Mùi máu tươi nồng đậm khuếch tán ra, tuyên nhiên dưới sự khống chế của Sở Hao Châu, nước biển có máu đều tách ra bên cạnh mọi người, không ngờ không hề dính chút nào vào thân thể họ.
Đây là sức mạnh ngưng tụ ra thủy hoa, ngay cả là ở giữa biển sâu cũng có thể dễ dàng khống chế dòng nước.
Hạ Nhất Minh nhìn thấy cảm thấy hâm mộ. Hắc khẽ lắc đầu, lại biết chính mình dưới tình huống chưa ngưng tụ ra thủy hoa, muốn làm được hoàn mỹ như vậy chỉ sợ là rất khó.
Sau khi hai con cá mập bị chết, những con cá mập còn lại không ngờ không xông lên mà dùng miệng cắn thi thể của đồng bọn kéo lùi về phía sau.
Qua làn nước biển, Hạ Nhất Minh nhìn rõ từng cử động của chúng, trong lòng âm thầm tán thưởng, quả nhiên chúng có trí tuệ cực cao, một khi biết không thể địch lại liền lùi lại, hơn nữa khi lùi lại còn không quen đoạt thi hài đồng bọn về để chôn...
Vừa nghĩ tới đây, hạ Nhất Minh đột nhiên nghĩ, đây là đáy biển, làm thế nào để chôn thi thể chứ?
Nước biển trước mặt chợt đỏ ngầu máu, Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn về phía trước, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Những con cá mập này cướp lấy xác đồng bọn hóa ra không phải để chôn mà là để xé nát và ăn.
Da của cá mập rất dày, ngay cả dùng đao kiếm cũng rất khó làm nó bị thương, nhưng những hàm răng trắng dày đặc của chúng quả thật là đáng sợ, chỉ nhẹ nhàng cắn xé đã xé rách nát da thịt của hai con cá mập bị chết.
Chỉ trong chốc lát, hai con cá mập xui xẻo đị bị xé thành những mảnh nhỏ, chui vào trong bụng đòng bọn của chúng.
Cơ mặt Hạ Nhất Minh hơi co giật. Không biết vì sao, sau khi nhìn thấy một mảng nước biển đầy máu này, tâm tình của Hạ Nhất Minh trở nên táo bạo hẳn lên.
Lúc này, dường như hắn lại trở vào trong Ngưng Huyết kinh, đứng giữa một vùng biển máu xoay tròn, tràn ngập sát khí mãnh liệt.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLThân thể hắn vừa động đã biến thành một người cá to lớn, động tác vặn vẹo thân thể và mức độ linh hoạt khi bơi còn nhanh hơn cả cá mập.
Những con cá mập này căn bản còn chưa kịp phản ứng, chúng thật không ngờ ở đây lại gặp phải sát thần khủng bố như thế này.
Song chưởng của Hạ Nhất Minh tung bay, phối hợp với động tác linh hoạt mau lẹ của hắn, nhẹ nhàng động vào người một con cá mập.
Chỉ động một chút thôi, không hề phát ra thanh âm nào...
Cứ như thể không dùng chút sức lực nào, vậy mà tạo thành thương tổn rất lớn.
Thân hình của một con cá mập lập tức trở nên cứng đờ, chậm rãi trôi nổi trong nước rồi chìm dân. Chỉ cần nhìn thân thể cứng ngắc của nó là biết nó đã chết.
Số lượng cá mập xung quanh giảm bớt rất nhanh. Đám sinh vật đó cũng khá thông minh, mấy con còn sót lại nhanh chóng quay người muốn chạy trốn.
Nhưng đúng lúc đó, hạ Nhất Minh búng tay liên tiếp, mỗi phát bắn ra đều mang theo sức mạnh khổng lồ của băng. Mấy con cá mập muốn bỏ trốn lập tức bị bao phủ trong một lớp băng trắng.
Tiếp đó, hạ Nhất Minh vặn vẹo thân mình, thản nhiên tới bên cạnh mấy con cá mập. Hễ hắn đi tới đâu, đám cá mập ở đó lập tức trở nên cứng đời, cuối cùng chìm nghĩm. Thấy Hạ Nhát Minh đại khai sát giới, Sở Hao Châu chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Khi Hạ Nhất Minh quay trở lại, Sở Hao châu ngưng tụ âm thanh thành một đường, truyền vào tai hắn:
- Hạ lão đệ, chia nhau ăn thịt đồng bọn đã chết chính là thiên tính của cá mập, đã truyền lưu vô số năm tới giờ.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, sát khí ngập lòng lúc này mới chậm rãi tiêu tan.
hắn gật đầu với Sở Hao châu, đột nhiên hỏi:
- Lão ca, vì sao ngươi biết vì vậy mà ta mới đại khai sát giới?
Sở Hao Châu nhếch miệng nói:
- Năm đó khi xuống biển lần thứ hai, lão ca cũng từng gặp phải cảnh tượng này, cũng không kìm chế nổi, kết quả đại khai sát giới, giết hơn mười con cá mập.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu hỏi:
- Sau đó thì sao?
Vẻ mặt Sở Hao châu lập tức thoáng một tia xấu hổ:
- Sau đó máu cá mập dẫn tới một đám cá mập đen, lão ca thấy tình thế không ổn, lập tức bỏ chạy, thật vất vả mới nhặt lại được cái miệng nhỏ từ trong miệng đám cá mập đó.
Hạ Nhất Minh lập tức không thể cười nổi, tuy nhiên này khẳng định là trước khi Sở Hao Châu thăng tiến thành tôn giả. Nếu khi đó y đã đạt tới cảnh giới tôn giả, như vậy bất kể thế nào cũng không thể bị mấy con cá mập đen truy đuổi chật vật như vậy được.
Trải qua lần này, huyết lực mới điên cuồng dâng trong lòng Hạ Nhất Minh cũng tiêu tan.
Tuy nhiên việc này cũng cho hắn một sự cảnh báo. cổ lão ma đưa Nguyên huyết kinh cho hắn quả nhiên chẳng phải hảo tâm gì. Nếu mình muốn hoàn toàn khống chế Ngưng huyết thuật một cách tự nhiên, chỉ sợ cũng không hề dễ dàng.
Mọi người lại lặn xuống lần nữa, tuy rằng áp lực phía dưới dần dần tăng cường nhưng đối với mọi người ở đây thì căn bản là không tạo thành ảnh hưởng gì.
Thực lực của tôn giả rất hùng mạnh, tự nhiên không hề bị ảnh hưởng bới áp lực nước, mà Bách Linh Bát thì ngay cả hoàn cảnh khốc liệt trong vũ trụ cũng có thể sinh tồn, chút phiền toái nhỏ này sẽ không đáng gì đối với y.
Nhưng chỉ một khắc sau, sắc mặt đám người Hạ Nhất Minh đều có chút không ổn.
Tuy rằng bọn họ đã ra sức đánh giết một đám cá mập nhưng rất hiển nhiên, dưới hải vực này có vô số đàn cá mập.
Một đám cá mập đủ loại màu sắc khác nhau lặng lẽ xông tới. Dưới đáy biể, tầm nhìn bị ảnh hưởng, nếu đám người Hạ Nhất Minh mà giống như người thường thì có lẽ đám cá mập đó tới gần, bọn họ cũng hoàn toàn không biết gì.
Đám người Hạ Nhất Minh tuy rằng không sợ không đám cá mập này quá động. Trước khi tìm kiếm bảo vật, mọi người thực sự không muốn trêu chọc chúng.
Đột nhiên, đàn cá mập tản ra một cách có trật tự, lộ ra những con cá mập còn lớn gấp đôii những con cá mập ở xung quanh.
Những con cá mập đó đen sìnhuw mực, ở hoàn cảnh này lại càng có vẻ thần bí đáng sợ hơn.
Khi sáu con cá mập mở mồm, lộ ra hàm răng sắc bén như dao, tất cả mọi người không rét mà run.
- Cá mập đen?
Hạ Nhất Minh cảm nhận hơi thở sinh mạng hùng mạnh trên người sáu con cá mập lập tức hiểu rằng thực lực của chúng rất mạnh, tương đương với sáu tiên thiên cường giả bình thường.
Ở khu vực này, tuy rằng có rất nhiều chủng loại cá mập nhưng có thể đạt tới tiêu chuẩn linh thú cũng chỉ có một loại cá mập đen này mà thôi.
nếu là tiên thiên cường giả bình thường, cho dù là một cường giả Nhất đường thiên, ở hoàn cảnh dưới nước thế này, gặp phải sáu con cá mập đen và vô số các loại cá mập khác vây công, chỉ sợ sẽ gặp phải dữ nhiều lành ít.
Nhưng đám người Hạ Nhất Minh lại không phải người thường. Tu vi kém cỏi nhất trong bọn họ là Hạ Nhất Minh cũng đã hơn xa tôn giả bình thường, cho nên khi đối mặt với đám cá mập đen, bọn họ cũng không hề sợ hãi.
Hạ Nhất Minh lạnh lùng nhìn sáu con cá mập đen. Hắn đang muốn đsnh phủ đầu thì bị Sở Hao Châu giơ tay ngăn lại, truyền âm nói:
- Lão đệ, đó đều là con dân của Hắc sa vương, tốt nhất không nên giết, nếu khôgn chúng chắc chắn sẽ cùng ta không chết không ngừng. Nếu thực sự gặp phải Hắc sa vương kia ít nhiều cũng sẽ bị phiền toái.
Trầm ngâm một lát, Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu.
Nhưng họ nhưng muốn động thủ không có nghĩa là đám cá mập đen kia sẽ buông tha cho họ.
Khẽ vẫy đuôi, sáu con cá mập đen cùng lao tới hướng mọi người.
Sở Hao châu hơi giật mình, tiếp đó thở dài một tiếng nói:
- Đây là chúng tự muốn chết, vậy không trách được người khác.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, tuy rằng bọn họ không muốn trêu chọc Hắc sa vương, nhưng nếu là Hắc sa vương hoặc thành viên trong gia tộc của nó chủ động dâng lên cửa, vậy mọi người sẽ không sợ hãi.
Nháy mắt sáu con cá mập đen đã lao tới bằng tốc độ nhanh nhất. Chúng mở miệng, một hơi thở tử vong phát ra từ trên người chúng.
Hạ Nhất Minh cười lạnh một tiếng, đang định ra tay, đột nhiên thấy hoa mắt, một bóng dáng màu tắng nhanh chóng xẹt qua làn nước biển.
Lôi Điện nhẫn nại hồi lâu, rốt cục không nhẫn nhịn nổi, thấy Hạ Nhất Minh chuẩn bị ra tay, nó sao có thể khách khí được nữa. Nó lao thẳng về phía trước , tuy rằng chân không chạm đất nhưng tốc độ đạp nước lao đi của nó vẫn vượt xa so với tưởng tượng của Hạ Nhất Minh.
Động tác của nó cực kỳ xảo diệu, đầu tiên là đi tới dưới thân một con cá mập, hơi cúi đầu lướt qua phía dưới. chiéc sừng sắc bén trên đầu nó cứ thế đâm thẳng vào bụng con cá mập đen. Khi nó rời đi trong nháy mắt, bụng của con cá mập đen đã bị tách làm hai nửa, toàn bộ nội tạng đều rơi ra ngoài.
Bị thương như vậy, cho dù là linh thú có sinh mạng lực hùng hậu cũng chắc chắn chết không thể nghi ngờ.
Cho dù là ở trong nước, tốc độ của bạch mã vẫn nhanh như chớp, chỉ một vài lần lên xuống, năm con cá mập đã bị nhanh chóng hạ gục. Toàn bộ năm con cá mập đen đều chết cùng một kiểu, cho dù chúng biết lôi điện muốn làm gì cũng bất lực.
Con cá mập đen cuối cùng rất thông minh, ngay khi bạch mã giết chết đồng bọn đầu tiên của nó, nó đã xoay người rời đi.
Lôi điện giải quyết xong năm con cá mập đen, đang muốn đuổi theo thì phát hiện đàn cá mập xung quanh đột nhiên xao động.
Tiếp đó, chúng như bị thứ gì đó xua đuổi, vội vàng liều mạng lao về phía mọi người.
Lúc này, xung quanh mọi người có ít nhất vài trăm con cá mập. Tuy rằng đám cá mập đó đều có màu sắc bình thường như khi số lượng lên tới mấy trăm con thì sức chiến đấu cũng rất đáng kể.
Lôi điện phẫn nộ dẫm chân, dùng tốc độ nhanh nhất giết chết tất cả những kẻ tới gần.
Nó như thể nghiện sử dụng phương pháp giết chóc này, từ đầu đến cuối đều sử dụng chiếc sừng duy nhất trên đỉnh đầu giết chết đám cá mập.
Căn bản là không cần đám người Hạ Nhất Minh ra tay, chỉ trong nửa khắc, bạch mã lôi điện đã hoàn toàn kết thúc cuộc chiến.
Nó ngạo nghễ đứng thẳng trong lòng biển rộng, xung quanh là một mảng màu máu, ngay cả mặt biển rộng lớn cũng bị nhiễm đỏ.
Hạ Nhất Minh hơi cảm thấy thương cảm trong lòng, nhưng lại biết trận chiến này căn bản là không thể tránh được, đành thở dài một tiếng. Sở Hao Châu lại tiép tục dẫn đường lặn xuống, nhưng bọn họ còn chưa đi được bao lâu đã cảm thấy một up áp hùng mạnh siêu cấp hướng về phía bọn họ.
Sở Hao Châu khẽ biến sắc mặt, cười khổ nói:
- Chúng ta trăm phương ngàn kế muốn tránh Hắc sa vương, nhưng không thể tưởng được vẫn để nó mò tới.