Vũ Thần

Chương 547: Mượn đao giết người

Hai người không nói gì tiếp, nửa ngày sau hạ Nhất minh mới nói:

- Lão ca. Tiểu đệ có một tin tức tốt nói cho huynh.

Vẻ mặt Sở Hao Châu kinh ngạc, hắn đang định hỏi, thì ngẩng đầu lên nhìn về phía xa.

Từ phương xa có một con chim to đáp xuống, sau đó từ nơi nào đấy truyền lại tiếng kêu thảm thiết, âm thanh mang đầy vẻ tuyệt vọng.

Ngưng tụ chân khí vào trong hai mắt, hạ nhất Minh nhận ra nó chính là con linh thứu mà Chân Vãn Khanh cưỡi.

Mặc dù, nó không phải là thánh thú, nhưng thực lực của nó tương đương cường giả Nhất Đường Thiên. Một khi nó xác định mục tiêu không phải là cao thủ Nhất Đường Thiên, như vậy ở trên bình nguyên tuyệt đối không thể chạy thoát khỏi móng vuốt của nó.

Hạ Nhất Minh nhíu mày nói:

- Mớii rồi là một gã tiên thiên cường giả.

Sở Hao Châu khẽ gật dầu:

- Không sai. Người này lúc sắp chết mà tiếng kêu truyền xa như vậy cũng chỉ có thể là tiên thiên cường giả.

Mặc dù bọn họ có thể nhìn rất xa, nhưng dù sao cũng do khoảng cách nên chỉ có thể dựa theo âm thanh mạng yếu để phán đoán thân phận người chết.

- Chúng ta qua đó xem một chút nào. Hạ Nhất Minh cất cao giọng.

Sở Hao Châu cười hắc hắc:

- Hạ huynh đệ, chúng ta tạm thời nghỉ ngơi ở đây một chút, nửa canh giờ sau hãy tới đó.

Hạ Nhất Minh cảm thấy kỳ lạ hỏi:

- Vì sao?

Sở hao Châu đưa tay chỉ về phía thanh âm truyền tới:

- Hạ huynh đệ xem một chút, nơi đấy là địa phương nào.

Hạ Nhất Minh đưa mắt nhìn về phương hướng hắn chỉ nói:

- Hướng đó chính là Hải Thiên thành. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Sở Hao Châu cười lớn một tiếng nói:

- Có thế chứ. Chúng ta hãy chậm rãi chờ xem.

Lòng Hạ Nhất Minh cảm thấy cực kỳ khó hiểu, nếu không phải bản thân cùng Sở Hao Châu có giao tình, hắn thật sự sẽ hoài nghi dụng ý của người này.

Sở Hao Châu nở nụ cười nói:

- Nếu lão ca đoán không lầm, Hải Thiên thành bây giờ đã đại loạn.

Hạ Nhất Minh than nhẹ một tiếng.

Hải Thiên nhất môn có hai vị tôn giả đại nhân, ngoài ra còn có hai vị khách khanh tôn giả. Nếu trong cùng một ngày bị giết thì dù là bất cứ môn phái nào cũng trở nên hỗn loạn.

Sở Hao Châu nghiêm mặt nói:

- Lão ca vốn có chút lo lắng, nhưng khi nhìn thấy linh thứu thì biết hai người Triển Hồng Đồ không phụ kỳ vọng của ta.

Hạ Nhất Minh chớp mắt vài cái, nói:

- Sở lão ca, huynh muốn nói cái gì?

Khóe miệng Sở Hao Châu hơi cười nói:

- lão đệ, ngươi biết vì sao trước khi giao thủ ta lại cố ý đuổi hai người Triển Hồng Đồ cùng Chân Vãn Khanh đi không?

Hạ Nhất Minh trầm ngâm nửa ngày, rốt cục lắc đầu.

Sở Hao Châu thản nhiên thở dài:

- Hai người kia mặc dù không tới Tiên Linh sơn nhất mạch đồ sát đệ tử bổn môn. Tuy nhiên khi đệ tử bổn môn đến phạm vi thế lực của bọn họ thì lại bị đuổi đi, khiến cho đệ tử bổn môn rơi vào độc thủ của đám người Lâm Nghi Vũ. Đây chính là trợ Trụ vi ngược, lão ca và bọn chúng không thể làm bạn.

Hạ Nhất Min hthan nhẹ một tiếng, hắn biết lão làm vậy khẳng định còn có nguyên nhân khác.

Quả nhiên, Sở Hao Châu nói tiếp:

- Hơn nữa, lão ca đã tiến vào cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, còn có ngươi và bạch mã tương trợ cho nên không cần hai người bọn họ làm vướng tay vướng chân...

Hắn dừng một chút, trên mặt đột nhiên hiện lên một tia âm u:

- Lão ca đuổi hai người đó đi là còn có nguyên nhân khác, chính vì muốn bọn họ thu thập tàn cuộc.

Hạ Nhất Minh rùng minh, đột nhiên nghĩ tới một khả năng, hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Sở Hao Châu.

Sở Hao Châu gật mạnh đầu:

- Lão ca mặc dù đã đặt chân vào Ngũ Khí chi cảnh, nhưng dù sao cũng chỉ có một người, mà môn nhân Hải Thiên môn đông đảo, chỉ bằng vào sức của một mình lão ca căn bản không thể nhổ cỏ tận gốc.

Hạ Nhất Min hít sâu một hơi:

- Cho nên lão ca mới đuổi hai người bọn họ đi, mà dựa theo tính cách hai người khẳng định sẽ không lập tức rời đi, hai người đó sẽ tiếp tục ở lại xem trận đánh của chúng ta cho tới khi phân thắng bại mới thôi. Nếu chúng ta thất bại, tự nhiên không còn cách nào khác, còn nếu chúng ta thắng, giết chết được đám người Lâm Nghi Vũ thì hai người đó sẽ lập tức ra tay tiêu diệt tiên thiên cường giả của Hải Thiên nhất môn.

Sở Hao Châu cất tiếng cười to:

- hạ huynh đệ nói không sai, đến khi các tiên thiên cường giả Hải Thiên môn không còn, hai người bọn họ khẳng định sẽ đem môn phái này tận diệt.

Tiếng cười của lão càng lúc càng lớn, hơn nữa còn có chút điên cuồng.

Hạ Nhất Minh thở dài một tiếng, hắn có thể tưởng tượng được kết cục của Hải Thiên môn.

Khi mất đi các cao thủ chống lưng, nội bộ Hải thiên môn khẳng định sẽ bị chia rẽ. Lúc đấy chỉ cần Kiền Sơn môn cùng Linh Thứu cốc đưa binh lực đến, nhất định sẽ dễ dàng lật đổ Hải Thiên môn, thậm chí còn có thể đuổi tận giết tuyệt.

Giống như Tiên Linh Sơn nhất mạch ngày xưa, từ nay biến mất khỏi thế gian.

Trước khi Sở Hao Châu ra tay cũng đã nghĩ tới cục diện này, cho nên mới đuổi hai người Triển Hồng Đồ đi.

Nếu như lão cố ý báo thù, thì cũng thuận tay giết chết hai người kia, như vậy ngay cả Kiền Sơn môn cùng Linh Thứu cốc có liên thủ cũng chưa chắc đã là đối thủ của Hải Thiên môn.

Kế mượn đao giết người này quả thật là biện pháp ít phải dùng sức nhất.

Nhìn về phía trước hắn đột nhiên nói:

- Các nguwoi mặc dù không làm sai, nhưng cũng từng đuổi đệ tử chúng ta đi...

Lầm bầm một lúc:

- Để cho bọn chúng tiêu dao một thời gian, trong vòng năm năm bọn họ khẳng định có thể hủy diệt Hải Thiên môn. Đến lúc đó lão ca nhất định củng cố được lực lượng, khi ấy muốn giết một người là chuyện rất dễ dàng. Chỉ cần giết hai người bọn họ, Kiền Sơn môn cùng Linh Thứu cốc sao có thể bình yên sống chung.

Lão cười hắc hắc hai tiếng, nói tiếp:

- Mặc kệ Bồng Lai tiên đảo cuối cùng thuộc về tay ai thì cừu oán của bổn môn cũng được trả.

Hạ Nhất Minh trợn mắt cứng lưỡi nhìn Sở Hao Châu.

Cùng lão ở chung một thời gian mặc dù không dài , nhưng Sở Hao Châu mang tới cho Hạ Nhất Minh cảm giác không phải là một tiếng hay tính kế hại người.

Lúc này, hắn mới hiểu được nguyên lai lực lượng cừu hận có thể khiến cho bất cứ kẻ nào thay đổi. Ở trên hoang đảo đó bốn mươi năm, thật sự không biết Sở Hao Châu làm sao có thể chịu được.

Thở dài một tiếng, sắc mặt Hạ Nhất Minh đột nhiên biến đổi nói:

- Bất hảo.

Sở Hao Châu không hiểu hỏi:

- Sao lại bất hảo?

- Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng:

- Sở lão ca , tiểu đệ ở trên Bồng Lai tiên đảo gặp một người, người này có thiên phú tam hệ đồng tu , hơn nữa chủ yếu là hắn năm nay mới có mười tám tuổi. Chưa bái làm môn hạ của ai.

Sở Hao Châu xoay người lại, đôi mắt hắn tỏa ra tinh quang, tràn ngập vẻ vui mừng lẫn sợ hãi.

Hít sâu một hơi, Sở Hao Châu nói:

- hạ huynh đệ, người này ở đâu? Tên là gì?

- Người này tên là Hoắc Đông Thành, bây giờ đang ở bên trong Kiền Sơn thành.

Hai mắt Sở Hao Châu khẽ nhướng lên:

- Kiền Sơn thành, chẳng lẽ hắn với Kiền Sơn môn có qua lại gì?

Hạ Nhất Minh đưa tay ra chỉ:

- Sở lão ca nói không sai. Tam thúc hắn được Triển Hồng Đồ thu làm môn hạ, cả gia tộc hắn cũng được Kiền Sơn môn chiếu cố một cách đặc thù.

Ánh mắt Sở hao Châu thay đổi khó lường, nửa ngày sau nói:

- Có thể được Triển Hồng Đồ nhìn trúng thu làm môn hạ thì tam thúc hắn khẳng định có thiên phú dị bẩm. Chỉ là Triển Hồng Đồ này vì sao lại bỏ qua Hoắc Đông Thành?

Hạ Nhất Minh cười hắc hắc:

- Rất đơn giản. Bởi vì tiểu đệ đã thay lão ca thu hắn làm đồ đệ.

Ánh mắt Sở Hao Châu lập tức tỏa sáng nhìn về phía Hạ Nhất Minh tràn ngập niềm cảm kích.

Người mang tam hệ thiên phú trước nay vốn rất ít, nếu là một người tán tu như vậy cả đời hành tẩu chưa chắc đã tìm được môn nhân đắc ý. Sở Hao Châu có thể chất đặc thù, hắn cũng không phải là tam hệ đồng tu tương sinh ngũ hành, mà là Phong, Thủy, Hỏa tam hệ. Cho nên hắn muốn tìm một người để truyền y bát lại càng khó khăn.

Vì thế khi Hạ Nhất Minh nói cho hắn biết đã tìm được truyền nhân cho hắn, trong lòng hắn trở nên kích động lạ thường, rất khó dùng bút mực để tả nổi.

Hạ Nhất Minh cuống quít khoát tay, cười khổ nói:

- Sở lão ca, ta trước kia không biết Tiên Linh sơn nhất mạch cùng Kiền Sơn môn có xung đột, nếu không ta không đáp ứng để tam thúc hắn bái làm môn hạ của Triển Hồng Đồ. Bất quá, hôm nay ván đã đóng thuyền, Hoắc gia đã trở thành một phần tử của Kiền Sơn môn, cho nên tiểu đệ mới cảm thấy khó khăn.

Sắc mặt Sở Hao Châu khẽ biến, hắn lập tức hiểu rõ được ý tứ của Hạ Nhất Minh.

Nếu như thật sự nhận tên đệ tử này, như vậy thù ngày sau không thể báo với Kiền Sơn môn.

Nếu hắn ra tay giết chết Triển Hồng Đồ thì khẳng định sẽ là một kích trí mạng với Kiền Sơn môn, nhưng cũng đồng nghĩa với việc sẽ gây ảnh hưởng tới Hoắc gia.

Do dự một chút, Sở Hao Châu nói:

- Hạ huynh đệ, nếu bọn họ vừa mới nhập vào kiền Sơn môn, hẳn là tình cảm hai bên còn chưa sâu đậm. Không bằng chúng ta thuyết phục bọn họ rời khỏi Bồng Lai tiên đảo này.

Hạ Nhất Minh giật mình:

- Tiểu đệ cũng không phản đối, nhưng xem ra cũng rất khó.

Hắn đem chuyện chia tay trước đó kể lại chi tiết một lần, hơn nữa cả mối giao tình giữa Trương Hòa Thái môn hạ của Kiền Sơn môn cùng Hoắc gia. Nói đến ngươi này, cho dù là Sở Hao Châu cũng hiểu được, Hoắc gia cùng Kiền Sơn môn có quan hệ quả nhiên khó có thể dứt bỏ.

Đôi mắt Sở Hao Châu biến hóa vo cùng, Hạ Nhất Minh biết trong lòng lão đang rất khó quyết định. Cho nên bản thân cũng khôgn thúc dục, dù sao hắn cũng làm hết sức có thể, về phần Hoắc Đông Thành cùng Sở Hao Châu có duyên phận sư đồ hay không thì hắn không thể nói trước được.

Một canh giờ sau, Sở hao Châu mới thở dài một tiếng nói:

- Mối cừu lớn nhất của bổn môn là Hải Thiên môn, nếu tận diệt được môn phái này như vậy linh hồn của môn đệ bổn môn cũng coi như có thể nhắm mắt.

Hạ Nhất Minh cười nhẹ một tiếng, nghe xong những lời này của lão, hắn hiểu được Sở hao Châu đã vì tên đồ đệ này mà buông bỏ mối thù với Kiền Sơn môn.

Về phần Linh Thứu cốc thì không nằm trong sự lo lắng của Hạ Nhất Minh.

Trong lòng hắn đối với tương lai của Hoắc Đông Thành rất xem trọng, Sở Hao Châu sau khi tự vấn lòng cả canh giờ đã đưa ra quyết định cuối cùng. Như vậy khẳng định ngày sau sẽ hết sức tài bồi cho Hoắc Đông Thành.

Sở Hao Châu nhìn về phía Hải Thiên thành ở phương xa nói:

- hạ huynh đệ, bọn họ lúc này hẳn cũng đã xong việc , chúng ta đến đó xem một chút thôi.

Hạ Nhất Minh mỉm cười, hai nhân ảnh lập tức song song chạy về phía Hải Thiên thành.