, chuyện tới nước này rồi mà còn chịu sỉ nhục xin tha thứ hay sao, Trầm Côn quả thực vô sỉ tới cực điểm. Ý nghĩa này vừa xuất hiện, trong trướng bồng đột nhiên phong vân khởi biến!

Chỉ thấy Trầm Côn lợi dụng cơ hội cầu xin tha thứ, xóa tan nghi ngờ của Hoàng Hành, thu hẹp khoảng cách với hắn, rồi cười hì hì tiến đến sau lưng Hoàng Hành, giả vờ cho hắn chút thời gian suy tính, đột nhiên rút linh phù trong tay áo ra!

Xấp bùa đó khoảng chừng ba đến năm trăm tờ, để thành một xấp nặng như cục gạch, hơn nữa trên mặt còn lóe lên ánh vàng của Thái Cực đồ, tuyệt đối áp chế được phong thủy sư!

Phốc!

Xoay tròn xấp bùa cục gạch, Trầm Côn hướng thẳng tới gáy Hoàng Hành đánh xuống!

Mấy trăm tờ Thái Cực đồ, mang theo lực lượng Lục Nguyên trung đoạn, lại do Vương Kiêu gia tăng thêm sức mạnh, không thua lực công kích của Hồng Nguyên vũ tông hạ đoạn đã làm thủng một lỗ lớn đầy máu bằng cái chén trên đầu Hoàng Hành!

Tất cả mọi người đều bị màn lừa gạt này làm cho sững sờ!

Ai cũng không ngờ, giây trước còn mang bộ dạng cúi lưng khụy gối cầu xin, vẻ mặt tươi cười cầu tài. Giây sau trở mặt ra tay cực kỳ tàn nhẫn! Nhất chiêu đánh thẳng vào chỗ yếu hại lấy mạng của đối phương.

Đáng sợ hơn là, Trầm Côn chỉ dùng một chiêu đã phá hoàn toàn lực phòng ngự của Hồng Nguyên Vũ Tông, khiến một Hồng Nguyên Vũ Tông đổ máu!

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Hôm nay nếu không nghĩ cách giết được bọn chúng, mấy người chúng ta cũng đừng mong sống!

Trầm Côn hướng về phía ngoài trướng nói với những người còn lại:

- Thay ta thu thập tên Hoàng Hành này đi, các ngươi đứng đó nghi ngờ lung tung hỏng hết việc lớn!

Mấy người ngoài trướng ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không hẹn mà cùng nổi lên một ý niệm cổ quái trong đầu - nếu không có đường lui thì phải tàn nhẫn, một kích đánh vào tử huyệt của đối thủ, Trầm Côn sát phạt quyết đoán thực khiến người ta thấy hổ thẹn không bằng!

Được rồi, việc đã đến nước này, không ra tay cũng không được nữa!

Một giây sau, sau lưng Quan Lăng xuất hiện một thanh Thanh Long đại đao, như Giao long xuất động, mang theo tinh mông thủy khí, chém vào cổ Hoài Tâm; La Phóng Viễn bên hông phóng ra một thanh nhuyễn kiếm màu đen, nhân kiếm hợp nhất chém xuống ngực Hoài Tâm; Hùng Tam Bảo vung mạnh tay lên, con rết dưới chân phóng lên cao, đánh thẳng xuống đầu!

Ba người này đều là Lục Nguyên Vũ tông, liên thủ cùng nhau nên sức tấn công rất mạnh, đối thủ nếu không đề phòng, làm sao có thể chống lại?

Nghĩ tới đó, Trầm Côn cảm thấy yên tâm nhìn lại tên Hoàng Hành trước mặt. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Ta vốn là người chấp hành thiên mệnh, làm nhục ta là làm nhục trời!

Sau khi bị tấn công, Hoàng Hành đau đớn khó nhọc ngẩng đầu dậy, máu chảy thấm đầy hắc bào, bất quá hắn lại dùng máu đó vẽ trên mặt đất những ký hiệu kỳ lạ tạo thành một cái pháp trận nào đó.

- Trầm Côn, ta thay mặt Thiên giết ngươi!

Lời nói vừa dứt, pháp trận dưới chân hắn tản mát ra khí tức khủng bố màu đen, giống như long quyển phong đánh về phía Trầm Côn.

Gắt gao nhìn chằm chằm long quyển phong, trong lòng Trầm Côn bỗng nghĩ: bần tăng đã là Lục Nguyên trung đoạn, lại không có người nào, không có đối thủ thích hợp nào để thử sức mạnh của mình, hay là, dùng tên Hồng Nguyên vũ tông hạ đoạn Hoàng Hành này để thử thực lực của bần tăng!

Trong đầu nghĩ như vậy, nên Trầm Côn ngay lâp tức lấy tâm thái tĩnh như nước bắt đầu cuộc chiến, Cự Linh phù tập hợp lại thành một xấp lớn, hai tay trước ngực vẽ nên Thái Cực đồ, dùng lực đẩy linh phù về phía trước, lấy cứng đối cứng trực tiếp đối chọi lại Long Quyển phong.

Long quyển phong và Cự Linh phù đan vào nhau, đối chọi với nhau, linh phù cuối cùng bị tán thành từng mảnh, nhưng long quyển phong cũng giảm đến một nửa uy thế, táp đến trước mặt Trầm Côn thì chỉ còn là vài cơn gió mát mà thôi.

Trầm Côn tiếp tục tung ra một lượng lớn Cự Linh phù, xòe ra như cái quạt thổi tan Long quyển phong.

- Di?

Thấy Trầm Côn lại tiếp được một chiêu của mình, Hoàng Hành bất giác cảm thấy sợ hãi..

- Ngươi bất quá chỉ là Lục Nguyên hạ đoạn, sao lại ngạnh kháng được một chiêu Hồng Nguyên hạ đoạn của ta?

Tiếp đó lạnh lùng cười:

- Tốt lắm, tiếp một chiêu nữa của ta xem sao?

Hắn bỏ thêm một cái pháp trận dưới chân, ngay lập tức, long quyển phong tái hiện, ẩn ẩn lôi đình quang mang đánh tới.

Trầm Côn gượng tiếp mấy chiêu, cũng hiểu rõ sức mạnh của chính mình: hắn tuy rằng chỉ là Lục Nguyên hạ đoạn, linh phù của hắn cũng không yếu, hắn thực tế có thể sánh ngang với Hồng Nguyên hạ đoạn!

Đương nhiên, hắn chân chính không phải Hồng Nguyên Vũ Tông, không thể phát huy được sức mạnh của Hồng Nguyên Vũ Tông, bất quá chuyện này có gì quan trọng? Giờ khắc này chắc chắn có thể ngăn cản Hoàng Hành!

Trong lúc Trầm Côn hứng chí với sức mạnh của mình, Hoàng Hành lại cảm thấy vô cùng phiền toái!

Thực lực của hắn rõ ràng là mạnh hơn Trầm Côn nhiều, có thể mấu chốt là linh phù có thể khắc chế thuật phong thủy, trước kia chưa có linh phù sư nào dám động thủ trước mặt Hoàng Hành, cho nên, hắn không có chút kinh nghiệm nào đối phó với linh phù! Hoàng Hành xem ra, Trầm Côn chiêu thức thiên mã hành không, cổ quái vạn phần, khiến hắn không có cách nào ngăn chặn được!

Sau hai mấy chiêu, Hoàng Hành rơi vào thế hạ phong!

- Hắc hắc, Hoàng lão huynh, cảm giác bị linh phù áp chế thế nào?

Vừa đánh, Trầm Côn vừa trêu chọc.

- Trầm Côn, ngươi dám chống lại trời, ta thay mặt trời giết ngươi!

Hoàng Hành lớn tiếng hét, hắc bào trên người kéo ra, nhất thời, một cỗ xú khí tanh hôi tràn ngập cả ngọn núi.

Toàn thân tên Hoàng Hành đã thối rữa, ngũ quan mơ hồ, da bị rữa nát, mấy ngón tay còn lộ ra xương trắng, hắn chỉ là một bộ xương được trùm lên lớp da nát vụn mà thôi.

"Lão gia hỏa này cởi y phục ra, sợ là muốn xuất ra sát chiêu đây!"

Trầm Côn cẩn thận đề phòng, bất quá dựa vào kinh nghiệm tác chiến dày dạn, hắn tin tưởng mình có thể cản lại sát chiêu của Hoàng Hành.

Nhưng mà ngay khi Trầm Côn phát linh phù định ngăn cản Hoàng Hành, ngực hắn đột nhiên xao động, theo đó, dù hắn có cố thì cả người cũng không tụ được một tia linh khí!

Thực cốt tán!

Thực cốt tán hắn đã trúng trước kia, ngay tại thời điểm nguy cấp lại phát tác!

Mất đi linh khí, Trầm Côn thân mình lập tức cứng ngắc.

Đúng lúc này, Hoàng Hành đã xúc thế xong, trên người hắn khí đen cuồng chướng, thuấn di đến trước mặt Trầm Côn, song chưởng thối rữa hung hăng vỗ vào ngực trầm Côn!

Hoàn hảo Vũ hồn của bần tăng là loại vĩnh viễn không thể tổn hại, bằng không lần này ngay cả Vũ Hồn cũng bị phá hủy mất. Đây là ý nghĩa cuối cùng của Trầm Côn, sau đó hắn thấy thân thể trượt đi, không rõ đã bị văng đi đâu.

Chứng kiến Trầm Côn dễ dàng bị đánh bại, Hoàng Hành hết sức kinh ngạc:

- Làm sao có thể? Với khả năng hắn vừa thể hiện, thì dù không thể chặn được chiêu này, tối đa cũng chỉ bị thương nhẹ, làm sao ta lại dễ dàng đánh bay hắn như thế?

- Đáng chết, sớm biết thằng nhãi không chịu nổi một kích, ta cũng không cần ra sát chiêu, không những mất đi linh khí, mà đánh bay hắn rồi ta biết đi đâu tìm hắn đây?

- Hoàng huynh, chớ ngây người nữa, đó là thực cốt tán trong người Trầm Côn phát ra, tạm thời phế bỏ toàn bộ võ công!

Phía xa, hòa thượng chỉ bằng một câu nói đã vạch trần chân tướng của Trầm Côn. Hắn tiếc nuối đi tới:

- Ai, đáng tiếc ta đã chậm một cước, nếu sớm giải quyết lũ tạp ngư, nói không chừng có thể đúng lúc ngăn lại Trầm Côn.

Sau lưng hắn, Quan Lăng, La Phóng Viễn, Hùng Tam Bảo ba người đều ngã trên mặt đất, mà Vương Đạc tuy vẫn đứng, nhưng sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hiển nhiên đã trúng kịch độc!

- Quên đi, trúng một chưởng Thiên Nhân Hợp Nhất của ta, Trầm Côn tuyệt đối không thể sống quá ba ngày!

Hoàng Hành không tiếp tục truy tìm Trầm Côn nữa, mà mặc lại hắc bào, điềm nhiên nói:

- Hoài Tâm đại sư, nơi này có mấy tên nhãi ranh không biết sợ trời sợ đất, chúng ta trước thu thập bọn chúng đã?

- Cũng tốt!

Hoài Tâm vẻ mặt vân đạm phong khinh (điềm nhiên), đây vốn là cuộc chiến của Hồng Nguyên Vũ Tông, chỉ cần giải quyết cao thủ của đối phương, số còn lại chẳng qua chỉ là nhãi nhép không đáng nói!

- Hồng Nguyên bạo!

Lát sau, Bạch Mãng sơn vang lên hai tiếng hét lớn, một đoàn hồng quang bao phủ cả ngọn núi (đây là vũ khí sát thương đại quy mô). Đây là chiêu chỉ Hồng Nguyên vũ tông mới thực hiện được - Hồng Nguyên bạo, chiêu này không có tác dụng với cao thủ, nhưng để quét sạch tạp ngư thì vô cùng có tác dụng, ân, đúng là với lực lượng Hồng Nguyên Vũ Tông thì không sợ đối chọi với nhân số đông!

Trầm Côn thì sao?

Không biết bị đánh bay đi bao lâu, Trầm Côn rơi xuống trúng một cây đại thụ, làm cành cây gãy răng rắc.

Đau nhức làm hắn tạm thời tỉnh táo lại, mơ mơ mạng màng mở mắt nhìn, sắc trời đã tối, còn hắn thì đang nằm trên một tán cây rơi trên mặt đất!

Trước mặt Trầm Côn, một lão giả già nua không biết đã bao nhiêu tuổi, răng tóc không còn, nhưng ánh mắt lại lóe lên dâm quang mê đắm, đang tức giận trừng mắt nhìn Trầm Côn!

- Thật là xúi quẩy!

Lão nhân này rống to:

- Lão phu bị cầm tù 60 năm, vất vả lắm mới thoát khỏi lao tù, vừa kiếm được miếng thịt ăn, lại bị ngươi hủy mất!