Vũ Thần

Chương 702: Suy đoán về thần đạo

Tiếng rống của nó tỏa ra long uy khiến cho trời đất biến sắc, quỷ thần khiếp sợ. Trong nháy mắt, khi tiếng rồng truyền ra xa, tất cả những ngọn núi xung quanh cũng hoàn toàn im ắng. Từ mãnh thú trong rừng cho tới các loại côn trùng cũng đều bị tiếng rống làm cho sợ hãi.

Một cơn gió chợt thổi qua, ngay cả tiếng gió cũng chẳng hề có. Lúc này, cả thế giới hoàn toàn yên tĩnh.

Tiểu bảo trư đứng trên giữa hai sừng của đại bảo trư. Thân thể nó đứng thẳng lên trông giống như một vị đế vương nắm trong tay quyền sinh sát, đang đưa mắt nhìn tất cả mọi thứ.

Hạ Nhất Minh lẳng lặng nhìn bảo trư. Ở chung với nó mấy năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy bảo trư như vậy. Trước đây, cho dù là Long Xà trong Quỷ Khốc lĩnh, hay đối mặt với vô số thánh thú, linh thú cùng với mãnh thú của bộ tộc Đồ Đằng, bảo trư cũng dùng tiếng rống mà lập uy, nhưng vẫn chưa có được dáng vẻ như thế này.

Vào lúc này, cặp mắt của nó hoàn toàn tỏa sáng, giống như là đã tìm thấy một mục tiêu phấn đấu cho bản thân. Từ nay về sau không còn sống một cuộc sống như cũ nữa.

Sau khi gặp lại đại bảo trư, thấy được thi thể của nó, tiểu bảo trư đã phát ra tiếng rống giận dữ của bản thân. Đồng thời, thông qua tiếng rống đó mà thể hiện mục tiêu của nó trong tương lai.

Từ từ, bảo trư cuộn mình nằm xuống. Nó phủ phục trên đầu đại bảo trư, nhẹ nhàng dùng bốn chân vuốt ve. Hạ Nhất Minh thở dài một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng để trước mặt bảo trư.

Hơi do dự một chút, cuối cùng tiểu bảo trư liền theo cánh tay, nhào vào trong lòng hắn.

Mặc dù nó sống hơn mấy trăm năm. Nhưng với cuộc sống rất dài của linh thú thì tuổi của nó vẫn còn quá nhỏ. Mà trong mấy trăm năm qua, nó vẫn sinh sống trên Thiên Trì sơn, dưới sự bảo bọc của Đế Thích Thiên đại nhân nên chẳng có người nào dám động tới nó. Vì vậy mà cuộc sống của nó vẫn thuận buồm xuôi gió, không hề có gì trắc trở. Tuy nhiên đến lúc này, nó đã thực sự trưởng thành.

Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng ôm bảo trư vào trong lòng, mà thầm cảm khái. Cái cảm giác của hắn hết sức quái dị, giống như tiểu tử mà mình nuôi nấng bao năm chợt đến lúc trưởng thành có thể rời khỏi bản thân. Vì thế mà trong lòng vừa có chút vui mừng lại vừa không muốn.

Lắc đầu, Hạ Nhất Minh vất bỏ ý nghĩ hoang tưởng đó ra khỏi đầu. Trước tiên, bảo trư đã sống mấy trăm năm mà hắn mới có hai mươi mấy tuổi thì làm sao có thể sinh ra một tiểu hài tử như vậy được cơ chứ?

Chỉ có điều, cảm giác đó tương đối khó tả, nhưng nó có chút rõ ràng khiến hắn không thể kìm chế được.

Một lúc sau, Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng nói:

- Chúng ta đem đi chôn nhé.

Bảo trư đang nằm trong lòng hắn, gật đâu. Sau đó, nó từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía đại bảo trư, thể hiện rõ một sự kiên quyết.

- Bảo trư vừa mới nói gì? - Sở Hao Châu bước lên nhẹ nhàng hỏi.

Hạ Nhất Minh gật đầu, nói:

- Bảo trư vừa mới thề rằng nó nhất định phải trở thành thần thú.

Sở Hao Châu biến sắc, quay đầu nhìn đại bảo trư, rồi nói:

- Nhìn nó chắc là đang trong lúc đột phá thì thất bại.

Hạ Nhất Minh gật đầu, nói:

- Luân Hồi chi địa thực ra là để dành cho cao thủ Cửu Cửu Trọng Thiên tìm hiểu về năng lượng bản nguyên. Một khi hiểu được thành công thì có thể đột phá cực hạn, đặt chân vào thần đạo. Khảo nghiệm đó không chỉ dành cho con người mà ngay cả thánh thú có huyết mạch thần thú cũng thế.

Sở Hao Châu hiểu được câu nói của Hạ Nhất Minh. Trong Luân Hồi chi địa có được tác dụng thần kỳ như thế nên mới khiến cho đại bảo trư tìm tới đó. Nhưng cuối cùng, nó lại biến thành như thế này.

Hít một hơi thật sâu, Sở Hao Châu trầm giọng hỏi:

- Lão đệ! Trong Luân Hồi chi địa, thiên địa lực như thế nào?

Hạ Nhất Minh giật mình, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Rất nhiều....ít nhất thì dầy hơn bên ngoài nhiều lắm. - Vừa nói, hắn vừa liếc mắt về một hướng rồi nói tiếp:

- Ngay cả so với Quỷ Khốc lĩnh cũng chẳng hề thua kém.

Tinh quang trong mắt Sở Hao Châu chợt lóe lên, thì thào:

- Nếu có được thiên địa lực mạnh như vậy...

Hạ Nhất Minh nghe thấy lão nói mà nghi hoặc, hỏi:

- Sở lão ca! Huynh nhớ tới cái gì vậy?

Sở Hao Châu lắc đầu, nói:

- Lão đệ có chuyên không biết. Thực ra, mấy ngàn năm qua mọi người cũng đều suy đoán tại sao sau khi cao thủ thần đạo biến mất lại không thể có được người nào đột phá tới thần đạo.

Trong mắt Hạ Nhất Minh nhất thời hiện lên một chút vui mừng lẫn sợ hãi, nói:

- Lão ca! Việc này có bao nhiêu người tham gia thảo luận?

- Rất nhiều người. - Sở Hao Châu trầm giọng nói:

- Mấy ngàn năm từ sau khi thần đạo mất đi, cuộc thảo luận đó vẫn diễn ra, chưa hề kết thúc. Hơn nữa, tất cả tôn giả đã củng cố cảnh giới đều tham gia vào đó.

Hạ Nhất Minh vô thức gật đầu. Hắn có thể hiểu được lời nói của Sở Hao Châu.

Thần đạo...khoảng cách từ một người bình thường tới đó quá mức xa xôi. Ngay cả tiên thiên, hay tam hoa cường giả hay đám tôn giả chưa củng cố cảnh giới cũng đều không có tư cách tham gia thảo luận...

Nhưng đối với đám tôn giả đã củng cố cảnh giới mà nói thì trong lòng bọn họ đều có một giấc mộng đó chính là đặt chân vào thần đạo. Vì thế mà bọn họ mới có được mục đích để tham gia vào cuộc thảo luận.

Có lẽ, trong vấn đề này, đám tôn giả đều gạt qua thành kiến mà bắt tay với nhau. Ngay cả những người đứng trên đỉnh cao của nhân đạo cũng như thế.

Vào lúc này, Hạ Nhất Minh cũng không biết, Kỳ Lân thánh chủ của bộ tộc Đồ Đằng và tông chủ đại nhân của Thiên Trì sơn nhất mạch đều đã tới Bắc Cương băng cung. Nếu hắn mà biết được tin tức này, chắc chắn có thể khẳng định suy đoán của mình.

- Lão ca! Các ngươi đưa ra kết luận gì? - Hạ Nhất Minh có chút hy vọng, dò hỏi.

Nét mặt Sở Hao Châu hết sức nghiêm túc, nói:

- Mấy ngàn năm qua, có vô số người tham gia phân tích. Tất cả đều có một điểm chung đó là do trên thế giới này, thiên địa linh khí giảm xuống rất nhiều. Vì thế mà hạn chế cao thủ thần đạo xuất hiện. - Lão dừng lại một chút, rồi nói thêm:

- Bất luận là cường giả nhân loại hay thánh thú có huyết mạch thần thú đỉnh phong cũng không thể đi vào thần đạo.

Hạ Nhất Minh biến sắc. Ngay cả bảo trư đang nằm trong lòng hắn cũng ngẩng đầu nhìn Sở Hao Châu.

Nét mặt Sở Hao Châu vẫn vô cùng nghiêm nghị, nói tiếp:

- Điều này không chỉ thể hiện trên người cao thủ thần đạo mà ngay cả những người trong thế giới nhân loại cũng có thể thấy được một chút tung tích.

Hạ Nhất Minh giật mình. Hắn chợt nghĩ ra một cái gì đó, nói:

- Tiên thiên cao thủ?

Ánh mắt Sở Hao Châu có chút khen ngợi, nói:

- Đúng thế. Cho dù là cao thủ tiên thiên hay số lượng những người đạt tới Nhất Đường thiên cũng giảm xuống nhanh chóng. Cách đây hai ngàn năm trước, giai đoạn này mới lại đi vào một sự ổn định mới.

Cuối cùng, Hạ Nhất Minh đã hiểu được những lời lão nói. Nếu như hắn hiểu không sai thì trong mấy ngàn năm sau khi thần đạo biến mất thì linh khí trong trời đất chợt giảm xuống. Chỉ có điều, tốc độ rất chậm khiến cho không một ai có thể cảm giác được.

Nếu không phải số lượng tiên thiên cường giả của con người không ngừng giảm đi, thì chỉ sợ vẫn không có người nào đoán ra được. Nhưng cũng may, cách đây hai ngàn năm, xu hướng đó gần như là đình chỉ. Nếu không, cho tới hôm nay, muốn đột phá tiên thiên chỉ sợ vô cùng khó khăn.

Sở Hao Châu than nhẹ một tiếng, nói:

- Đại bảo trư ở Luân Hồi chi địa chắc chắn đã lĩnh ngộ được thứ gì đó quan trọng cho việc tiến vào thần đạo. Nhưng cuối cùng nó vẫn thất bại, nên ta khẳng định nó đã gặp phải bức tường trở ngại trên con đường thành thần. Chỉ cần bức tường đó còn tồn tại thì trên thế giới này không thể có được cao thủ thần đạo xuất hiện.

Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn bảo trư, nói:

- Tiểu tử kia. Ta thấy người không nên đột phá thần đạo thì hơn.

Bảo trư lắc đầu, ánh mắt vẫn hết sức kiên quyết, chẳng hề bị lay động bởi Hạ Nhất Minh. Cười khổ một tiếng, Hạ Nhất Minh lắc đầu, nói:

- Sở lão ca! Ý của huynh là trong Luân Hồi chi địa, linh khí của thiên địa vẫn không đủ đúng không?

Sở Hao Châu cười khổ một tiếng, nói:

- Điều này, lão ca cũng không dám khẳng định. Nhưng ta nghĩ rằng nếu sau này ngươi và bảo trư có một ngày muốn đột phá thần đạo thì một là làm cho ngũ hành hoàn trở thành thần khí, hai là đi tìm một nơi có được linh khí nồng đậm.

Hạ Nhất Minh gật đầu. Nhưng đối với bọn họ thì chuyện này vẫn còn quá xa. Ít nhất, trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ cũng chẳng thể có cơ hội đột phá lên thần đạo.

Sở Hao Châu vỗ hai tay, nói:

- Được rồi! Chuyện ở đây đã xong. Lão ca cũng trở về để dậy dỗ đồ đệ một chút. Nếu người còn có chuyện gì thì sau này cứ đưa tin tới Hạ gia trang, lão ca sẽ tới.

Hạ Nhất Minh gật đầu. Hắn cũng chẳng khách khí với người trong nhà. Đưa tay chỉ vào một thanh binh khí trên mặt đất nói:

- Huynh lấy một thanh sau đó làm lễ vật cho Đông Thành.

Sở Hao Châu tức giận, nói:

- Thần binh như thế đi cải tạo làm gì? Đưa cho Đông Thành chỉ tổ lãng phí.

Hạ Nhất Minh lắc đầu, nói:

- Thanh thần binh thứ nhất không đươc. Thanh thứ hai có lẽ cũng không thích hợp. Nhưng thanh thứ ba thì đệ có thể sử dụng.

Sở Hao Châu giật mình, gật đầu một cái rồi cầm lấy xoa, đao cùng với khối huyền thiết lên. Sau đó, lão ôm lấy Hắc Ngột thứu, nói:

- Muốn nấu chảy huyền thiết với Kim Cương thạch thì cần phải mất một, hai năm. Chờ người từ Nam Cương trở về có lẽ cũng vừa đúng lúc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hạ Nhất Minh gật đầu. Hai người liếc mắt nhìn nhau, cười cười nhưng không nói tiếng nào. Quang mang trên người Sở Hao Châu hiện lên, bao phủ lấy lão và tiểu Hắc Ngột thứu bay lên khoảng không.

Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vuốt ve bảo trư, thì thào nói:

- Bảo trư! Ngươi muốn ta chôn ở đâu?

Thân hình lớn như thế, chỗ nào cũng là bảo vật. Nếu tùy ý mà chôn cất thì chắc chắn sẽ bị người ta ăn trộm. Nếu như có thể thì đưa nó vào trong Luân Hồi chi địa là tốt nhất.

Bảo trư nghiêng đầu, lầm bầm mấy tiếng, nhìn về một phía. Hạ Nhất Minh vỗ nhẹ hai cái vào trán, nói:

- Thiên Trì...nơi này được đấy.