Vũ Thần

Chương 238: Tam hoa chi thuyết

Vu Kinh Lôi nghiêm túc gật đầu. Nét mặt lão hơi có chút lo lắng.

- Vì tam hoa tụ đỉnh chính là lấy ba loại công pháp có thuộc tính khác nhau làm trụ cột để hấp thụ thiên địa linh khí, sau đó mới có thể hình thành được tam hoa. - Vu Kinh Lôi thở dài nói:

- Vi huynh đồng tu thủy, mộc hệ công pháp suốt hơn trăm năm nhưng mới chỉ ngưng tụ được hai hoa mà vẫn không thể nắm giữ được lực lượng thứ ba. Hắc hắc, tam hoa không thể tụ lại đến bây giờ cũng chỉ là công dã tràng. Cả đời này vi huynh chỉ có thể dừng lại ở mức này mà thôi.

Hạ Nhất Minh cũng hiểu được sự nuối tiếc trong lòng lão. Mặc dù muốn khuyên giải lão vài câu nhưng cũng chẳng biết nói thế nào.

Những chuyện như thế này, chỉ có bản thân tự hiểu mà thôi. Trừ khi không còn tu luyện võ đạo nữa, còn không cho dù người khác có khuyên bảo thế nào cũng chẳng có tác dụng gì.

Vu Kinh Lôi chỉ than thở một chút, rồi vỗ đầu, xấu hổ nói:

- Sư đệ! Vi huynh đúng là hồ đồ mất rồi. Sao lại đi nói mấy chuyện này với ngươi?

Hạ Nhất Minh cuống quýt nói:

- Chúng ta đều là sư huynh đệ! Huynh khách khí làm gì?

Vu Kinh Lôi nghe thấy vậy mới an lòng. Có điều, cứ nhìn thấy Hạ Nhất Minh còn trẻ như vậy đã bước chân vào Nhất đường thiên là lão lại suy nghĩ. Nếu hôm nay không bị Hạ Nhất Minh, Viên Lễ Huân và vị cường giả thần bí Bách Linh Bát kích thích tâm trí thì lão cũng chẳng có nói ra bao nhiêu cảm xúc tích lũy trong bằng đó năm trời như vậy.

Có điều, sau khi lão nói ra những điều bí mật ở trong lòng liền thấy đầu óc dễ chịu hơn rất nhiều.

- Sư huynh! Ngài xem cháu của Mộc Tẫn Thiên sau này luyện được tới cảnh giới tam hoa tụ đỉnh hay không? - Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.

Vu Kinh Lôi do dự một chút, nói:

- Cũng đều như nhau. Cơ bản những người tự mình cố gắng đột phá tiên thiên đều tu luyện hai hệ công pháp tương sinh. Như vi huynh, tiến giai tới Nhất đường thiên nhưng cũng chỉ có thể tu luyện tới mức độ ngưng tụ được ra hai hoa là hết. Nhưng.... - Lão ngừng lại một chút, thở dài nói:

- Nếu có người bước vào tiên thiên nhưng không phải tu luyện hai hệ mà là ba hệ thì sau khi hắn đột phá tới Nhất đường thiên, cố gắng tu luyện, tích lũy thiên địa linh khí… Chỉ cần khoảng mười năm là có thể lấy ba hệ công pháp bất đồng làm trụ cột ngưng tụ thành ba đóa hoa thì đó chính là cảnh giới tam hoa tụ đỉnh.

Hạ Nhất Minh im lặng gật đầu. Hắn thản nhiên nói;

- Huynh nói chỉ có sau khi đột phá tới Nhất đường thiên mới có cơ hội trở thành cao thủ tam hoa tụ đỉnh?

- Đúng thế! - Vu Kinh Lôi gật đầu.

Hạ Nhất Minh nhìn quanh, cười:

- Sư huynh! Nếu vậy thì ngài cũng không chẳng phải lo lắng. Cho dù tiểu đệ có giúp hắn đột phá tiên thiên thành công thì cũng chẳng sao. Nhưng muốn bước chân vào cảnh giới Nhất đường thiên dễ dàng vậy sao?

Mặc dù Hạ Nhất Minh đột phá Nhất đường thiên cũng chẳng có gì khó, nhưng nếu là một người khác thì không hề dễ như vậy.

Vu Kinh Lôi cười khổ, nói:

- Sư đệ! Nếu người này không phải là cháu của Mộc Tẫn Thiên thì cũng chẳng nói làm gì.

- Nhưng hắn và Mộc Tẫn Thiên lại có quan hệ. Hơn nữa còn được Trác Vạn Liêm coi trọng như thế, thậm chí còn tự mình cùng hắn tới đây chờ ngươi. Ta có thể khẳng định nếu như hắn trở thành tiên thiên đại sư sẽ được đệ nhất môn phái ở phương bắc thu nhận, trở thành trưởng lão. Sau này, đột phá tới Nhất đường thiên cũng là chuyện bình thường.

Hạ Nhất Minh nhíu mày. Hắn vẫn còn đang nghi hoặc nhưng đột nhiên nhớ tới Viên Lễ Huân.

Nếu trên thế giới này có cơ nhân dịch cùng với tiên thiên kim đan để trợ giúp cho Viên Lễ Huân đột phá cảnh giới tiên thiên thì môn phái đệ nhất ở phương bắc cũng có thể có kỳ trân dị bảo, giúp người khác đột phá tới Nhất đường thiên cũng là chuyện bình thường.

Suy nghĩ một lúc, Hạ Nhất Minh bình tĩnh nói:

- Sư huynh! Ngài muốn ta làm thế nào?

Hai mắt Vu Kinh Lôi lóe lên tinh quan, nói:

- Sư đệ! Ngươi chỉ đồng ý giúp hắn gia trì kinh mạch. Còn chuyện đột phá tiên thiên cảnh giới thì cứ để cho hắn tự cố gắng. Nếu hắn đột phá thất bại thì cho dù như thế nào cũng chẳng có liên quan gì đến ngươi.

Hạ Nhất Minh trầm mặc một lúc, cười hỏi:

- Sư huynh! Ngài thấy thiên phú của đệ như thế nào?

Vu Kinh Lôi ngẩn người. Lão thật lòng nói:

- Từ khi sư huynh biết nghĩ đến giờ, thiên phú của sư đệ chắc chắn là đứng đầu. Ngay cả trước đây và sau này cũng không thể có người nào hơn.

Hạ Nhất Minh nghe thấy vậy, trên mặt có một chút gì đó kiêu hãnh.

Trải qua bao năm tu luyện, nếu Hạ Nhất Minh không gặp được cảnh tượng trong cái hồ kia thì bây giờ cũng chẳng biết hắn đang ở đâu nữa.

Hắn đã từng giao phong với vô số cường giả. Mỗi một lần thắng lợi càng củng cố thêm sự tin tưởng của hắn. Lúc này, trong mắt hắn có một sự tự tin mãnh liệt.

- Sư huynh! Cháu của Mộc Tẫn Thiên đại sư đã sáu mươi tám rồi. Còn tiểu đệ mới chỉ có hai mươi. Chờ đến lúc hắn đột phá cảnh giới Nhất đường thiên, tu luyện tới Tam hoa tụ đỉnh thì tiểu đệ cũng đã vứt hắn lại đằng sau rồi.

Mặt Vu Kinh Lôi hơi giật giật. Nhìn hào khí của Hạ Nhất Minh, cảm xúc trong lòng lão cũng trào lên mãnh liệt. Hào khí đó đã bao năm rồi Hoành Sơn nhất mạch cũng chưa từng tái hiện.

Vu Kinh Lôi có thể cảm nhận được một điều: sau này, Hoành Sơn rạng danh thiên hạ cũng đều nhờ cậy vào vị sư đệ này thôi.

Cháu của Mộc Tẫn Thiên đạt tới cảnh giới tam hoa tụ đỉnh thì sao? Hoành Sơn cũng có một vị Thái thượng trưởng lão, mười lăm tuổi đột phá tiên thiên, mười bảy tuổi đạt tới Nhất đường thiên, tương lai còn đạt tới mức độ nào cũng chưa biết.

Vu Kinh Lôi thở dài một hơi. Lão cảm nhận được hào khí phát ra từ trên người Hạ Nhất Minh, trong lòng cũng cảm thấy hưng phấn, cười nói:

- Sư đệ nói đúng! Vi huynh cũng chẳng cần vì một đứa nhóc mà tức giận.

Hạ Nhất Minh mỉm cười, không đả động tới chuyện đó nữa. Hắn lảng sang chuyện khác, nói:

- Sư huynh! Ngươi làm sao mà có thể khẳng định được Bách huynh đạt tới cảnh giới tam hoa tụ đỉnh?

Nhắc tới Bách Linh Bát, nét mặt Vu Kinh Lôi hoàn toàn nghiêm túc. Hắn nhìn về vị trí Bách Linh Bát ở thấp giọng, nói:

- Vi huynh đã cùng người đó đối qua một chưởng. Chưởng lực của hắn vô cùng mạnh mẽ. Gân cốt lại rắn như kim cương chẳng phải là của một tiên thiên bình thường. Ngay cả vi huynh tu luyện Mộc hệ công pháp đã trăm năm cũng không thể sánh được với hắn. Ngoài ra còn có hàn khí mạnh mẽ của Trác Vạn Liêm nhưng cũng chỉ có thể đến gần cơ thể Bách tiền bối mà không làm cách nào xâm nhập vào trong cơ thể lão. Chỉ cần xét đến những điểm đó cũng nhận thấy năng lực của Bách tiền bối đã vượt qua Nhất đường thiên. Như vậy chẳng phải đạt tới cảnh giới Tam hoa tụ đỉnh hay sao?

Hạ Nhất Minh nghe thấy vậy, sắc mặt hoàn toàn cổ quái nhưng cũng không hề phản bác.

Sức mạnh của Bách Linh Bát hiển nhiên là hơn mình rất nhiều. Thân thể của hắn rắn như kim cương cũng chẳng có gì là lạ. Ngay cả kinh mạch, máu huyết... cũng chẳng hề có. Tất cả đều do mọi thứ kim loại nào đó tạo thành mà không đạt tới tình trạng như vậy mới là lạ.

Lấy thân thể con người mà chống lại hắn chẳng khác nào lấy trứng chọi với đá.

Mà thân thể hắn như vậy thì làm sao hàn khí của Trác Vạn Liêm có thể ảnh hưởng được cơ chứ? Đến cả cái bình đựng vạn niên băng tủy mà hắn còn chịu được thì nói gì đến mấy loại hàn khí vớ vẩn đó.

Xét đến bản lĩnh dừng lại đột ngột giữa không trung của Bách Linh Bát, cho dù là Hạ Nhất Minh tu luyện Phong lực lượng đã có chút thành tựu thì cũng chưa dám nói có thể làm được như vậy một cách dễ dàng.

Đột nhiên, trong đầu Hạ Nhất Minh nhớ tới một quyền hôm nay của Bách Linh Bát.

Hắn ra tay vô cùng đơn giản, chẳng hề có chiêu thức phức tạp hay thân pháp quỷ dị, lại càng không có thuộc tính tự nhiên nào hết.

Lúc hắn động thủ, cứ đơn giản hết quyền này tới quyền khác. Vô cùng đơn giản nhưng khiến cho đối phương ứng phó hết sức khó khăn.

Sắc mặt hắn dần trở nên âm trầm. Trong sơn động, Hạ Nhất Minh trao đổi hai chiêu với Bách Linh Bát. Mặc dù, nắm tay của Bách Linh Bát hết sức lợi hại nhưng cũng chưa đạt tới mức độ như ngày hôm nay. Chẳng lẽ, thực lực của Bách Linh Bát đã tăng lên?

Đưa tay lên, Hạ Nhất Minh sờ sờ trước ngực. Trên ngực hắn có hai thứ. Một cái là không gian giới chỉ. Còn cái kia là đá sinh lực mà hắn dùng để thuê Bách Linh Bát.

Đột nhiên, hắn nhớ tới cảnh Bách Linh Bát nuốt đá sinh lực. Hắn chợt nghĩ ra chuyện Bách Linh Bát cứ hai tháng lại nuốt một viên đá sinh lực. Chẳng lẽ, sự tiến bộ của Bách Linh Bát có liên quan tới viên đá trắng đó?

Thấy nét mặt Hạ Nhất Minh, Vu Kinh Lôi vội trấn an, nói:

- Sư đệ cũng không cần phải lo lắng! Ta thấy vị Bách Linh Bát kia rất coi trọng ngươi. - Lão dừng lại một chút, đột nhiên mở miệng dò hỏi:

- Sư đệ! Bách Linh Bát là một người không có môn phái. Chúng ta có thể yêu cầu hắn gia nhập Hoành Sơn hay không?

Hạ Nhất Minh cười khổ. Vu Kinh Lôi không biết quan hệ giữa bọn họ nên mới hy vong Bách Linh Bát gia nhập Hoành Sơn. Nhưng nếu nói cho lão biết Bách Linh Bát không phải là con người thì chỉ sợ ngay cả yêu cầu cũng chẳng dám mà còn nhanh chóng chạy xa.

- Sư huynh! Nếu để Bách huynh gia nhập Hoành Sơn nhất mạch thì ngài để cho hắn vị trí gì.

- Tất nhiên là để cho hắn vị trí đại trưởng lão. - Vu Kinh Lôi nói nhanh. Nhưng khi thấy nét mặt quái dị của Hạ Nhất Minh, lão nghĩ ra việc gì đó, vội vàng nói tiếp.

- Tất nhiên, sau này sư đệ vượt qua Bách tiền bối thì có thể đạt được vị trí này.

Hạ Nhất Minh không cười nổi, lắc đầu nói:

- Sư huynh! Bách Linh Bát tu luyện trong thâm sơn cả... trăm năm. Hắn quen sống một mình. Nếu muốn hắn gia nhập Hoành Sơn có lẽ là rất khó. Về phần tiểu đệ, chỉ cần là thái thượng trưởng lão của Hoành Sơn là đủ rồi. Đại trưởng lão hay cái gì khác, tiểu đệ không có hứng thú.

Trong lòng hắn thầm cảm thấy may mắn. Chút nữa, hắn đã nói ra hai chữ nghìn năm. Mà cho dù hắn nói thật thì Vu Kinh Lôi cũng chẳng hề tin.

Thở dài một hơi, nét mặt Vu Kinh Lôi đầy vẻ luyến tiếc. Đồng thời, lão cũng đang tự hỏi xem Hạ Nhất Minh luôn miệng nói không cần vị trí Đại trưởng lão nhưng ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Có điều, suy nghĩ này chỉ thoáng hiện lên trong đầu lão mà thôi.

- Sư đệ! Nếu như vậy thì chúng ta cũng không thể cưỡng cầu. Cũng may, ta xem lão và ngươi có chút nhân duyên, ngươi cố gắng giao hảo thật tốt để sau này Hoành Sơn của chúng ta có một người trợ giúp.

- Tiểu đệ biết rồi! - Hạ Nhất Minh tùy ý nói. Chỉ cần trên người hắn có năng lượng thạch thì có đuổi Bách Linh Bát cũng chẳng đi.

Vu Kinh Lôi nghiêm túc, nói:

- Sư đệ! Hôm nay, ngươi đột phá Nhất đường thiên nên có tư cách bước chân vào Thiên trì sơn. Thời gian đến lúc bảo điện mở ra còn gần hai năm nữa. Đến lúc đó, hy vọng ngươi có thể cùng với vi huynh tham gia, làm rạng rỡ Hoành Sơn chúng ta. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Hạ Nhất Minh chớp chớp hai mắt, ngơ ngác hỏi:

- Thiên Trì sơn? Đó là nơi nào?

- Thiên Trì sơn là thánh địa võ đạo ở vùng Tây Bắc chúng ta. Đó cũng là đệ nhất môn phái ở vùng Tây Bắc.

Vu Kinh Lôi đứng lên, hướng về một phương vái một cái rồi nói:

- Tổ sư khai sáng của bổn môn chính là một vị Thái thượng trưởng lão của Thiên Trì sơn. Có thể nói, bổn môn chính là một chi nhánh của Thiên Trì sơn.

Hạ Nhất Minh ngạc nhiên, hỏi:

- Sư huynh! Sao từ trước đến giờ, ta chưa từng nghe nói đến chuyện này. Mà trong điển tịch của môn phái cũng chẳng thấy ghi lại?

Vu Kinh Lôi cười khổ, nói:

- Sư đệ không biết. Ngày xưa, Tổ sư gia bất hòa với Tổ sư gia của Thiên Trì sơn nên mới đến đây sáng lập nên Hoành Sơn nhất mạch. Trải qua ba ngàn năm, mặc dù hai nhà đã khôi phục lại sự liên hệ, nhưng Thiên Trì sơn cũng chẳng hề để ý đến chúng ta. Đã vậy thì chúng ta cần gì phải xấu mặt tự tìm đến người ta làm gì?

Hạ Nhất Minh nhíu mày, nói:

- Nguyên nhân là như vậy nhưng tại sao sư huynh lại thay đổi chủ ý?

- Hai năm nữa chính là thời gian đại điển mười năm của Thiên Trì sơn. Tất cả các chi nhánh ở vùng Tây Bắc đều đưa người đến, đồng thời để bái vị tổ tông. Trong thời gian này, mỗi chi nhánh cùng với Thiên Trì sơn đều có cường giả giao thủ với nhau. - Vu Kinh Lôi liếc mắt nhìn Hạ Nhất Minh, nói:

- Sư đệ! Ngươi còn nhỏ tuổi nhưng đã đột phá tới Nhất đường thiên, tiền đồ ngày sau còn rất dài. Nếu bỏ lỡ đại hội lần này chẳng phải là làm xấu mặt tổ sư của Hoành Sơn nhất mạch chúng ta hay sao?

Hạ Nhất Minh nhìn sự hưng phấn của lão nhân gia mà không khỏi cười khổ. Chẳng hiểu vì sao, một lão già như vậy mà vẫn còn nhiệt huyết đến thế.

Tính mạng của hắn đã cột chặt vào với Hoành Sơn. Nếu có thể làm cho môn phái danh chấn thiên hạ thì hắn sẽ cố gắng hết sức.

Hạ Nhất Minh chợt nhớ tới Thủy Huyễn Cận đã sắp chết đến nơi nhưng mà nhiệt huyết chẳng phải vẫn nồng cháy như vậy hay sao?

Vu Kinh Lôi cười ha hả một lúc, nói:

- Tại đại điển trên Thiên Trì sơn, còn có một chuyện mà tất cả các chi phái chúng ta đều mong đợi.

Nói đến đây, mặt lão thể hiện một sự mong đợi mãnh liệt. Hạ Nhất Minh buồn bực, nói:

- Chuyện có thể khiến cho sư huynh coi trọng như vậy thật khiến cho tiểu đệ phải tò mò.

Vu Kinh Lôi cười thầm, nói:

- Cũng chẳng có gì. Thiên Trì chủ mạch muốn cổ vũ sự tu luyện tại các chi phái nên trong đại điển mười năm liền tổ chức một đại hội luận võ giữa đám đệ tử.

Hạ Nhất Minh vừa cảm thấy có chút hiếu kỳ liền cụt hứng. Với tầm mắt của hắn bây giờ, đừng nói là đệ tử của các chi phái mà cho dù là tiên thiên trưởng lão cũng chẳng đáng để cho hắn quan tâm.

Như hiểu được suy nghĩ trong lòng Hạ Nhất Minh, Vu Kinh Lôi lắc đầu, nói:

- Sư đệ! Thực lực của đám đệ tử cũng chẳng có gì đáng nói. Nhưng chỉ cần có tên trong số một trăm người là có thể tiến vào tàng kinh các của Thiên Trì chủ mạch để đọc thư tịch trong đó. Còn nếu có tên trong số mười người đứng đầu... - Hai mắt lão phát sáng, nói:

- Chỉ cần trong số mười người đứng đầu là có thể có được một viên tiên thiên kim đan.

Nghe đến đây, Hạ Nhất Minh mới cảm thấy hứng thú. Tiến vào tàng kinh các của Thiên Trì chủ mạch đối với hắn đã là một chuyện hấp dẫn. Còn tiên thiên kim đan cho dù hắn chẳng sử dụng được nhưng có thì càng tốt.

Mặc dù trong tay hắn không chỉ có một viên nội đan của tiên thiên linh thú. Nhưng thứ này có bao nhiêu tốt bấy nhiêu, chẳng có người nào từ chối.

- Sư huynh! Tham gia đại hội đệ tử luận võ có cần điều kiện gì không?

- Đệ tử của các chi phái chỉ cần chưa tới năm mươi, chưa dùng bất kỳ loại kim đan nào là có thể tham gia đại hội luận võ. - Hai mắt Vu Kinh Lôi tỏa sáng, nói:

- Lần này trở về núi, ta sẽ cho mấy tên đệ tử có hy vọng tăng cường tu luyện. Hy vọng có thể lọt vào trong số mười người đứng đâu. Nếu có thể đạt được một viên tiên thiên kim đan thì đúng là làm rạng rỡ tổ tông.

Hạ Nhất Minh nghe thấy điều này liền hỏi:

- Sư huynh! Chi cần chưa tới năm mươi, lại chưa dùng bất kỳ loại kim đan nào là có thể tham gia luận võ?

- Đúng!

- Tốt quá! Sư huynh! Ngài giúp ta báo danh nhé.

- Tốt!... Ngươi nói cái gì? - Vu Kinh Lôi day day lỗ tai. Lão chẳng biết có phải mình nghe nhầm hay không nữa.

- Sư huynh! Năm nay ta chưa tới năm mươi, cũng chưa dùng bất cứ loại kim đan nào. Ta đủ tư cách tham gia mà. - Hạ Nhất Minh nghiêm trang nói.

Vu Kinh Lôi:

- ..............................