Vũ Thần

Chương 627: Ta muốn bảo trư

Quang mang đầy trời lập tức tiêu tán, ngay cả quang mang bao quanh thân thể Thần Toán Tử cũng theo đó mất sạch.

Ngay khi Bách Linh Bát bắt lấy kiện thần binh lợi khí kia, Thần Toán Tử đã nhanh chóng thu hồi tất cả số thần binh lợi khí lại. Nếu ngay cả thần binh lợi khí của mình cũng bị đối phương bắt được, trận đấu này còn phải hỏi kết quả sao?

Cho dù là người mù cũng biết, nam tử một chút khí tức sinh mệnh cũng không có kia đã dành thắng lợi trong trận chiến này.

Trận chiến này không có thần binh bay đầy trời, quang mang đối chọi chan chát như khi Ngũ khí Tôn giả đối chiến nhưng nó tạo thành ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng những vị Tôn giả tại đây.

Hai vị Ngũ khí Tôn giả không ngờ không lựa chọn phương thức không chiến mà lựa chọn sử dụng lực lượng đối chọi.

Phương thức chieesnd dấu nguyên thủy này vốn không nên xuất hiện khi cao thủ cảnh giới Ngũ khí triều nguyên giao đấu, nhưng quả thật nó khiến nhiệt huyết người xem sôi trào. T

Khi Bách Linh Bát một mực chiến tới giữa rợp trời công kích của Thần Toán Tử, ý chí kiên định, quyết tâm không thành công cũng thành nhân của gã thật sự làm rúng động tâm linh mỗi người. Từ tận đáy lòng ánh mắt bọn họ nhìn vị Ngũ khí Tôn giả này tràn đầy kính ý.

Nhưng điều chính thức khiến bọn họ tâm phục khẩu phục không phải khi Bách Linh Bát đưa tay ra bắt lấy thần binh lợi khí của đối phương, mà là tâm niệm không tranh cường của gã.

Thần Toán Tử lẳng lặng nhìn đối phương, lão trầm giọng nói:

- Bách huynh Thần toán thuật hơn xa lão phu. Ta nhận thu.

Khi lão nói những lời này, dường như bên trong ẩn chứa vô hạn thê lương, cùng cảm giác tâm chí nguội lạnh.

Hạ Nhất Minh lúc này đang chậm rãi thu hồi Ngũ hành bảo giáp đang bao phủ ba người.

Đột nhiên khi hắn nghe được những lời của Thần Toán Tử, trong lòng cảm thấy không ổn. Vị trí của Thần Toán Tử tại Thiên Trì vô cùng đặc biệt. Nếu vì thất bại mà không gượng dậy được chỉ sợ đối với Hoành Sơn nhất mạch của hắn cũng không phải điều tốt. Bất quá ngay lúc này bất luận hắn nói gì cũng không thể khiến lão nhân kia vơi bớt mất mát.

Đám Tôn giả đang quan sát trận chiến trên vách núi lúc này cũng lập tức trượt xuống sơn cố.

Từ vách núi cao trượt xuống cũng không có bất cứ uy hiếp nào đối với bọn họ, nếu không phải thế nơi này sao có thể coi là nơi tập luyện chiến kỹ cùng trao đổi võ học chứ?

Sau khi bọn họ trượt xuống cũng nghe được những lời kia của Thần Toán Tử, sắc mặt đám người khẽ biến. Ánh mắt bọn họ nhìn Bách Linh Bát cùng Hạ Nhất Minh không khỏi xuất hiện một tia địch ý.

Nhưng Bách Linh Bát dường như không cảm nhận được, hắn đưa binh khí trong tay ra, trầm giọng nói:

- Ta muốn bảo trư...

Kể cả Thần Toán Tử, Hạ Nhất Minh cũng như tất cả đám người còn lại không khỏi ngây người ngạc nhiên. Bách Linh Bát trong đầu không ngờ lại nghĩ tới bảo trư. Mà bảo trư lúc này trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi lầm bầm vài câu, cũng không biết nó cao hứng hay thế nào mà không có chút phản ứng lại.

Thần Toán Tử lúc này khẽ liếc mắt nhìn bảo trư, sau đó lại nhìn Bách Linh Bát, trong mắt lão lúc này vẻ mờ mịt đau thương đột nhiên mất sạch.

Thần Toán Tử ngẩng đầu, trên mặt chợt xuất hiện một màn ánh sáng kỳ dị, lão cất tiếng cười to, nói:

- Ta hiểu rồi, hiểu rồi...

Hạ Nhất Minh nhìn Thần Toán Tử đang phát cuồng, trong lòng không biết nói ra sao. Xem ra vị lão nhân gia không để ý tới hình tượng mà cười to như vậy khẳng định đã lĩnh ngộ ra điều gì.

Tu vi của lão tới cấp bậc này, muốn tiến thêm một bước khó khăn tuyệt đối không thể tưởng tượng được. Hơn nữa không phải chỉ bằng vào tu luyện mà có thể tấn giai. Nếu không gặp được cơ duyên nào đó, cho dù cố gắng gấp trăm lần cũng không nhất định sẽ thành công.

Bởi vậy khi Thần Toán Tử biểu hiện thất thố như vậy, đám Thiên Trì Tôn giả liếc mắc nhìn nhau, địch ý trong mắt sớm đã không cánh mà bay, ngược lại tràn đầy hưng phấn.

Đương nhiên lúc này ánh mắt bọn họ nhìn Hạ Nhất Minh càng thêm phần thiện ý, thậm chí là cảm kích vô cùng. Hạ Nhất Minh hiểu rõ biến hóa trong những ánh mắt kia, nhất thời trong lòng không khỏi cười khổ. Những người này thật sự là thay đổi chóng mặt.

Thần Toán Tử cười to hồi lâu, rốt cuộc vung tay áo lên, gương mặt đỏ bừng, cao giọng nói:

- Bách huynh. Bảo trư cũng không phải linh thú do lão phu nuoi dưỡng. Nó vốn tự do tự tại, nếu nguyện ý đi theo ai lão phu cũng không định ngăn cản,.

Bách Linh Bát chuyển qua nhìn bảo trư trong lòng Hạ Nhất Minh, chợt thấy tiểu gia hỏa này gật đầu liên tục như đồng tình. Hạ Nhất Minh trong lòng giận dữ, thế mới biết từ đầu tới cuối chuyện này hoàn toàn do nó đứng sau âm mưu.

Bất quá xem tình hình này khẳng định Thần Toán Tử đã đáp ứng cho tiểu tử kia thứ gì tốt nên nó mới làm ra chuyện bán bạn cầu vinh như vậy.

Chỉ là khiến Hạ Nhất Minh nghĩ không ra, vị Thần Toán Tử này tại sao biết bảo trư có năng lực thông báo cho bọn họ biết mà tới cứu chứ? Cũng như tại sao biết Bách Linh Bát có khả năng trong sương mù tìm tới nơi bảo trư đang ở?

Bách Linh Bát vung tay lên thanh trường kiếm nhất thời bay lên không trung sau đó trực tiếp tiến vào cơ thể Thần Toán Tử.

Mà vị Thần Toán Tử đại nhân lúc này đã khôi phục vẻ tươi cười như cũ, lão chắp tay nói:

- Bách huynh. Người cảm tháy cảnh sắc Thiên Trì Sơn thế nào?

Bách Linh Bát buồn bực nói:

- Tốt.

Thần Toán Tử vẻ mặt tươi cười chân thành nói:

- Nghe nói Bách huynh một mình tu luyện. Nếu cảm thấy hoàn cảnh Thiên Trì cũng được, chi bằng gia nhập bổn môn?

Lão dừng lại một chút nhưng không để cho Bách Linh Bát có cơ hội mở lời đã nói thẳng:

- Chỉ cần Bách huynh gia nhập bổn môn, lão phu nguyện ý từ bỏ chức vụ Thủ tịch trưởng lão đợi Bách huynh tiến vào.

Lời này vừa nói ra, đám Tôn giả sắc mặt đại biến. Bọn họ đều biết địa vị Thủ tịch trưởng lão trong môn phái quan trọng cỡ nào. Có thể nói ngoại trừ Tông chủ ra, quyền lực nắm giữ dưới một người mà trên vạn người.

Dưới tình huống như ở Thiên Trì hiện tại, Tông chủ căn bản không xuất hiện, là Thủ tịch trưởng lão quyền hành có thể nói là tối thượng. Bất luận là ai cũng không thể chống lại được.

Bất quá Bách Linh Bát gương mặt vẫn như trước không hề thay đổi mặc dù điều Thần Toán Tử vừa nói ra đủ để lay động bất cứ vị Tôn giả nào.

Hạ Nhất Minh vội vàng ho nhẹ một tiếng, nói:

- Thần Toán Tử đại nhân. Thật sự xin lỗi, ngài chậm một bước rồi.

Thần Toán Tử giật mình, hỏi:

- Hạ tiểu đệ. Ta chậm gì?

Hạ Nhất Minh chỉ vào Bách Linh Bát nói:

- Bách huynh sớm đã là Tôn giả trưởng lão của Hoành Sơn nhất mạch rồi. Bất luận thế nào cũng không thể đảm nhiệm chứ Thủ tịch trưởng lão. Xin ngài thứ lỗi. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Hoành Sơn ...

Thần Toán Tử trầm ngâm một chút, đột nhiên cười nói:

- Thiên Trì, Hoành Sơn chẳng phải một nhà sao? Sao còn phân biệt rõ ràng như vậy?

Lão chăm chú nhìn Hạ Nhất Minh nói:

- Hạ tiểu đệ. Ngươi còn nhớ những lời trên núi lão phu từng nói chứ?

Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến. Khi trên núi Thần Toán Tử từng nói qua, nếu chính mình có thể tiếp tục tấn giai, ngày sau ngọn chủ phong kia sẽ do mình làm chủ. Những lời nói này hết sức quan trọng, quả thực như là sắp sẵn chức vị Tông chủ vậy.

Mặc dù Hạ Nhất Minh đối với chuyện này vô cùng hoài nghi nhưng không hề phủ nhận hắn quả thực động tâm.

Nếu có thể nắm giữ một môn phái như Thiên Trì nhất mạch, đối với bất luận kẻ nào cũng là hấp lực khó cưỡng lại. Có lẽ Bách Linh Bát không thèm quan tâm nhưng Hạ Nhất Minh tuyệt đối không vậy.

Bách Linh Bát đột nhiên xoay người, động tác của gã lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Bách Linh Bát đi tới bên người Hạ Nhất Minh, hai tay đưa ra đón lấy bảo trư, thất thải quang mang xuất hiện quanh thân thể, cứ như thế gã mặc nguyên bảo giáp bay lên không trung.

Từ đầu tới cuối Bách Linh Bát không mở miệng nói cùng ai, bất quá sau khi chứng kiến biểu hiện của gã, giờ phút này căn bản không có bất kỳ ai ở đây muốn ra tay ngăn cản hay tra hỏi cả.

Hạ Nhất Minh vẻ mặt xấu hổ, cuống quít chắp tay, nói:

- Các vị. Bách huynh xuất thân nơi hoang dã, không hiểu nhân tình thế thái. Xin các vị thứ lỗi.

Đám người Thần Toán Tử đồng loạt lắc đầu. Trong lòng bọn họ cười khổ, cũng không nhịn được mà hâm mộ tên tiểu tử trước mặt. Hắn chẳng những có một đầu Thánh thú huyết mạch Thần thú lại còn được một nhân vật cường đại đi theo. Thực lực này, đưa mắt cả Thiên Trì nhất mạch chỉ sợ cũng là độc nhất vô nhị.

Nếu như không phải trong môn phái còn có một vị Lão tổ tông chí cao vô thượng tọa trấn, chẳng phải những người này sau khi thấy Hạ Nhất Minh không ngẩng đầu lên được sao?

Hạ Nhất Minh sau khi xin lỗi vài câu, thành khẩn nói:

- Bách huynh hẳn đã về biệt viện. Tiểu đệ cũng nên trở lại xem một chút, nếu không sợ hắn gặp phải tai họa gì. Cáo từ.

Hắn nhảy lên Lôi điện, mỉm cười nhìn mọi người, tiếp đó Lôi điện lập tức hóa thành một luồng sáng bắn thằng lên vách núi, cứ thế rời đi.

Nhìn bạch mã càng lúc càng leo cao, mọi người trong lòng không khỏi ngổn ngang cảm xúc. Nghĩ không ra ba năm trước đây Hạ Nhất Minh còn chưa là Tôn giả lúc này địa vị lại quan trọng tới vậy. Tới tận lúc này, cho dù là ai cũng có thể xác định tiền đồ của hắn sau này là không thể hạn lượng.

Thần Toán Tử thở dài một tiếng, nói:

- Từ lão đệ. Ngươi đem trận chiến hôm nay truyền ra, để cho tất cả các đệ tử bổn môn đều biết tới tên Bách Tôn giả.

Từ Tư Lệ sắc mặt khẽ biến, lập tức nói:

- Sư huynh. Chuyện này tuyệt đối không được.

Mấy vị Tôn giả còn lại cũng đồng thời mở miệng khuyên can. Nếu để mọi người biết ngay cả Thần Toán Tử đại nhân cũng thua e rằng danh vọng của Thiên Trì sẽ chịu đả kích thật lớn.

Thần Toán Tử khẽ lắc đầu, nói:

- Các ngươi không cần khuyên. Cứ làm theo lời ta nói. Hơn nữa nhớ phân phó xuống, thấy Bách Tôn giả như thấy Thủ tịch trưởng lão mà hành xử.

Mọi người nhất thời ngẩn ra, sau đó mơ hồ nhìn nhau như đoán được điều gì.