Chân khí trong cơ thể Hạ Nhất Minh dường như trong giờ phút này đã ngưng lại, ngay cả thân thể hắn cũng đã tiến vào trạng thái hóa đá.
Cỗ khí tức này không chỉ khiến thân thể cứng ngắc, chân khí và tinh thần cũng vậy.
Hạ Nhất Minh trơ mắt nhìn lưỡi chủy thủ sắc bén chụp tới trước mặt, nhưng lúc này ngay cả một chút phản ứng hắn cũng không có.
Trong đôi mắt Hạ Nhất Minh hiện lên một tia sợ hãi, hắn đã cảm nhận được tử vong tới gần.
Giờ phút này, rốt cuộc Hạ Nhất Minh cũng đã biết cảm giác nguy hiểm từ đâu mà tới.
Hạ Nhất Minh cũng không phải sợ hãi tổ hợp Tác Qua cùng Hồng Lang Vương kia, mà sợ hãi một chiêu đánh lén này.
Từ miệng Hồng Lang Vương không chỉ phun ra hỏa cầu nóng rực, mà còn có thêm một cây nguyễn tiên thần bí được cất dấu trong đó.
Cây nhuyễn tiên này vốn được giấu trong hỏa cầu kia, khi lam hoa cùng hỏa cầu bạo liệt trong không gian, giống như có một người điều khiển một mực quấn lấy thân thể Hạ Nhất Minh.
Biến cố xảy ra bất ngờ như vậy, cho dù là Hạ Nhất Minh cũng không kịp phản ứng.
Bởi vì cho dù là ai cũng không cánh nào đoán ra, trong hỏa cầu Hồng Lang Vương thổ tức còn cất giấu vật khác.
Nhiệt độ của hỏa cầu tuyệt đối thiên hạ hiếm có, ngay cả Hạ Nhất Minh một nhất đường thiên cường giả cũng không dám dùng thân thể đón đỡ. Càng không phải nghĩ tới bên trong còn ẩn dấu vật gì.
Lúc này khi hỏa cầu vỡ ra, không ngờ bay ra một cái nhuyễn tiên màu đen thật nhỏ.
Hơn nữa khi nhuyễn tiên này quấn lên thân thể Hạ Nhất Minh, đầu nhuyễn tiên không ngờ động đậy lộ ra một cái đầu rắn nhỏ vô cùng kinh khủng.
Cây nhuyễn tiên này thì ra là một con rắn nhỏ.
Miệng rắn mở ra, như tia chớp cắn lên thân thể Hạ Nhất Minh một cái.
Với thực lực Nhất đường thiên cường giả của Hạ Nhất Minh lúc này, thân thể cũng đã trải qua vài lần thiên địa chân khí tôi luyện, thể chất đã đạt tới tình trạng cứng cáp khó tin.
Đừng nói là một độc xà nho nhỏ, cho dù là sử dụng Đại Khảm Đao bổ lên cũng không nhất định đã bị thương.
Nhưng con rắn nhỏ này rõ ràng không bình thường. Cho dù là tốc độ, hay răng nanh sắc độc của nó cũng đã đạt tới tình trạng siêu việt mà người thường không thể tưởng tượng ra.
Bởi vậy nó dễ dàng cắn lên tay Hạ Nhất Minh, hơn nữa còn lưu lại một dấu răng rõ ràng.
Hạ Nhất Minh chân khí vốn đã đạt tới tình trạng tùy tâm sở dục, cánh tay vừa bị công kích chân khí lập tức truyền tới, muốn đem chất độc bức ra ngoài. Nhưng khi chân khí của hắn tới gần nọc độc, không ngờ lại ngưng lại.
Dĩ nhiên đây chính là tác dụng của nọc độc rắn, không ngờ không phải kịch độc mà tác dụng của nó lại là trong nháy mắt không thể vận chuyển chân khí. Mà càng kinh khủng hơn chính là, nọc độc dị thường này không ngờ ngay cả chân khí của Nhất đường thiên cường giả cũng không thể ngăn cản.
Ngay khi Hạ Nhất Minh bị vây hãm trong tình trạng này, cũng là lúc Hồng Lang Vương đã lập tức khép lại cái miệng khổng lồ, từ bên dưới bụng nó một đạo thân ảnh bay ra, mang theo khí tức tử vong bắn thẳng vào Hạ Nhất Minh.
Một loạt biến cố diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt, từ lúc Hạ Nhất Minh phát ra Khai Sơn Tam Thập Lục Thức thức thứ hai mốt công kích, đến Tác Qua cùng Hồng Lang Vương đón đỡ mà bị đóng chặt xuống đất, cùng với việc Hồng Lang Vương thổ tức hỏa cầu đối chọi với lam hoa của Hạ Nhất Minh. Căn bản không ai có thể nghĩ trên người Hồng Lang Vương còn có thêm biến hóa như vậy.
Nhìn Hạ Nhất Minh ngây người đón nhận chủy thủ sắc bén đâm thẳng vào yết hầu, đông đảo đám tiên thiên cường giả ánh mắt trợn ngược. Trái tim bọn họ giống như bị người mạnh mẽ bóp chặt, nháy mắt đã ngưng đập.
Giờ phút này, cho dù là Mao Liệt Quang cũng có cảm giác như vậy.
Một viên ngọc sáng chưa được mài giũa thành hình đã sắp bị hủy. Ngay cả người trong lòng ước hắn chết đi cũng không khỏi có cảm giác tiếc nuối.
Nhưng lúc này, trong đám tiên thiên cường giả ngây ngốc, một thân ảnh quỷ dị biến mất...
Mọi người đều cảm thấy bên người có điểm khác thường, nhưng không chờ đám người quay đầu lại, đã thấy một người xuất hiện trước mặt Hạ Nhất Minh đưa tay ôm lấy hắn.
Chỉ là chưa ai chú ý tới, khi thân ảnh này xuất hiện ôm lấy Hạ Nhất Minh, không ngờ thân thể bỗng dừng lại một khắc.
Chủy thủ đang đánh tới kia cũng nháy mắt biến mất.
Trong đan điền, chân khí khổng lồ tuôn ra, nhanh chóng vận chuyển một vòng quanh thân thể.
Loại tình huống này so với lúc trước Hạ Nhất Minh lần đầu cầm bình ngọc cũng không khác mấy. Khi đó hắn cũng sững sờ mà đông cứng lại, ngay cả động đậy một chút cũng không được.
Mà loại cảm giác hóa đá này cũng không phải thuộc về Ngũ hành lực lượng, cũng đồng dạng không thuộc về thế giới này, nó hẳn thuốc về lực lượng thần kỳ nào đó, bởi vậy mới có thể khiến Hạ Nhất Minh rơi vào tình trạng không thể cử động.
Nhưng khi chân khí trong đan điền lưu chuyển một vòng, Hạ Nhất Minh đã nắm lại quyền kiểm soát thân thể.
Quá trình này diễn ra bất quá cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Nhưng tình huống lúc này cũng không giống lúc trước.
Lúc trước sau khi Hạ Nhất Minh nắm chiếc bình ngọc, La Mễ Á còn hống lên một tiếng, sau đó mới đánh tới thân thể Hạ Nhất Minh.
Bởi vì tiếng hống này nên Hạ Nhất Minh mới có đủ thời gian giành lại chủ động, hơn nữa còn chuyển bại thành thắng.
Nhưng lúc này, khi Hạ Nhất Minh bị độc xà cắn trúng, bóng đen ẩn dưới bụng Hồng Lang Vương không chút nào do dự ra tay, một chút thời gian cũng không lãng phí.
Thể chất Hạ Nhất Minh mặc dù đặc biệt, tất cả đám đồ đằng tộc nhân cũng không thể tin được trong thời gian ngắn hắn có thể thoát được trạng thái mê man này.
Nhưng bất quá trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, thanh chủy thủ cũng đã đâm tới yết hầu hạ Nhất Minh.
Chỉ cần thanh chủy thủ này cắm thật sâu vào đó, cho dù Hạ Nhất Minh thể chất có bao nhiêu đặc biệt cũng chỉ có thể thảm tử đương trường.
Trong nháy mắt, Hạ Nhất Minh đôi mắt ngưng lại, trong mắt hắn thế giới này tràn ngập lam sắc kỳ dị.
Yết hầu mơ hồ đau đớn làm Hạ Nhất Minh cảm nhận rõ ràng, sợ rằng hắn không thể thoát khỏi một kiếp này. Mặc dù hắn với thân thể mình vô cùng tin tưởng, nhưng hắn cũng biết, không ai còn đủ tự tin sống nối dưới tình huống này.
Có lẽ Bách Linh Bát có thể làm được, nhưng hắn không có khả năng.
Khi tử vong sắp phủ xuống, suy nghĩ của Hạ Nhất Minh vừa vô cùng tỉnh táo, vừa có thêm cảm giác mờ mịt mông lung.
Trong cuộc đời mười tám năm của hắn, dường như trải qua rất nhiều chuyện, nhưng cũng chưa hoàn thành điều gì.
Phía trước hắn còn một con đường rộng rãi thênh thang, nhưng hắn lúc này đã mất đi cơ hội bước tiếp.
Giờ phút này, trong lòng Hạ Nhất Minh không ngờ còn có thể bình tĩnh vậy. Hắn thậm chí không có nhớ tới một ai, cũng không có oán hận Bách Linh Bát vô năng, hắn như người đứng trên cao quan sát, sinh mạng của mình trong nháy mắt sắp mất đi.
Nhưng giây phút mọi người tưởng rằng Hạ Nhất Minh ắt phải chết.
Không gian trước mặt hắn đột nhiên dao động.
Một đạo thân ảnh không biết từ đâu xuất hiện tại đây, hơn nữa ôm lấy Hạ Nhất Minh như lưu tinh cản nguyệt rời khỏi nơi này.
Không ai có thể thấy rõ quá trình trên, vì tốc độ đã vượt qua phạm trù mà con người có thể tưởng tượng.
Thuấn di, có thể coi khoảng cách giữa hai nơi như không tồn tại, cũng chỉ có người nắm giữ Phong chi đạo mới có thể làm được.
Tiếng kinh hô chợt vang lên, xa xa xuất hiện hai đạo nhân ảnh.
Thủy Huyễn Cận ôm Hạ Nhất Minh đứng cách mọi người đã ngoài trăm thước. Trước khi lão dừng tại nơi này, bất luận là ai cũng không thể nhìn rõ thân ảnh của lão.
Hạ Nhất Minh trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp. Sau đó là tâm trạng vui mừng như điên, chỉ có đi một vòng quanh Quỷ môn quan sau đó trở lại mới có thể cảm nhận được sự vui mừng lúc này của hắn.
Mỗi người đều nói tính mạng đáng quý, nhưng chỉ có khi sắp mất đi, mà tại thời khắc cuối còn cứu vãn được, mới chính thức hiểu rõ, thế nào là đáng quý.
Hạ Nhất Minh trái tim đập mạnh, dường như muốn đem toàn bộ sinh lực cả đời dồn lại khoảng khắc này.
Thân thể của hắn run lên, chân khí trong đan điền đem toàn bộ cảm giác hóa đá càn quét không còn chút nào, cảm giác vô thân thể vô lực càng biến mất sạch sẽ.
Hạ Nhất Minh thậm chí còn cảm giác được, trong cơ thể hắn vừa xuất hiện thêm một lực lượng mới.
Trước đây khi tránh được một kiếp bị đóng băng, Hạ Nhất Minh cũng nắm giữ được Băng hệ chân khí. Lúc này hắn cũng giống vậy, nắm giữ được loại lực lượng khiến thân thể kẻ khác nháy mắt rơi vào trạng thái hóa đá.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vnĐại nạn không chết, tất có hậu phúc...
Thân thể khẽ động, từ trong vòng tay Thủy Huyễn Cận nhảy ra, hai chân hắn vừa chạm đất, ánh mắt đã hướng nơi kia nhìn lại.
Ở nơi đó, xuất hiện một người thân thể thấp bé, nhìn qua giống như một hài tử còn chưa trưởng thành. Thân thể chừng ba tấc, gầy trơ xương không gây được sự chú ý của kẻ khác.
Nhưng rõ ràng khuôn mặt là của một lão nhân, hơn nữa đôi mắt hình tam giác, bên trong chứa đựng sự lạnh lẽo khủng bố, khiến kẻ khác không rét mà run.
Trên tay hắn lúc này còn có thêm một con rắn nhỏ, chính là con rắn có thể sinh tồn trong hỏa cầu, hơn nữa còn có năng lực hóa đá thần kỳ.
Nhìn thoáng qua, mọt người đều nhận ra.
Từ trên người Hồng Lang Vương xuất hiện, chính là tổ hợp một người một rắn kỳ dị này.
Giờ phút này, trên mặt lão cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Một kích vừa rồi cầm chắc mười phần, vậy mà không thể khiến Hạ Nhất Minh thảm tử đương trường, điều này tuyệt đối nằm ngoài suy tính của hắn.
- Xà Nho, chúng ta liên thủ...
Tác Qua vẻ mặt có chút xấu hổ, gã đã hao tổn tâm cơ, nhưng nghĩ không ra, cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.
Nhưng khi ánh mắt gã dừng lại trên người Thủy Huyễn Cận, ngoại trừ oán độcm còn mang theo một chút kiêng kỵ.
Thân pháp khó tin như vậy, chẳng phải đã đạt tới cảnh giới bất bại sao?
- Hảo.
Âm thanh từ miệng Xà Nho phát ra.
Âm thanh của lão vốn âm trầm, còn kéo dài ra, nghe như tiếng độc xà rít lên, khiến người khác lạnh tới tận xương cốt.
Theo một tiếng vừa nói, một cỗ khí thể khổng lồ từ trong thân thể nhỏ bé tràn ra.
Khi Xà Nho ẩn nấp dưới thân thể Hồng Lang Vương, khí tức của lão đã hoàn toàn bị Hồng Lang Vương và Tác Qua che dấu. Nhưng giờ phút này, đã không còn chút nào phải che dấu nữa, lão đem toàn bộ chân khí bạo phát ra, khiến mọi người cảm nhận được luồn áp lực khổng lồ.
Người này không ngờ cũng là một cường giả đồng cấp với Tác Qua.
Đạt tới Nhất đường thiên cảnh giới cũng chỉ có thể là Đồ đằng đại sứ giả.
Đám người Dược đạo nhân sắc mặt khẽ biến, bọn họ cùng đoàn kết đứng một chỗ, nhưng trong lòng tràn đầy bi quan, tuyệt vọng.
Khi trên Hoành Sơn nhất mạch tề tụ đông đảo tiên thiên cường giả, cho dù là ai cũng đều tin tưởng, nơi này đã vững như Thái sơn. Cho dù là Đồ đằng nhất tộc có mạnh mẽ tới đâu cũng không có khả năng rung chuyển mảy may.
Nhưng khi Đồ đằng nhất tộc xuất hiện, bọn họ mới biết được, vì việc truy tìm Đồ đằng, bọn chúng đã xuất ra lực lượng cường đại cỡ nào.
Mười Đồ đằng sứ giả tương đương với mười Bách tán thiên cường giả, hai vị Đồ đằng đại sứ giả tương đương với hai vị Nhất đường thiên cường giả, còn có hai đầu ngàn năm biến dị linh thú.
Tổ hợp này, cho dù đem Hoành Sơn nhất mạch san bằng cũng dư sức.
Mao Liệt Quang liếc nhìn sang Thành Phó đang ngưng thần, trong ánh mắt chứa đầy cảm xúc ngổn ngang, khóe miệng lão thậm chí còn run run, âm thanh chỉ có Thành Phó mới nghe được:
- Thành Phó. Một lát nữa giao thủ, ngươi không cần tham dự, lập tức chạy trốn đi.
Thành Phó ngẩn ra, ánh mắt liếc nhìn, chỉ thấy vẻ mặt Mao Liệt Quang đầy vẻ thiết tha.
Trong trí nhớ của Thành Phó, chỉ có ngày hắn bái sư, chỉ có ngày hắn tấn giai tiên thiên cảnh giới, chỉ có ngày hắn bị thua tại Thiên La quốc phản hồi, mới từng gặp qua ánh mặt như thế của sư phụ.
Thành Phó trong lòng khẩn trương, đã thấy được Mao Liệt Quang khẽ lắc đầu, âm thanh lại truyền tới tai hắn:
- Khai Vanh quốc có một người lưu lại là đủ rồi. Ngươi trở về, đem nhất mạch của ta truyền thừa về sau, cũng đem tất cả sự việc tại đây bẩm báo với Thái sư.
Lông mày có chút nhíu lại, Thành Phó trong mắt xuất hiện vẻ kiên định. Nhưng không có chờ hắn nói ra những lời quyết tâm sắt đá, bên tai lại lập tức nghe được một câu nói:
- Nếu ngươi không đi, ta lập tức tự sát.
Thành Phó lập tức trợn mắt cứng lưỡi, không thể nói gì hơn.
Hắn kinh ngạc nhìn Mao Liệt Quang, chỉ thấy trên vẻ mặt quen thuộc này bộc lộ ra trạng thái trước giờ chưa từng gặp. Hắn lần đầu biết được, thì ra vị sư phụ có chút nhát gan trong mắt những Đại sư tại Đại sư đường, cũng có thể biểu hiện như vậy.
- Y Thủy Bào, những người còn lại giao cho các ngươi.
Tác Qua âm thanh tràn ngập sát khí, không đạt mục đích quyết không từ bỏ:
- Hạ Nhất Minh, hôm nay chắc chắn phải chết.
Tác Qua, Xà Nho, cùng với hai đầu ngàn năm biến dị linh thú bên cạnh.
Tổ hợp này đã tương đương với bốn vị Nhất đường thiên cường giả. Cho dù là Hạ Nhất Minh cường đại tới đâu cũng không có một chút cơ hội thủ thắng.
Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu, cơ thể như vốn như tảng đá lúc này nhanh chóng cử động như thường, xuất Đại Khảm Đao ra.
Từ đầu tới giờ, Hạ Nhất Minh chưa từng đem binh khí kinh khủng này lấy ra, nhưng giờ phút này, hắn không thể che giấu nữa.
Bất quá, khiến Hạ Nhất Minh thắc mắc chính là Thủy Huyễn Cận từ lúc mang hắn tới đây, vẫn một mực yên lặng, vẻ mặt lão vẫn mỉm cười như trước. Ngay cả lúc này đối mặt với bốn vị Nhất đường thiên cường giả, vẻ mặt lão vẫn không chút biến hóa.
Hạ Nhất Minh trong lòng vô cùng thắc mắc, Thủy lão ca chẳng lẽ lại tiếp tục đột phá? Nếu không tại sao vẻ mặt vẫn tự tin như vậy?
Thân ảnh chợt lóe lên, bên cạnh Hạ Nhất Minh đột nhiên xuất hiện thêm một người.
Tốc độ của thân ảnh này mặc dù không phải rất nhanh nhưng lại vô cùng quỷ dị. Hắn từ sau một khối cự thạch xuất hiện, nhưng trước khi tới nơi này, bất luận là ai cũng không cảm nhận được ở nơi đó không ngờ còn có người khác ẩn nấp.
Tác Qua cùng Xà Nho vẻ mặt khẽ biến, ánh mắt bọn họ đồng thời quan sát khối cự thạch trong đó không che giấu được vẻ nghi hoặc.
Người này làm thế nào có thể che giấu được tai mắt của đám Đồ đằng tộc nhân chứ?
Một giây khi người này xuất hiện, ánh mắt hung ác, khí thế hung hãn của Hồng Lang Vương lập tức xẹp xuống, thân thể của nó run lên, bốn chân như muốn chìm sâu vào mặt đất, không còn nửa điểm khí thế Lang Vương.
Xà Nho vẻ mặt âm trầm lúc này cũng đại biến, hỏi:
- Tác Qua. Người kia là ai?
- Không biết.
Tác Qua nhanh chóng đáp lại, cùng Hồng Lang Vương trao đổi sau đó âm thanh gã tràn ngập vẻ nghi ngờ:
- Đây là ...quỷ?
Xà Nho giật mình, ánh mắt quan sát người vừa xuất hiện.
Dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi, người kia dáng vẻ khoan thai đứng trên mặt đất. Người này chân mày rậm, mắt to, gương mặt anh tuấn, phảng phất như một bức tượng điêu khắc mà thành, dưới ánh mặt trời lộ ra một nước da khỏe mạnh.
Nhân vật như vậy, lẽ nào có thể là quỷ chứ?
- Mặc kệ gã là người hay quỷ.
Tác Qua đột nhiên nói:
- Hôm nay nhất định phải giết không tha.
- Được. Người này giao cho ta.
Xà Nho cười hắc hắc, tay lão run lên, Thạch Vương trên người lão đã vung mình rơi trên mặt đất.
Giống như Hồng Lang Vương trước đó, Thạch Vương nhanh chóng chìm vào lòng đất, trong nháy mắt đã biến mất.
- Ngươi cùng Lang Vương trước tiên giải quyết Hạ Nhất Minh. Gã kia, giao cho ta.
Tác Qua khẽ gật đầu, gã nhảy lên lưng Hồng Lang Vương, cự lang không chút do dự chìm vào lòng đất.
Trừ Bách Linh Bát ra, nó tuyệt đối không ngại một ai. Chỉ cần có người phụ trách Bách Linh Bát, nó cũng có thể tiếp tục chiến đấu như thường.
Chỉ là nó nhìn Xà Nho ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc.
Lão kia, không biết có thể chống lại quỷ không đây?
Đám người Đồ đằng sứ giả Y Thủy Bào chậm rãi đi tới, nhiệm vụ của bọn họ đơn giản chỉ là giữ chân đám người Dược đạo nhân ở một chỗ, để cho đám người Tác Qua giải quyết Hạ Nhất Minh. Sau đó thì đám người tiên thiên cường giả này cũng chỉ là những bao thịt mà thôi.
Không khí đại chiến dường như hết sức căng thẳng, không khí tràn ngập vẻ khẩn trương.
Nhưng giờ phút này, bỗng hai tiếng huýt gió một trước một sau truyền từ xa tới.
Dược đạo nhân nửa mừng nửa lo:
- Vu sư thúc đã về.
Từ Trình Trường như trút được gánh nặng nói:
- Sư phụ tới rồi...