Hạ Nhất Minh thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng tiếng bước chân của Bách Linh Bát rất nhẹ nhưng trong tai hạ Nhất Minh lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, đồng thời từ đáy lòng dậy lên một cảm giác vui mừng.

Tuy rằng người này tự xưng bất tử nhưng nếu nói không lo lắng chút nào, vậy chỉ là tự dối mình.

Cũng may người này cuối cùng cũng đi ra, nếu không, Hạ Nhất Minh thật sự sẽ liều lĩnh tiến vào động này.

Bóng người vừa lay động, Bách Linh Bát đã vững vàng đi ra khỏi cửa động sâu thẳm khiến người ta phải sợ hãi kia.

Hạ Nhất Minh đánh giá y từ trên xuống dưới một lượt, tuy biết rõ rằng người này dù có thiếu đi vài linh kiện trên người cũng chẳng trở ngại gì to lớn nhưng vẫn không kìm nổi lo lắng.

- Ngươi đang nhìn cái gì? Bách Linh Bát không hiểu ra sao cả hỏi.

Hạ Nhất Minh cười ha hả nói:

- May quá, ngươi không bị thương.

Đôi mắt như bảo thạch của Bách Linh Bát sáng lên, dường như là biểu đạt ý tứ nào đó.

Tuy nhiên, đôi mắt của y lại nhanh chóng mờ nhạt xuống nói:

- Trong lối đi đó có một cái hang, không có sinh vật sống.

Trong lòng Hạ Nhất Minh lại căng thẳng. Hắn đã hiểu trọn vẹn ý nghĩa của câu nói "không có sinh vật sống" này.

- Bách huynh, bên trong có người chết à?

- Có!

- Bao nhiêu?

- Chỉ có một!

Hạ Nhất Minh khẽ nhướng mày. Trong đầu hắn thoáng nảy sinh một ý niệm, chẳng lẽ đó chính là người đã giết những tôn giả bên ngoài này sao?

Tuy nhiên ý niệm này chỉ lóe lên một chút mà thôi. Dù sao 16 thi thể ở đây đều là tôn giả, hơn nữa trong đó có một vị đại thành tôn giả có đủ 9 viên xá lợi tử. Nếu người bên trong đó có thể chỉ với sức mạnh của một mình y đã giết toàn bộ bọn họ một lượt, vậy không khỏi nghe quá mức rợn người.

Hạ Nhất minh trầm ngâm hồi lâu mới cẩn thận hỏi:

- Bên trong có gì nguy hiểm không?

Bách Linh Bát không chút do dự lắc đầu nói:

- Người chết là không có nguy hiểm.

Lúc này Hạ Nhất Minh mới gật đầu, đi vào trong thông đạo. Thông đạo này chỉ có một đường thẳng, không hề có nhiều đường ngang, ngõ dọc rậm rạp như ở mê cung lúc đầu vào.

Tuy nhiên càng tiến về phía trước, trong lòng Hạ Nhất Minh lại càng cảm thấy không yên.

Bởi vì hắn cảm thấy áp lực. Tuy rằng áp lực này không quá hùng mạnh nhưng ở nơi không hề có một người sống nào mà có thể cảm nhận được áp lực này, vậy thực sự khiến người ta không hiểu ra sao cả.

Nếu không có lời cam đoan người chết không có nguy hiểm của Bách Linh Bát thì Hạ Nhất Minh thật sự hoài nghi, không biết trên thế giới này liệu có tồn tại ma quỷ hay không.

Hạ Nhất Minh rốt cục cũng ra khỏi thông đạo.

Trước mắt hắn là một động phủ cực lớn, tuy rằng không lớn như sơn động bên ngoài nhưng to lớn như vậy mà chỉ dùng để ở thì có vẻ quá xa xỉ.

hắn xoay chuyển ánh mắt, thử đầu tiên nhìn thấy chính là một bộ xương.

Khi ánh mắt dừng lại trên bộ xương này, trái tim hạ Nhất Minh chợt nhảy dựng lên.

Bộ xương này đang ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế đá. Tuy rằng quần áo và máu thịt trên người đều đã mất hết nhưng xương cốt toàn thân lại không hề giống với bình thường.

Đó không ngờ là một bộ xương có màu hoàng kim. Cho dù người này đã chết không biết bao nhiêu năm nhưng khi Hạ nhất Minh đi tới trước mặt bộ xương, trong lòng hắn đột ngột nổi lên cảm giác muốn dập đầu quỳ lạy.

hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu, kiệt lực chống cự cảm giác này. Sau nửa ngày, rốt cục hắn cũng thở phào, chậm rãi thoát ra khỏi áp lực đó.

Đến lúc này, trong lòng hắn thực sự kinh hãi không biết nói thế nào cho đủ.

Đây chỉ là một bộ xương khô đã chết ít nhất ngàn năm, không ngờ vẫn còn duy trì uy áp như vậy.

Nếu thật sự truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ gây ra chấn động khó có thể tưởng tượng nổi.

Chân khí trong cơ thể bốc lên không ngừng giống như thủy triều, hạ Nhất Minh há miệng, phun ra ba đóa hoa hữu hình.

tiếp theo, chúng dung hợp lại một chỗ, biến thành một bộ áo giáp bao trùm toàn bộ thân thể Hạ Nhất Minh.

Sau khi làm xong hết thảy, Hạ Nhất Minh mới thật cẩn thận duỗi tay, nhẹ nhàng đụng vào bộ xương trước mặt.

Không có sức mạnh nào truyền tới, toàn bộ động phủ vẫn hoàn toàn tĩnh lặng.

Lúc này Hạ Nhất Minh mới thở phào nhẹ nhõm, tĩnh tâm, yên lặng cảm ứng xem áp lực thần bí xung quanh là từ đâu tới.

Nửa ngày sau, hai hàng lông mày của Hạ nhất Minh đột nhiên giương lên, hắn nhìn chằm chằm vào mi tâm của bộ xương trước mặt. Nguồn: http://truyenfull.vn

hắn đã cảm ứng được áp lực không hiểu ra sao kia chính là phát ra từ chỗ đó.

Trái tim Hạ Nhất Minh mạnh mẽ nhảy lên, thậm chí hô hấp của hắn cũng có chút dồn dập.

Trong nháy mắt, trong đầu hắn có vô số ý niệm nảy sinh ra. Do dự hồi lâu, hắn rốt cục hạ quyết tâm.

Hạ Nhất Minh lui lại sau mấy bước rồi cung kính cúi đầu về phía thi thể này ba lần, miệng lẩm nhẩm niệm từ. Hết thời gian một nén nhang, hắn mới tiến lên, nhẹ nhàng đặt tay vào mi tâm của bộ xương. Chân khí hùng mạnh thông qua kinh mạch, phát ra đầu ngón tay, đâm vào bộ xương đó.

Nhưng khiến hắn kinh ngạc chính là ngay khi chân khí chạm tới bộ xương đó thì biến mất không hiểu ra sao cả. Dường như bộ xương đó có môt sức mạnh nào đó bảo hộ, chân khí của hắn căn bản làn gần như không thể đột phá nổi.

Một ý nghĩ không chịu thua đột nhiên nổi lên, hạ nhất Minh bình tâm tĩnh khí, lại vận chuyển chân khí một lần nữa.

Một tia sáng màu vàng kim loại phát ra từ ngón tay Hạ Nhất Minh, bắt đầu khuếch tán ra.

Dưới sức tấn công mạnh mẽ của sức mạnh kim hệ, cho dù là lốc xoáy màu đen thần bí trên áo giáp của Hạ Nhất Minh cũng đều thức thời tránh ra.

Một chỉ toàn lực của Hạ Nhất Minh rốt cục cũng điểm trúng mi tâm của bộ xương.

Một thanh âm như kim loại va chạm nhau vang lên, tiếp đó Hạ Nhất Minh lui lại phía sau một bước, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi.

Lần này hắn đã dùng toàn lực, đừng nói là một bộ xương, cho dù là áo giáp làm từ kim cương, chỉ sợ cũng có thể bị nứt vỡ ra.

Nhưng bộ xương trước mặt vẫn bất động như cũ. Hơn nữa, khi sức mạnh của hắn càng tăng lên, sức mạnh từ mi tâm của bộ xương truyền tới cũng tăng lên mãnh liệt, hất văng tay hắn ra.

Tuy rằng hạ nhất Minh cũng không bị thương, nhưng trong lòng hắn đã chấn động tới mức không biết dùng lời nào để hình dung.

Không ngờ thi hài này lại có sức mạnh phòng hộ hùng hậu tới mức đó, thật sự khiến người ta kinh hãi.

Hắn xoay chuyển ánh mắt, áo giáp trên người chậm rãi rút đi. Bởi vì xác định rằng trong động này sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, vậy hắn tự nhiên không cần lãng phí chân khí để duy trì áp giáp này nữa.

Từ khi tiến vào đây, sự chú ý của hắn đã hoàn toàn bị bộ xương màu vàng kim này hấp dẫn, đến lúc này hắn mới đảo mắt đánh giá hoàn cảnh toàn bộ động phủ.

Ở một bên cửa động, đối diện với bộ xương có một hồ nước lớn. Nước trong hồ đã khô cạn nhưng ở giữa hồ lại có một loại thực vật kỳ quái đang sinh trưởng.

Loại thực vật này có thể tích rất lớn, gần như toàn bộ hồ nước đều bị nó chiếm cứ. Nhưng kỳ quái nhất chính là thân thể của loài thực vật này dường như đã sớm héo rũ, chỉ duy nhất trên đỉnh của nó có một quả nhỏ hình trứng.

Hạ Nhất Minh yên lặng cảm ứng, vẻ mặt lại càng kinh ngạc, nghi hoặc.

Theo trạng thái bề ngoài của loài thực vật này thì có lẽ nó đã chết từ không biết bao nhiêu năm rồi, nhưng quả ở trên đỉnh của nó.

Trong quả đó dường như chứa đầy sức mạnh sinh mạng hùng hậu.

Hắn có thể khẳng định, tất cả những sinh vật hoặc thực vật mà mình đã gặp đều không có khí tức sinh mạng hùng mạnh hơn quả này.

Cho dù là long xà ở Quỷ khốc lĩnh hay hải quái khổng lồ ở hải ngoại cũng vậy.

hạ Nhất Minh lại tiếp tục nhìn quanh động. Hai mắt hắn đột nhiên sáng ngời, hắn bước tới trước một tấm bia lớn. Tấm bia đá này không biết dùng loại nguyên liệu nào chế tác thành, trải qua nhiều năm như vậy nhưng vẫn không hề bị ăn mòn chút nào.

Tuy nhiên, khiến Hạ Nhất Minh chú ý chính là trên tấm bia có khắc rất nhiều chữ.

hắn tĩnh tâm, yên lặng quan sát. Một hồi lâu sau, Hạ Nhất Minh lại nhíu mày thật sâu. Chữ ở trên tấm bia này không ngờ lại là chữ Đại Thân, nhưng điều khiến hắn cảm thấy khó hiểu chính là trong đó có rất nhiều chữ mà hắn không hề biết.

Trong lòng hạ Nhất Minh chợt động liền hỏi:

- Bách huynh, ngươi nhận biết những chữ trên đó không?

- Nhận được.

Bách Linh Bát cho hắn một câu trả lời khiến hắn cực kỳ hài lòng.

- Chữ trên đó là chữ gì?

- Chữ của Đại Thân.

- Vì sao ta xem mà không hiểu?

- Đó là chữ cổ từ mấy ngàn năm trước của Đại thân, có nhiều điểm khác biệt lớn so với hiện giờ. Ngươi không học tập cổ văn nên tự nhiên là không biết. Bách Linh bát thản nhiên nói.

Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu. hắn biết Bách Linh Bát từng học phương diện tri thức này, hơn nữa y không chỉ hiểu mọt loại ngôn ngữ.

- giúp ta phiên dịch một chút.

Bách Linh Bát không nói hai lời, cứ thế phiên dịch toàn bộ nội dung viết trên tấm bia. Hạ nhất Minh lẳng lặng lắng nghe.

Bề ngoài thì hắn rất bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm dậy sóng.

Người nhắn gửi trên tấm bia đá chính là người đã chết ngồi trên ghế đá kia.

Đương nhiên, đó là khi người đó còn sống nhắn lại, trong đó kể lại vì sao y lại tới đây và vì sao thà chết cũng không rời khỏi đây.

Đúng như Hạ Nhất Minh dự đoán. Bộ xương này chính là của một nhân vât tuyệt đỉnh đầu đọi trời chân đạp đất khi còn sống.

Mấy ngàn năm trước, Ngũ hành môn là môn phái lớn nhất trong số các môn phái trên đại lục. Trong môn phái này, cao thủ nhiều như mây, chẳng những có rất nhiều tôn giả mà ngay cả cao thủ thần đạo cũng không phải chỉ có một.

Vị này tên là Chu Minh Hoa, chính là một trong hai vị cao thủ thần đạo của Ngũ hành môn.

Năm đó tuổi của y không còn nhỏ, thậm chí có thể nói là sắp tới đại nạn. Nhưng ngay ở thời điểm đó, y lại phát hiện được sơn động thiên nhiên dưới Bồng Lai tiên đảo này, đồng thời tìm được một cây Thiên Địa Thánh Quả.

Lúc ấy y vui mừng quá đỗi, lập tức mở rộng sơn động và cẩn thận bố trí một ngũ hành đại mê cung.

Tuy nhiên, khiến y cảm thấy cực kỳ đau xót chính là thời kỳ trưởng thành của Thiên Địa thánh quả thực sự quá dài. Khi đại nạn của y tới mà quả vẫn chưa chín.

Rơi vào đường cùng, Chu Minh Hoa liền chế tạo nên tấm bia này và ghi lại những gì mình đã trải qua lên đó. Ngoài ra, y cũng làm ra một tấm bản đồ để môn hạ duy nhất mang ra ngoài giao cho Ngũ hành môn.

Tuy nhiên rất hiển nhiên, môn hạ của y không hoàn thành di nguyện này. Còn tấm bản đồ thì không biết làm sao lại rơi vào trong sào huyệt của long xà. Nếu bảo trư không ăn trộm mang ra thì vĩnh viễn không có cơ hội bị người nhìn thấy.