Vũ Thần

Chương 624: Khí thế vô dụng

Trên không trung hai luồng sáng cứ thế bay đi, sau cùng dừng lại tại một tiểu sơn cốc.

Mảnh sơn cốc này rõ ràng có điểm khác biệt, cửa vào không có, bốn phía xung quanh là vách núi dựng đứng vững chắc như thép. Sau khi luồng sáng kia hạ xuống, Hạ Nhất Minh cưỡi Lôi điện tay ôm bảo trư cũng xuất hiện tại đây

Mặc dù Lôi điện không thể bay lượn nhưng vách núi tại đây nó chạy như trên đất bằng, tốc độ không chút nào giảm sút. Thân thể Lôi điện lập tức vọt lên đỉnh núi sau đó theo sườn núi trượt vào sơn cốc

Khi hoàn toàn tiến vào sơn cố, Hạ Nhất Minh lúc này mới cảm nhận nơi đây có cảm giác quen thuộc. Suy nghĩ này vừa xuất hiện hắn đã nhớ ra, tại hoang đảo kia dường như cũng có một sơn cốc như vậy. Điểm khác biệt duy nhất là sơn cốc này không có đường vào thôi

Thần Toán Tử cùng Bách Linh Bát đáp xuống sơn cốc, mặc dù bọn họ sắp giao thủ nhưng vẻ mặt hai người vẫn không bộc lộ cảm xúc gì. Bách Linh Bát vẫn giống như tảng đá nghiêm mặt lặng im, về phần Thần Toán Tử vẻ tươi cười vẫn nguyên vẹ như không phải đang chuẩn bị động thủ mà chỉ là nói chuyện phiếm vậy

Hạ Nhất Minh trong lòng có chút lo lắng. Từ khi rời khỏi động phủ tới nay, BÁch Linh Bát chưa từng bộc lộ hết thực sự của gã. Mặc dù Hạ Nhất Minh cũng thành một người khác, bất quá cũng chỉ là có thể bay trên trời. Còn phương diện thực chiến trên không Bách Linh Bát còn chưa bộc lộ chút nào, bởi thế Hạ Nhất Minh khó có thể yên tâm

- Bách huynh. Nơi này do Tổ sư khai phái bổn môn kiến tạo. Đặc biệt là nơi dành cho cường giả luyện tập chiến kỹ. Ngươi cảm thấy nơi này thế nào?

Thần Toán Tử chậm rãi nói

Hạ Nhất Minh không khỏi rùng mình, ánh mắt liếc nhìn bốn vách sơn đạo. Mặc dù hắn có thể khẳng định bốn vách đá kia không thể có huyền thiết nhưng sự vững chắc của nó khiến ngay cả hắn muốn ra tay phá vỡ cũng phải tốn rất nhiều công sức. Lực lượng của Thần đạo cao thủ đâu phải chuyện đùa

Nơi này cũng giống như Thông Thiên Bảo Tháp tại Linh Tiêu Bảo Điện, đều là do Thần lực tạo ra. Cũng bởi vì thế qua ngàn năm bị các vị Thiên Trì Tôn giả dùng làm nơi luyện công mà vẫn vững vàng như cũ. Nghĩ không ra tại Tây Bắc Thiên Trì cũng có một Thần tích vĩ đại như vậy. Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu, trong lòng hắn tràn đầy kích động, đây chính là bản năng sùng bái lực lượng tối cao của bất kỳ tu luyện giả nào

Bất cứ vị Tôn giã nào lần đầu tiên tới đây đều như nhìn thấy Thông Thiên Bảo Tháp vậy, cảm giác rung động phát ra từ chân tâm. Đối với cường giả tôn kính cũng chính là tôn kính bản thân, nếu nhìn thấy Thần tích mà không rung động chính là chối bỏ, đối với quá trình gian khổ tu luyện của bản thân hoàn toàn chối bỏ. Đương nhiên là trừ Bách Linh Bát.

Tên đầu gỗ này thậm chí quan sát xung quanh cũng không thèm, gã trực tiếp nói:

- Có thể bắt đầu được chưa?

Gương mặt tươi cười của Thần Toán Tử có chút cứng ngắc, lão sống lâu như vậy nhưng lần đầu tiên cảm thấy xúc động muốn bóp chết đối phương.

Lần đầu tiên tới đây, cho dù là tại các nơi khác chứng kiến Thần tích bất luận là ai cũng cảm thấy kính sợ trong lòng. Hơn nữa với lai lịch nơi này hết sức tò mò, khi đó Thần Toán Tử sẽ tận sức giải thích, bất quá tên trước mặt lão lúc này không ngờ không thèm quan tâm.

Nhìn bộ dạng của gã cũng không phải giả vờ, hơn nữa với ánh mắt của Thần Toán Tử dĩ nhiên có thể nhìn ra Bách Linh Bát hoàn toàn không quan tâm. Nhất thời trong lòng Thần Toán Tử vô cùng vẫn nộ cùng hoảng sợ. Định lực của người này mạnh mẽ tuyệt đối lần đầu lão thấy trong đời. Trên bầu trời cũng xuất hiện vài đạo thân ảnh, tổng cộng tám người cứ thế dừng lại nơi sườn núi.

Mỗi người bọn họ thân thể đều dán chặt vào vách núi như thằn lằn, lẳng lặng quan sát sơn cốc. Hạ Nhất Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua tám người, ngoại trừ Từ Tư Lệ cùng Hỏa Dân hai người, sáu người còn lại hắn không nhận ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Hạ Nhất Minh lập tức hiểu, chuyện này cũng không kinh động đám Tân Tôn giả, bởi vì bọn họ sớm theo Ngã Văn bân xuống núi lên không biết chuyện gì xảy ra trên vụ đỉnh chủ phong.

Một cỗ sát khí chậm rãi lan ra, khi cảm nhận được nó, thân thể Hạ Nhất Minh đột nhiên ớn lạnh. Trước khi tới đây hắn đã thu lại Ngũ hành bảo giáp, bởi vậy lúc này uy áp cường đại kia ép tới hắn cảm thấy có chút không chịu được.

- Hạ huynh đệ mau lên đây.

Từ Tư Lệ trên vách núi vọng xuống.

Là Thiên Trì Tôn giả lâu năm, Từ Tư Lệ đương nhiên hiểu rõ thực lực của Thần Toán Tử đáng sợ thế nào. Khi Thần Toán Tử ra tay nếu ở dưới sơn cố quan sát e rằng ngang bằng tìm chết. Hạ Nhất Minh do dự một chút nhìn Từ Tư Lệ phất tay tỏ vẻ cảm tạ. Sau đó hắn há miệng phun ra Ngũ hành chi hoa.

Chỉ thoáng chốc năm đóa hoa đang xoay tròn trên đỉnh đầu Hạ Nhất Minh dung hợp làm một, sau đó chậm rãi chảy xuống thân thể hắn.

Lúc này Ngũ hành bảo giáp không chỉ bao bọc thân thể hắn mà ngay cả Lôi điện cùng bảo trung cũng đồng thời được quang giáp bao phủ.

Lôi điện phát hiện nơi này không dễ chịu bốn vó khẽ động, bất quá sau khi Hạ Nhất Minh ra tay nó cũng cảm thấy hài lòng đứng im. Còn bảo trư trong lòng Hạ Nhất Minh thân mật dùng cái mũi dài ủn ủn vào lồng ngực hắn vài cái, hành động này thật sự là hiếm có, chỉ khi cao hứng nó mới làm như vậy.

Đương nhiên chỉ khi tìm được bảo bối hiếm có nó mới hưng phấn như thế. Tiếc là sau khi nó làm ra động tác này vật nó tìm được thường bị chính người này ra tay đoạt mất. Khi Ngũ hành bảo giáp xuất hiện, bất luận là các vị Tôn giả trên vách núi hay Thần Toán Tử sắp ra tay trong lòng không khỏi kinh ngạc. Mặc dù bọn họ cách Hạ Nhất Minh khá xa nhưng cũng cảm nhận được lực lượng bảo giáp trên người hắn.

Sau khi cảm nhận được lực lượng này, đã không còn ai coi Hạ Nhất Minh là một vị Tân Tôn giả nữa. Bởi vì lực lượng cường đại này thậm chí còn vượt qua đại đa số các vị Tôn giả lâu năm, khiến đám Tôn giả trên vách núi hai mắt nhìn nhau không tin vào cảm nhận của mình.

Thần Toán Tử khẽ gật đầu, ánh mắt đặt trên người Hạ Nhất Minh thu lại. Trong đôi mắt lão đột nhiên bạo phát một tia áp liệt, khí thế trên người càng mạnh mẽ hơn.

Hạ Nhất Minh cẩn thận quan sát, hắn thậm chí còn dùng mắt thấy được không khí lưu chuyển. Khí thế cường đại tới mức có thể dùng mắt thườn quan sát, thật sự là lần đầu tiên trong đời Hạ Nhất Minh được chứng kiến.

Trong lòng Hạ Nhất Minh mơ hồ sợ hãi, sự cường đại của người này tuyệt đối đứng đầu trong tất cả những Ngũ Khí Tôn giả hắn từng gặp.

Đừng nói shc không thể so sánh, ngay cả vị Phó môn chủ Hoàng Tuyền Môn e rằng thua lão không phải chỉ một bậc.

- Ầm...

Một tiếng nổ vang trước người Thần Toán Tử, khí thế bạo phát càng cường đại hơn.

Chân khí trong cơ thể Hạ Nhất Minh cùng Lôi điện nháy mắt kết hợp lại, mượn lực lượng cường đại của Thánh thú, Hạ Nhất Minh mới có thể ngồi vững vàng.

Trong lòng hắn biết rõ, nếu chỉ bằng vào bản thân gặp phải cao thủ cấp bậc này, lựa chọn duy nhất của hắn là xuất ra Ngũ Hành Hoàn. Chỉ khi vận dụng Ngũ hành luân hồi chi hỏa cùng Cửu Long Lô phát ra uy lực hoàn toàn e rằng mới có thể thủ thắng, nếu là cao thủ đồng gia khác e rằng chỉ là tìm tử lộ.

Nhưng giờ phút này Hạ Nhất Minh được Ngũ hành bảo giáp bao phủ, khóe miệng hắn đột nhiên xuất hiện nụ cười. Ngươi muốn bằng vào khí thế này áp đảo Bách Linh Bát sao? Nằm mơ đi.

Khí thế vô cùng huyền ảo, đối với bất kỳ sinh vật nào, từ nhân loại cho tới linh thú đều có tác dụng công kích cường đại.

Cũng như Tôn giả cấp bậc nếu phát huy toàn bộ uy áp hướng về Tiên thiên cường giả, cơ bản hắn không cần ra tay cũng đủ ép chết gã Tiên thiên cường giả kia. Nhưng khí thế này có một nhược điểm trí mạng, chính là đối với những thứ không phải sinh vật hoàn toàn không có tác dụng.

Dù khí thế của Thần Toán Tử có cường đại gấp trăm lần đi nữa nhưng chỉ cần khí thế này chưa đạt tới cảnh giới hóa thực chất, đối với Bách Linh Bát cũng không tạo thành bất cứ cảm giác gì. Ngươi nhìn hòn đá, trợn mắt, nhe răng nó có quan tâm không?

Thần Toán Tử vốn tu luyện Thần toán thuật. Trước mỗi lần giao thủ lão thường dùng trăm phương ngàn kế thu thập tư liệu về đối thjur, sau đó chậm rãi tiến hành công kischl. Cùng lão giao thủ có khi chết thế nào cũng không biết.

Chính vì vậy lúc này khí thế của lão phát ra cực hạn vốn muốn xem nam nhân không có khí tức sinh mạng kia có thể thừa nhận tới đâu.

Bất quá lúc này Thần Toán Tử dường như mới phát hiện, dưới uy áp lão tạo ra đối phương căn bản không hề có cảm giác.

Nếu như không phải Thần Toán Tử xác định đối phương sờ sờ trước mặt, thậm chí lão còn nghĩ trước mặt mình chính là một mảnh hư vô mà không phải là một vị cao thủ đồng giai. Nhìn Bách Linh Bát cao thâm khó lường, sự tự tin của Thần Toán Tử đã xuât hiện dao động. Khí thế của lão đã bành trướng tới cực hạn cũng không thể liên tục duy trì nữa, nó chậm rãi thu lại. Thần Toán Tử sắc mặt khẽ biến, tay lão vừa động một luồng sáng xuất hiện lập tức bay ra ngoài. Hơn trăm năm, đây là lần đầu tiên Thần Toán Tử không nắm chắc tình huống mà đã ra tay trước.