Hỏa hệ lực lượng cuồng bạo theo cánh tay của Lưu Xương Cử giơ lên cao, trên mặt hắn lúc này không còn mỉm cười như trước nữa.
Hạ Nhất Minh đối với cao thủ cùng cấp bậc đưa ra lời khiêu khích trực tiếp như vậy, nếu như Lưu Xương Cử không phải ở bên trong Thất Thải Cung đã lĩnh giáo qua Vân Vụ phân thân thuật xuất quỷ nhập thần của Hạ Nhất Minh khiến cho trong lòng có chút kiêng kỵ, thì với tính tình của hắn chỉ sợ lúc này đã nổi trận lôi đình.
Hít sâu một hơi, Hỏa hệ lực lượng được Lưu Xương Cử ngưng tụ lại càng lúc càng nồng đậm, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Hạ Nhất Minh muốn từ trong ánh mắt đối phương nhìn ra được một tia bối rối.
Chỉ là, rất nhanh sau đó hắn đành thất vọng phát hiện, ánh mắt của Hạ Nhất Minh cực kỳ bình tĩnh, hắn chưa từng thể hiện ra sự sợ hãi đối với Hỏa hệ lực lượng đang được ngưng tụ ở trước mặt.
Tức giận hừ lạnh một tiếng, tu vi hàm dưỡng của Lưu Xương Cử có tốt tới đâu cũng không thể chịu được vẻ khinh miệt không che dâu như vậy. Hắn tiến lên trước một bước vượt qua khoảng cách giữa hai người đem Hỏa hệ lực lượng cường đại trên tay đánh về phía trước ngực Hạ Nhất Minh.
Mặc dù Hạ Nhất Minh đã từng nói qua, hắn có thể phóng tay mà thi triển, nhưng Lưu Xương Cử dù sao cũng không có ý tứ đuổi tận giết tuyệt. Lực lượng một chưởng này nhìn qua thì cường đại, nhưng chủ yếu là chỉ muốn chấn bay thân thể Hạ Nhất Minh ra khỏi đại điện mà thôi.
Dù sao lần này tới bắc hải khẳng định sẽ gặp phải cảnh các thánh thú vương cản trở, đối với nhân loại mà nói có thể thêm được một phần lực lượng trợ giúp là rất quý giá.
Lực lượng cường đại từ trong lòng bàn tay Lưu Xương Cử thoát ra, giống như nước đang không ngừng khuếch tán ra trên ngực Hạ Nhất Minh.
Đám người Băng Tiếu Thiên vốn đang có chút khẩn trương nhất thời bình tĩnh lại, bọn họ cũng âm thầm cảm thán, Lưu Xương Cử mặc dù tính tình nóng như lửa nhưng lại có thể biết được cái gì nên làm cái gì không nên làm.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLChỉ bằng vào chiêu thức này cũng đã đem toàn bộ tâm tư và tu vi võ đạo biểu diễn ra ngoài.
Nhưng mà, ngay sau đó một khắc bọn họ đều phải trợn tròn mắt lên nhìn, đồng tử ai cũng nở to ra, không ai tin được điều mà bản thân đang nhìn thấy.
Thân thể Hạ Nhất Minh thoáng rụt người lại một chút giống như người bình thường lúc hô hấp ngực hơi thụt lại. Hai chân giống như rễ cây đại thụ không chút nào di chuyển, thân thể hơi ngửa ra sau đã có thể đem một chưởng này của Lưu Xương Cử hóa giải toàn bộ.
Trên người hắn, kiện phòng hộ kỳ dị không một mảy may bị tổn hại, ngay cả một ít dấu ấn màu trắng cũng không lưu lại.
Lưu Xương Cử trợn tròn hai mắt lên, sắc mặt hắn lập tức trở nên âm trầm.
Bị một chưởng của Lưu Xương Cử đánh trúng ngực nhưng lại có thể dùng phương thức đó dễ dàng hóa giải, hơn nữa chủ yếu là một chưởng khi chạm vào ngực đôi phương làm cho hắn cảm thấy tương đối quái dị, giống như thiêu thân lao vào lửa vậy.
Một khi bản thân có loại cảm giác này sẽ khiến cho bất luận kẻ nào cũng khó có thể tiếp nhận nổi.
Hạ Nhất Minh thẳng thắn dùng nhực đón đỡ một chưởng cực kỳ hung mãnh, mặc dù đối phương khôn có ý tứ giết chết hắn, nhưng bị một cỗ lực lượng cường phản chấn cũng không phải là dễ chịu.
Đương nhiên, cỗ lực lượng này đã bị hóa giải cho còn rất nhỏ, đừng nói với thể chất của Hạ Nhất Minh bây giờ, cho dù là Ngũ Khí đại tôn giả cảnh giới thì nhiều nhất chỉ lui về sau một hai bước mà thôi.
Ngày trước giao thủ với Phất Lan Khắc Lâm, vị giáo hoàng bệ hạ này đã đem toàn bộ thực lực cũng không gây ra được chút trầy xước nào cho Huyền Quy Xác. Còn vừa rồi Lưu Xương Cử ra tay, nếu như hắn chỉ bằng vào cỗ lực lượng như vậy mà muốn có thể phá vỡ được bộ áo giáp này mới là chuyện khó tin.
- Lực phòng ngự thật là mạnh a. - Lưu Xương Cử lui lại phía sau từng bước một, ngữ khí của hắn vô cùng ngưng trọng:
- Hạ huynh, kế tiếp lão phu sẽ vận dụng Hỏa hệ thần lực.
Mọi người xung quanh giật mình một cái, Băng Tiếu Thiên vội vàng đứng lên nói:
- Lưu huynh, bàn luận với nhau chỉ điểm đến là dừng, cần gì phải thương tổn hòa khí như vậy?
Đối với những Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả như bọn họ mà nói, chỉ cần không sử dụng tới thần chi lực lượng như vậy dù chiến đấu có hung hiểm tới mức nào cũng không phải là cuộc chiến sinh tử. Nhưng nếu có một bên sử dụng thần chi lực lượng, mà một bên lại không muốn cùng đối phương tiến hành sinh tử chiến thì chỉ có biện pháp là nhanh chóng bỏ chạy mà thôi.
Lưu Xương Cử hơi giật mình một cái, trên mặt hắn lộ ra một tia cười khổ.
Một chưởng vừa rồi của hắn mặc dù chưa sử dụng toàn lực, nhưng kiện phòng hộ trên lưng Hạ Nhất Minh mang tới cho hắn cảm giác khác lạ. Đó là nếu sử dụng công kích bình thường thì khẳng định sẽ không tạo ra được chút tác dụng nào với nó, cho dù là hắn sử dụng thần binh cũng đừng mơ tưởng phá vỡ được lực phòng ngự của kiện phòng hộ đấy.
Duy nhất có thể so sánh với nó, hoặc là có khả năng phá vỡ lực phòng ngự của kiện thần binh này cũng chỉ có thần chi lực lượng mà thôi.
Nhưng mà, những lời này hắn lại không thể nói ra khỏi miệng được.
Than nhẹ một tiếng, Lưu Xương Cử nói:
- Băng huynh, các ngươi không ngại thì thử một chút, lực phòng hộ của thần binh này rất mạnh, chỉ sợ còn hơn Ngũ Hành Vũ Y một bậc.
Lúc này, tất cả mọi người mới thật sự thất kinh.
Ngũ Hành Vũ Y được chế tạo do tài liệu mấy vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả đem từ môn phái mình tới, hơn nữa để cho thiên hạ đệ nhất đoán tạo thuật Lưu Ly động chủ tự mình chế tạo. Trong cảm giác của bọn họ thì trừ khi gặp phải thần khí trong truyền thuyết còn không lực phòng ngự của kiện thần binh này chính là thiên hạ đệ nhất. Nhưng lúc này kiện phòng hộ trên lưng Hạ Nhất Minh lại được Lưu Xương Cử đánh giá như thế làm cho trong lòng mọi người có chút khó có thể chấp nhận được.
Băng Tiếu Thiên miễn cường cười, nói:
- Hạ huynh, không biết kiện thần binh này từ đâu mà đến?
Hạ Nhất Minh chần chờ một chút, nói:
- Đây là do Hạ mỗ đoán tạo ra.
Hắn nói những lời này cũng có chút mưu lợi, Huyền Quy Xác mặc dù do Cửu Long Lô đoán tạo nhưng đoán tạo giả chính thức cũng không phải là hắn, mà là chín đầu Hỏa Long cường đại đã sống ở trong đó không biết bao nhiêu năm.
Đương nhiên, chuyện này hắn sẽ vĩnh viến không nói cho người thứ hai biết.
Sắc mặt Lưu Xương Cử thay đổi vài lần, thần binh này lại do chính tay Hạ Nhất Minh đoán tạo thành sao? Chẳng lẽ thiên phú đoán tạo của hắn lại có thể đạt tới trình độ kinh thế hãi tục như vậy?
Ngao Bác Duệ chậm rãi đứng lên, nở nụ cười nói:
- Hạ huynh, kiện thần binh này không biết được đoán tạo từ tài liệu gì mà thành?
Ánh mắt mọi người lập tức dừng lại ở trên kiện thần binh, bởi vì bọn họ đều biết trừ khi tài liệu đó còn quý giá hơn cả Thiên Y Vô Phòng cùng với da Kỳ Lân thú kết hợp lại, nếu không thì không thể nào đoán tạo được thần binh cường đại như thế.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười nhạt, sau đó chân khí nhanh chóng nhập vào trong Huyền Quy Xác.
Trong nháy mắt, chiếc phòng hộ trên lưng màu đen tỏa ra quang mang màu vàng chói mắt, đồng thời nó dần to ra, ở trước mắt bao nhiêu người đã hóa thành một cái Huyền Quy Xác.
Lưu Xương Cử há to miệng, cho dù là hắn giờ phút này cũng vô cùng rung động, miệng thì thào nói:
- Huyền....quy....xác....
Ba chữ này mặc dù rất nhẹ nhưng lại giống như tiếng sấm vang bên tai mọi người.
Huyền Quy hơn nữa có màu vàng kim, có thể thay đổi kích thước, đây chính là bảo vật mà do thần thú chính thức lưu lại. Căn bản những kiện bảo khí như da Kỳ Lân thú hay Thiên Y Vô Phùng có thể so sánh.
Lưu Xương Cử thở dài một hơi, đến tận lúc này trong lòng hắn mới hoàn toàn bình lặng. Nếu như trên tay hắn cũng có một bộ Huyền Quy Xác, như vậy hắn cũng đủ tự tin có thể đứng yên một chỗ cho người ta đánh mà không việc gì.
Bởi vì trên thế giới này đã không còn tồn tại thần đạo cường giả, với lực phòng ngự của Huyền Quy Xác thì không còn gì có thể phá vỡ được lực phòng ngự của nó.
- Được cho một cái Huyền Quy Xác.... - Lưu Xương Cử hơi có chút cảm thấy tâm tàn ý lạnh nói:
- Hạ huynh cả báu vật cỡ này cũng có thể đoán tạo thành công khiến cho lão phu cảm thấy mặc cảm a.
Hắn nói những lời này không chút nào che dấu sự nản chí của mình, phương diện đoán tạo thuật mà hắn tự hào bấy lâu nay cũng bị Hạ Nhất Minh hoàn toàn áp chế. Lòng kiêu ngạo mấy trăm năm qua bị dẫm nát chỉ trong vài phát đồng hồ, hiển nhiên khiến cho tâm tình của hắn khó có thể tiếp nhận kịp.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, hắn cũng không đứng ra khuyên giải đối phương, bởi vì hắn cũng không muốn cho người khác biết chín đầu Hỏa Long trong Cửu Long Lô có nhân tính.
- Hạ huynh, thần thú đã sớm biến mất mấy ngàn năm nay, ngươi làm sao có được Huyền Quy Xác? Vận khí thật là tốt. - Ngao Bác Duệ hâm mộ nói.
Hạ Nhất Minh hiển nhiên hiểu được hắn đang muốn hỏi gì, lắc đầ cười nói:
- Ngao huynh, Hạ mỗ có được Huyền Quy Xác trong Sinh Tử Luân Hồi, lần đó may mắn có thể thoát thân thành công.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng nhất thời bỏ đi ý định dò xét, mấy ngàn nưam qua hễ người tiến vào trong Sinh Tử Luân Hồi đều khó có thể lui bước, Hạ Nhất Minh có thể đi ra hơn nữa mang theo cả Huyền Quy Xác thì cũng không có nghĩa là người khác cũng sẽ có vận may như thế.
Dù sao bọn họ tuyệt đối không muốn để cho môn hạ đệ tử kiệt xuất nhất của mình rơi vào tình trạng cửu tử nhất sinh.
Hai tai Hạ Nhất Minh hơi động, hắn bỗng nhiên thăm dò một chút rồi quay đầu nhìn về phía xa.
Đám người Băng Tiếu Thiên cũng hơi ngẩn người ra, sau đó cũng tự mình cảm ứng một chút, ở phía xa đang có hai cỗ khí tức cường đại nhanh chóng di chuyển về phía này.
Bọn họ không có bất cứ ý tứ che dấu nào mà trực tiếp phóng thích ra khí tức của bản thân, giống như hai ngọn đèn giữa đêm tối khiến cho người ta không thể không chú ý tới.
Sắc mặt bọn họ khẽ thay đổi, bởi vì bọn họ cũng có thể cảm nhận được phản ứng của Hạ Nhất Minh so với bọn họ nhanh hơn một chút, điều này nói lên rằng tu vi võ đạo của người này rõ ràng cao hơn mọi người ở đây.
Trong lòng mọi người không khỏi âm thầm nói, thật không hiểu tiểu tử này tu luyện thế nào mà đạt được trình độ như vậy?
Băng Tiếu Thiên thầm than một tiếng, đem nỗi cảm khái trong lòng đè nén xuống, cất cao giọng nói:
- Đế huynh, Cát Ma môn chủ, hai vị đại giá quang lâm, hoan nghênh hoan nghênh....
Hai đạo tiếng huýt sáo từ xa truyền tới, Đế Thích Thiên cười lớn nói:
- Băng huynh, Lưu huynh bọn họ cũng tới rồi sao?
- Lão phu đã tới rồi, chỉ còn chờ hai vị thôi. - Lưu Xương Cử cất cao giọng nói.
Vài người bọn họ cũng không phải là lớn giọng hét lên mà bình thường nói truyện, nhưng thanh âm có thể truyền đi rất xa giống như đang nói truyện ở ngay bên cạnh vậy.
Tu vi bực này làm cho các đệ tử bên trong đại điện không khỏi cảm thấy hâm mộ.
Bóng người chớp lên, trong đại điện đã xuất hiện thêm hai đạo thân ảnh, đúng là hai người cùng với Hạ Nhất Minh tiến vào Bắc Cương: Đế Thích Thiên và Cát Ma môn chủ.
Hai người này vẻ mặt đầy phong trần, có thể thấy được hành trình vô cùng gian khổ, hơn xa sự tưởng tượng của người bình thường.
Đế Thích Thiên xoay chuyển ánh mắt, cười nói:
- Nguyên lai các vị đã tới rồi, hai người lão phu lại là người tới cuối cùng a.
Băng Tiếu Thiên cười ha hả, truyền lệnh xuống cho môn hạ đệ tử đun nước để cho hai người tắm rửa sạch sẽ, sau đó nhanh chóng bầy thêm một cái bàn mời bọn họ vào vị trí.
Kỳ Lân thánh chủ cười tủm tỉm nói;
- Các Ma môn chủ, nghe nói các ngươi ở sâu trong bắc hải truy tìm Tuyết Hồ không biết có thành công không?
Cát Ma Phàm Thù bình tĩnh liếc mắt nhìn đối phương, cổ tay hơi rung lên, một kiện vật phẩm màu trắng xuất hiện ngay trung tâm bữa tiệc.
Hạ Nhất Minh chỉ đảo mắt qua một cái đã nhận ra được đây chính là thi thể của Tuyết Hồ.
Hắn kinh ngạc đưa mắt nhìn lão thích khách, trong lòng lại càng kiêng kỵ đối phương hơn vài phần.
Băng Tiếu Thiên mở lớn hai mắt cười nói:
- Cát Ma môn chủ ra tay quả nhiên là không làm người khác thất vọng.
Hắn hơi gật đầu một cái:
- Trong tay Lễ Huân đã có hai mươi khối Tuyết Hồ linh đan, nếu tiếp tục có thêm hai mươi khối nữa thì dù chuyện gì xảy ra như vậy cũng đủ dùng. Hành trình tới Băng Đảo lần này lại gia tăng thêm vài phần thành công nữa.
Ánh mắt mọi người đều hiện lên quang mang vui mừng, đối với bọn họ mà nói không gì tốt hơn là tin tức này.
Đế Thích Thiên nhẹ nhàng kinh hô lên một tiếng, nói:
- Hạ huynh, ngươi cũng giết được Tuyết Hồ sao?
Hạ Nhất Minh lên tiếng nói:
- Con Tuyết Hồ này đã bị Cát Ma môn chủ đả thương một chút, cho nên Hạ mỗ mới may mắn đuổi kịp.
Hắn nói như vậy chính là không hy vọng lực chú ý của mọi người quá tập trung vào Bạch Mã Lôi Điện.
Cát Ma Phàm Thù khẽ liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng cũng không có bất cứ giải thích nào. Hắn đương nhiên biết rõ kết quả một kiến đó, nhưng cũng không cùng Hạ Nhất Minh hơn thua miệng lưỡi làm gì.
Băng Tiếu Thiên vung tay tóm lấy thi thể Tuyết Hồ, do dự một chút nói:
- Hạ huynh, Tuyết Hồ linh đan của ngươi là tự chế thành sao?
Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu nói:
- Hạ mỗ luyện chế hai lô cũng may là đều thành công.
Lưu Xương Cử thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu, Đế Thích Thiên cùng Cát Ma Phàm Thù không hiểu chút nào liếc mắt nhìn nhau, nhưng các Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả còn lại thì hết sức hiểu tâm tình của hắn.
Hạ Nhất Minh chẳng những có tu vi võ đạo cao hơn bọn họ một bậc, hơn nữa ở phương diện đoán tạo thuật và luyện đan đều có được thành tựu người khác khó với tới được. Đối mặt với một nhân vật như thế, trong lòng bọn họ tự nhiên là vô vàn cảm khái.
Băng Tiếu Thiên vung tay ném thi thể Tuyết Hồ về phía Hạ Nhất Minh nói:
- Hạ huynh, một chuyện không phiền hai chủ, Tuyết Hồ linh đan lần này mời ngươi tiếp tục luy chế a.
Hạ Nhất Minh không chút do dự nói:
- Luyện đan thì không có vấn đề gì, nhưng những tài liệu đi kèm thì Hạ mỗ không có đủ.
Băng Tiếu Thiên kinh ngạc bật cười nói:
- Dược liệu của Băng Cung chúng ta mặc dù không dự trữ được nhiều như Động Thiên Phúc Địa, nhưng để luyện chế một ít Tuyết Hồ linh đan thì không có vấn đề gì.
Hạ Nhất Minh cười cười thu nhận lấy thi thể của Tuyết Hồ, Cát Ma Phàm Thù lần này quả là hào phóng a, ngay cả nội đan Tuyết Hồ cũng không lấy ra. Hiển nhiên đối với lão thì có thể tiến được vào trong Băng Đảo thì những chuyện khác không còn quan trọng nữa.
Băng Tiếu Thiên đưa ánh mắt nhìn mọi người xung quanh cao giọng nói:
- Các vị, Lễ Huân quang hóa Ngũ Hành Vũ Y có lẽ phải ba ngày nữa mới xong. Cho nên lão phud dề nghị năm ngày sau chúng ta xuất phát tiến vào trong Bắc Hải. Không biết ý các vị thế nào?
Đối với đề nghị này của lão hiển nhiên không có bất luận ai đứng ra phản đối.
Hạ Nhất Minh kéo theo Viên Lễ Huân cáo từ rời đi trước, Viên Lễ Huân tiếp tục chuyên tâm quang hóa Ngũ Hành Vũ Y, nàng biết lực phòng hộ của kiện vũ y này tuy không thể so sánh được với Huyền Quy Xác, nhưng đương kim thế gian chính là một kiện thần binh có lực phòng hộ đệ nhất.
Các cao thủ Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả bởi vì muốn đề cao lực lượng phòng hộ của nàng cho nên đã không tiếc của cải mà trợ giúp, nếu nàng không thể thuận lợi quang hóa được thì quả thật khiến cho bọn họ phải thất vọng a.
Cho nên mấy ngày sau đó, nàng đầu nhập toàn bộ tinh thần vào trong việc quang hóa vũ y.
Phía trước kiện Ngũ Hành Vũ Y có năm khối nội đan có thuộc tính bất đầu, trong đó có một viên nội đan là Thủy thuộc tính. Dưới sự chỉ điểm của Hạ Nhất Minh, nàng bắt đầu tiến hành liên hệ với khối nội đan này, rồi từ từ khiến cho bốn khối còn lại cổng hưởng theo cuối cùng trong ba ngày cũng thành công quang hóa được kiện thần binh này.
Sau khi biết được tin tức này, kể cả Hạ Nhất Minh tất cả các cường giả đều thở dài một hơi.
Đám người Cát Ma Phàm Thù chưa chắc đã để ý tới tính mạng của Viên Lễ Huân, nhưng bởi vì Hạ Nhất Minh ở đây, hơn nữa sau khi chứng kiến thực lực của hắn thì không còn có người nào nguyện ý là địch nhân của hắn.
Cho nên tất cả mọi người hết sức lo lắng, nếu Viên Lễ Huân quang hóa thần binh thất bại, thif cuối cùng Hạ Nhất Minh sẽ làm ra chuyện gì a?
May mắn là chuyện này không hề xảy ra, cho nên tất cả mọi người mới có cảm giác vui mừng như thế.
Trong vòng năm ngày này, Hạ Nhất Minh cũng không hề nhàn rỗi, hắn từ dược phòng của Băng Cung lấy được rất nhiều dược liệu trân quý, đem máu của Tuyết Hồ luyện chế hết hơn một nửa, cuối cùng đã luyện chế ra được năm mươi khối Tuyết Hồ linh đan.
Hắn đưa ba mươi khối đưa cho Viên Lễ Huân, kể từ đó trong tay nàng đã có tộng cộng năm mươi khối Tuyết Hồ linh đan.
Số lượng linh đan nhiều như vậy, chỉ cần nàng không coi nó là kẹo đường để ăn, thì hành trình tới Băng Đảo lần này có thừa khả năng để ứng phó.
Về phần hai mươi khối Tuyết Hồ linh đan còn lại Hạ Nhất Minh cũng không hề có ý định giấu đi, mà hắn đem phân cho mỗi người hai khối để phòng bị bất cứ tình huống nào xảy ra.
Hắn vốn tưởng rằng dưới sự liên thủ của đông đảo Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả thì hành trình tới Băng Đảo lần này tương đối ổn, nhưng địa điểm Băng Đảo lần này xuất hiện lại ở sâu trong Bắc hải.
Băng Tiếu Thiên ra lệnh cho toàn bộ môn nhân đệ tử thu thập các loại dị biến xảy ra trong Băng Nguyên, sau đó tập hợp toàn bộ kết quả đưa cho Thần Toán Tử dự đoán một lần.
Bởi vì muốn thu thập những tư liệu này cho nên mấy năm trước Băng Cung không hề có một tên đệ tử nào được phái vào Quỷ Khốc Lĩnh. Bởi vì toàn bộ lực lượng của Băng Cung đều tập trung cho nhiệm vụ này.
Bên trong Bắc hải không phải là địa phương cho nhân loại sinh tồn, nếu ở niên đại thần đạo còn tồn tại thì chỉ có cường giả thần đạo mới có thể tiến vào trong đó. Cho dù là Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả cũng không dám vượt qua giới tuyến đi sâu vào bên trong.
Bất quá sau khi thần đạo biến mất, các thần thú cũng tuyệt tích khỏi nhân gian.
Chính vì trong núi không có hổ xưng vua, cho nên khỉ mới xưng vương, những Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả bắt đầu tiến vào bắc hải và ngoại hải.
Sau khi biết nguy hiểm ở bên trong Hạ Nhất Minh đã đem toàn bộ linh đan chia ra cho mỗi người hai viên đủ để cho bọn họ trong lúc nguy cấp có thể khôi phục lại chân khí. Nếu dưới sự vây công của thánh thú vương thì với hai viên Tuyết Hồ linh đan này sẽ đại biểu cho hai tính mạng.
Hạ Nhất Minh vẫn luôn ghi nhớ câu nói kia của Băng Tiếu Thiên, chuyến đi tới Bắc hải lần này tất cả mọi người phải đồng tâm hiệp lực.
Nếu không như thế, cho dù là ai cũng không có khả năng bảo trụ được tánh mạng dưới sự vây công của các thánh thú vương.
Đạo lý này tất cả mọi người hiểu rất rõ ràng.
Năm ngày sau, đám người Hạ Nhất Minh cuối cùng đã rời khỏi Băng Cung đi về phía Bắc hải xa xôi.
Hạ Nhất Minh để Bạch Mã Lôi Điện cho Viên Lễ Huân cưỡi, Bạch Mã mặc dù tâm cao khí ngạo nhưng trí tuệ vô cùng thông minh, khi biết rõ thân phận của nàng cũng không hề kháng cự lại.
Điều này cũng khiến cho Hạ Nhất Minh vô cùng yên tâm.
Với tốc độ và thực lực của Bạch Mã Lôi Điện, chỉ cần Viên Lễ Huân còn ở trên mình nó không xuống thì tuyệt đối có thể bình an vô sự.
Trước khi hành trình bắt đầu, Hạ Nhất Minh đã dặn dò Bạch Mã Lôi Điện rất lâu, mà Bạch Mã Lôi Điện cũng biết đây không phải chuyện đùa cho nên nhanh chóng đáp ứng hắn.
Về phần Bách Linh Bát cùng thần đạo Ngưng Huyết Nhân, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không hề phát hiện ra được bọn họ đang ở chỗ nào.
Bất quá, đối với một tia thần niệm liên lạc trong đầu Hạ Nhất Minh có thể xác định được khoảng cách giữa ba người cũng không xa. Chỉ là không biết Hạ Nhất Minh thi triển thủ đoạn gì khiến cho bọn họ không thể phát hiện ra.
Mấy ngày sau, đoàn người đã vượt qua băng nguyên mênh mông bát ngát tiến nhập vào trong bắc hải.
Mặc dù nơi đây được gọi là Bắc hải, nhưng cảnh sắc ngàn dặm xung quanh vẫn bị đóng băng hoàn toàn.
Trên biển là những tảng băng dầy đặc và to lớn, đừng nói là người đi trên đó không có việc gì xảy ra, cho dù là Linh Tượng cự tộc tới thì những tảng băng này cũng có thể thừa nhận được sức nặng của nó.
Bất quá, chủng loại linh thú ở Bắc hải vô cùng đa dạng, rất nhiều mãnh thú và linh thú bọn họ đều chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Cho dù là đám người Băng Tiếu Thiên đã nhiều lần tiến vào Bắc hải thì cũng có một ít sinh vật không biết chút gì về nó.
Đối với nhân loại mà nói, nơi này tuyệt đối là một bảo tàng chưa được khai phá, nhưng với thực lực bình thường của nhân loại mà tiến vào nơi đây thì khả năng quay trở về sẽ không lớn.
Dã thú nơi này trời sinh tính tình hung mãnh, linh thú vô cùng xảo trá, thường thường từ những địa điểm khó có thể tưởng tượng nổi tiến hành phục kích.
Mặc dù đám linh thú này không hề mang tới cho bọn họ một chút thương tổn nào, nhưng nhiều ít bao nhiêu thì cũng tạo thành được chút ảnh hưởng, khiến cho Hạ Nhất Minh đối với sinh vật nơi đây sinh ra một cái nhìn mới.
Sau khi tiến vào Bắc hải, khí trời đột nhiên trở nên lạnh hơn, dù là với tu vi của mọi người đã khiến cho nóng lạnh bất xâm nhưng cũng có thể cảm nhận được từng đợt hàn khí.
Tuy nhiên, làm cho Hạ Nhất Minh phải bất ngờ chính là Viên Lễ Huân lại không có bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại tinh thần nàng vô cùng phấn chấn.
Nàng tu luyện chính là Thâm Hàn tâm pháp, giờ phút này tác dụng của nó hoàn toàn phát huy ra, sau mấy ngày hành trình tu vi của nàng đã mơ hồ cao hơn trước một bậc.
Về phần Bảo Trư, Bạch Mã Lôi Điện cùng Kỳ Lân thú thì đối với những hàn khí này không chút nào để ý tới.
Bởi vì chảy xuôi trong cơ thể bọn chúng là dòng máu của thần thú, nếu ngay cả chút hàn khí này cũng không thể thừa nhận nổi thì máu thần thú c không đáng tiền rồi.
Dọc theo đường đi đều là Băng Tiếu Thiên cùng Đế Thích Thiên thương nghị lộ trình cho mội người, cũng không biết Thần Toán Tử đã dặn dò những gì nhưng hành trình của bọn họ càng ngày càng trở nên chậm hơn.
Qua tiếp mấy ngày, trên mặt Băng Tiếu Thiên và Đế Thích Thiên đều hiện lên vẻ vui mừng, mọi người lập tức hiểu được khẳng định bọn họ không còn cách xa nơi Băng Đảo xuất hiện nữa.
Nhưng mà, vẻ vui mừng trên mặt bọn họ không thể duy trì được bao lâu, bởi vì ngay lúc bọn họ đang xác định lại phương hướng cụ thể thì từ nơi nào đó truyền ra những tiếng rống kinh thiên động địa.
Một đạo, hai đạo, ba đạo liên tục vang vọng trong thiên địa mãi không dứt.