Vũ Thần

Chương 622: Thần Toán Tử

Đại môn trang viên chậm rãi mở ra, một vị lão giả thân mặc bố y đứng trước cửa hành lễ, nói:

- Hạ tôn giả đã tới. Lão gia cho mời.

Đôi mắt Hạ Nhất Minh có chút ngưng lại, nhãn lực của hắn cũng vượt xa trước đây, chỉ liếc mắt cũng nhận ra người này là một vị Tiên thiên cường giả hàng thật giá thật.

Trong đầu hắn không khỏi xuất hiện suy nghĩ.

Chu Bát Thất từng nói qua, trong những biệt viện tại đây chỉ lựa chọn hậu thiên cao thủ tiến vào phục vụ. Bất quá lúc nào đó sẽ có một vị hậu thiên cao thủ vận khí tốt mà nhận được Tiên thiên kim đan trở thành Tiên thiên cường giả.

Có lẽ lão nhân trước mặt là người có vận khí tốt đó.

Hạ Nhất Minh khẽ mỉm cười theo chân lão nhân tiến vào, hắn thuận miệng hỏi:

- Lão nhân gia. Xin hỏi nơi này là phủ đệ của vị Tôn giả đại nhân nào?

Bước chân của lão nhân chợt dừng lại, lão xoay người nhìn Hạ Nhất Minh ánh mắt kinh ngạc.

Hạ Nhất Minh dù sao da mặt cũng chưa đủ dày, khi nghĩ tới một câu "Ngươi ngay cả chủ nhân là ai cũng không biết mà dám tới nhà sao?" , trong ánh mắt đầy vẻ xấu hổ.

Bất quá vị lão nhân kia dường như cũng quen tiếp xúc với đám Tôn giả cổ quái nên chỉ biểu hiện chút kinh ngạc sau đó lập tức phục hồi.

- Hạ tôn giả, nơi này là phủ đệ của Thần Toán Tử lão gia.

Lão nhân nhẹ giọng nói.

Hạ Nhất Minh sắc mặt nhất thời ngưng trọng hẳn, bất quá ánh mắt hắn vẫn tràn đầy kiên định.

Trên Thiên Trì lúc này có hai người không thể chọc vào, trừ Lão tổ tong ra người còn lại chính là vị Thần Toán Tử đại nhân này.

Kỳ thực nếu xét một vài phương diện khác, vị Thần Toán Tử đại nhân này quyền lực cũng như ảnh hưởng trong lòng các phân mạch thậm chí còn hơn cả Lão tổ tông.

Bởi vì Lão tổ tông cách bọn họ quá xa, xa tới mức bọn họ chưa từng tiếp xúc.

Trong lòng những người bình thường tại Thiên Trì, Lão tổ tông đã thành Thần, cơ hồ không khác gì Thần đạo cao thủ trong truyền thuyết.

Mà vị Thần Toán Tử chính là người đại diện điều khiển cả Thiên Trì nhất mạch, bởi vậy khi nhắc tới nhân vật này, bất luận là ai trong lòng không khỏi cảm thấy kính sợ.

Yên lặng đứng lại, Hạ Nhất Minh thu liễm khí tức bản thân, Lôi điện dường như cũng hiểu ý, khí tức cuồng bạo trên cơ thể Thánh thú của nó cũng hoàn toàn biến mất. Nếu không nhìn chiếc sừng trên đầu nó, e rằng người ta chỉ đánh giá nó là đầu ngựa bình thường mà thôi.

Vị lão nhân kia dường như cũng biết thân phận của Bách Linh Bát cùng Lôi điện, bởi thế đối với việc bọn họ theo chân Hạ Nhất Minh cũng không lấy làm kinh ngạc, càng không coi Lôi Điện nưh đầu ngựa bình thường mà đuổi ra.

Nhìn bộ dáng cung kính của lão như vậy, khiến người ta không thể không có cảm tình.

Mặc dù còn chưa nhìn thấy vị Thần Toán Tử kia, nhưng chỉ nhìn lão nhân phụ trách hầu hạ Thần Toán Tử, ấn tượng để lại trong lòng Hạ Nhất Minh rất sâu sắc.

Sau khi tiến vào đại sảnh, bọn họ tiếp tục đi vòng tới hậu viện.

Lôi điện đột nhiên dừng lại, nó khịt khịt mũi, nhìn căn phòng bên cạnh hí nhẹ một tiếng.

Lập tức từ nơi nào đó truyền tới âm thanh lầm bầm.

Khi nghe âm thanh này, đám người Hạ Nhất Minh lập tức đứng lại.

Bảo trư, tiểu gia hỏa kia quả nhiên ở nơi này. Cửa sổ thủng ra một lỗ thật lớn, bóng trắng chạy như bay về phía Lôi điện.

Mắt thấy bóng trắng sắp bay lên đầu Lôi điện, Hạ Nhất Minh một tay đưa ra cứ thế bắt lấy cổ bảo trư.

Bảo trư quay đầu, nhe răng trợn mắt uy hiếp Hạ Nhất Minh, nhưng nó rất nhanh phát hiện, biểu hiện của nó vô tác dụng. Bởi vì lúc này Hạ Nhất Minh căn bản không liếc nó lấy một cái.

- Ha ha ha… Hạ tiểu đệ từ xa tới, lão phu đã chuẩn bị Ngũ bôi tửu. Xin tới thưởng thức.

Một vị lão giả râu dài phất phơ, tiên phong đạo cốt không biết từ khi nào đã vô thanh vô tức xuất hiện tại nơi này.

Hạ Nhất Minh trong lòng đại động, ngay vừa rồi hắn bị bảo trư làm phân tâm giây lát người kia đã lập tức xuất hiện. Thậm chí Hạ Nhất Minh không phát hiện lão từ nơi nào tới nữa.

Từ khi kỳ công Thuận Phong Nhĩ đại thành, Hạ Nhất Minh rất ít khi gặp phải tình huống như vậy.

Hít một hơi thật sâu, Hạ Nhất Minh tiện tay vứt bảo trư cho Bách Linh Bát, hành lễ nói:

- Đa tạ Thần Toán Tử đại nhân.

Thần Toán Tử khẽ gật đầu, vị lão bộc đạt tới Tiên thiên cảnh giới kia nhất thời khom người lui ra.

Khi tất cả tiến vào hậu viện quả nhiên đã thấy trên bàn đá bày rất nhiều rượu cùng thức ăn, hơn nữa nhìn khói nóng bốc lên dường như là đã chuẩn bị từ trước.

Hạ Nhất Minh hai hàng chân mày khẽ nhíu lại, chẳng lẽ người này có thể đoán được bọn họ sắp tới sao?

Nghĩ tới tên gọi đối phương, Hạ Nhất Minh trong lòng rung động không thôi. Nếu người này thật sự có thần thông như vậy e rằng thật sự đáng sợ.

Dường như nhìn ra suy nghĩ trong đầu Hạ Nhất Minh, Thần Toán Tử mỉm cười, nói:

- Thói quen chuẩn bị trước, không cần lo lắng.

Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn lão, nhất thời nổi lên một tia hảo cảm.

- Ngồi.

Thần Toán Tử vung tay lên, nói.

Hạ Nhất Minh nhìn thấy chén rượu trên bàn, cùng ba bốn chiếc ghế trống nhất thời hiểu rõ.

Thì ra Thần Toán Tử sớm đã coi Lôi điện cùng bảo trư coi như đối tượng ngang hàng. Năm chén rượu kia, ngoại trừ hắn cùng Bách Linh Bát, ngay cả Lôi điện cùng bảo trư cũng có phần thuộc về chúng.

Thấy được điều này, Hạ Nhất Minh nhất thời sợ hãi không thôi.

Trong mắt người bình thường, ngay cả khi biết thân phận Lôi điện cũng chưa từng coi nó như người ngang hàng, càng không cần phải nói tới tiểu tử bảo trư kia.

Bởi vậy có thể thấy được, Thần Toán Tử quả thật khác thường nhưng cũng là kẻ đại trí.

Bảo trư trực tiếp nhảy lên một chiếc ghế, Lôi điện do dự một chút rồi cũng ngồi nữa thân giữa Hạ Nhất Minh và Bảo trư.

Trong số bọn họ Lôi điện duy nhất không có đãi ngộ ngồi ghế, bất quá với thể hình của nó chỉ sợ chẳng có chiếc ghế nào tương xứng.

Thần Toán Tử giơ chén lên, nói:

- Hạ tiểu đệ, Bách huynh, đại danh của các người lão phu đã sớm nghe qua. Bất quá lúc này lão phu mới biết cái gì gọi là "nghe tên không bằng gặp mặt".

Hạ Nhất Minh mỉm cười nói:

- Không dám. Ngài quá khen

Thần Toán Tử cùng mọi người cụng ly, một hơi uống sạch.

Hạ Nhất Minh dĩ nhiên là cạn sạch, ngay cả bảo trư cùng Lôi điện cũng không ngoại lệ. Hơn nữa sau khi uống xong chén rượu này, đôi mắt Lôi điện sáng lên, nhất thời hí vang một tiếng.

Thần Toán Tử bật cười, cánh tay vung lên, lập tức có người mang theo chiếc bình lớn đi tới.

Người này khi đặt chiếc bình xuống, cánh tay gỡ lớp niêm phong, một hương thơm theo đó tràn ngập căn phòng khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Nguồn: http://truyenfull.vn

Ánh mắt Lôi điện lập tức nhìn Hạ Nhất Minh khiến hắn do dự một chút, sau đó nói:

- Đa tạ Thần Toán Tử đại nhân.

Thần Toán Tử vuốt râu mỉm cười, nói:

- Có thể mời Thánh thú huyết mạch Thần thú làm khách, điều này thì tính là gì.

Hạ Nhất Minh trong lòng cười khổ, xem ra Lôi điện quả thật so với hắn còn được hoan nghênh hơn.

Hắn khẽ gật đầu, Lôi điện nhất thời đứng dậy, ung dung đi tới gần chiếc bình thò cổ vào.

Bảo trư cũng lập tức tiến tới bên cạnh Bách Linh Bát, miệng lầm bầm như nói, uống một mình không vui.

Hạ Nhất Minh lúc tới đây vốn nghĩ sẽ gặp khó khăn nhưng không ngờ sau khi gặp mặt lại thành tình trạng thế này. Khi hắn nhìn Thần Toán Tử, cảm giác lão càng cao thâm khó lường hơn, dường như nhất cử nhất động của mình đều nằm trong tính toán của lão vậy.

Thần Toán Tử than nhẹ một tiếng, nói:

- Hạ tiểu đệ mặc dù vừa mới tấn giai Tôn giả không bao lâu nhưng khí tức trên người thật sự mãnh liệt tới khó tin. Bằng vào tuổi này không ai có thể làm được như vậy. Nếu ngươi có thể duy trì tốc độ này, có lẽ sẽ có một ngày…

Lão cười vẻ thần bí, nói tiếp:

- Cả nơi này sẽ do ngươi làm chủ.

Hạ Nhất Minh cười khiêm tốn. Trong lòng hắn không ngừng hoài nghi, theo Thần Toán Tử nói chẳng phải sau này hắn có thể leo lên vị trí Tông chủ Thiên Trì nhất mạch sao?

Nhưng lời nói này thật sự rất mơ hồ, bởi thế Hạ Nhất Minh trái tim đập mạnh một chút đã phục hồi lại.

Dù sao hắn là đệ tử Hoành Sơn, một phân mạch của Thiên Trì không phải là đệ tử Thiên Trì nhất mạch khổ cực bồi dưỡng.

Nếu không được Tông chủ truyền lại, bản thân hắn có lẽ đạt tới địa vị Thủ tịch trưởng lão đã là cực hạn.

Thần Toán Tử cũng không nói thêm bởi lão biết, những thứ tiếp theo thật sự không thực tế. Nếu có một ngày, Hạ Nhất Minh thật sự có thể tiến giai vào cảnh giới kia, như thế tất cả chỉ như bọt nước, không cần lão phải tốn nhiều nước bọt nữa.

Đương nhiên nếu Hạ Nhất Minh không xuất sắc như biểu hiện lúc này, cả đời chỉ dừng chân ở Tôn giả cảnh giới, như vậy cho dù có nói gì đi nữa, cũng chỉ là trăng soi đáy nước, đừng hòng mơ tưởng.

Ánh mắt Thần Toán Tử chuyển qua Bách Linh Bát, lão chân thành nói:

- Công pháp của Bách huynh quả nhiên thần kỳ. Ngay cả lão phu cũng không thể cảm nhận được khí tức sinh mạng của ngươi, càng không thể tính toán được tương lai của ngươi.

Hạ Nhất Minh khóe miệng khẽ nhếch lên. Nếu có thể cảm nhận khí tức sinh mạng của Bách Linh Bát như vậy mới là có quỷ. Hơn nữa Bách Linh Bát vốn không thuộc về thế giới này, cho dù trông vào Thần toán thuật suy đoán lai lịch của gã lại càng không thể. Bởi vì trước đây chưa từng gặp, cho dù là suy đoán ra thế nào, Thần Toán Tử cũng chỉ có thể trợn mắt không thôi.