Sáng sớm ngày thứ hai, đám người Hạ Vũ Đức tới trước Thiệu Minh Cư rất đúng hẹn.
Thủy Huyễn Cận tự mình tiễn bọn họ tới cửa thành. Đối với sự chu đáo của Thủy Huyễn Cận, đám người Hạ Vũ Đức cảm thấy cực kỳ kinh sợ. Đó cũng là biểu hiện bình thường của một người tu luyện khi đối mặt với tiên thiên đại sư.
Cho dù Hạ Vũ Đức là tổ phụ của Hạ Nhất Minh, nhưng khi đối mặt với tiên thiên cường giả cũng không dám bất kính.
Sau khi ra khỏi thành, Viên Lễ Huân cưỡi một con tuấn mã vẫn tiếp tục theo sau. Hạ Vũ Đức không nhịn được, mở miệng hỏi:
- Nhất Minh! Lễ Huân cũng muốn theo cháu hay sao?
Viên Lễ Huân mặt đỏ tới tận mang tai. Nàng cảm thấy lo lắng trong lòng. Nếu lão nhân gia sợ mình cản trở tương lai của Hạ Nhất Minh thì làm sao? Hạ Nhất Minh chẳng cần phải nhìn Viên Lễ Huân. Liếc một cái, hắn khẽ nói:
- Vâng! Con đã đồng ý rồi.
Lời nói của hắn hết sức kiên quyết, không hề có gì thương lượng nữa.
Hạ Vũ Đức cùng Hạ Lai Bảo liếc mắt nhìn nhau một cái. Mắt họ hết sức thản nhiên, Hạ Vũ Đức liền gật đầu, nói:
- Được rồi! Dù sao thì ngươi cũng là tiên thiên đại sư! Ở trong Hoành Sơn cũng là một nhân vật đứng đầu. Có thêm người hầu hạ cũng chẳng sao.
Lúc này, Hạ Nhất Minh mới mỉm cười. Lúc đầu, hắn còn tưởng phải mất công giải thích, không ngờ mọi việc lại dễ dàng đến vậy. Trong lòng hắn thầm cảm thán, dãi ngộ của tiên thiên cường giả đúng là không giống người bình thường.
Hạ Vũ Đức nhìn bức tường thành phía sau, cảm khái nói:
- Bao nhiêu năm rồi chưa tới đây. Lần này rời đi chỉ sợ cũng chẳng còn nhiều cơ hội quay lại đây nữa.
Hạ Nhất Minh cảm thấy ngạc nhiên. Hạ Vũ Đức rất ít khi nói chuyện kiểu này. Có lẽ, lão có rất nhiều tình cảm đối với đô thành Thiên La.
Hạ Vũ Đức vỗ vỗ bả vai ông bạn già, quay đầu, nói:
- Nhất Minh! Ngươi có biết tại sao khi ta và Lai Bảo sau khi rời sư môn lại tới Thiên La quốc lập Hạ gia trang không?
- Hài nhi không biết! - Hạ Nhất Minh nói.
- Thật ra cũng chẳng có gì! - Hạ Vũ Đức cười, nói:
- Bởi vì lần đầu tiên ta cùng với lão già này gặp nhau chính là trong ngôi thành phồn hoa này.
Hạ Nhất Minh cảm thấy tò mò. Chắc chắn hai lão nhân có chuyện gì đó mà hắn cũng không biết.
- Lão phu chính là một cô nhi. Lúc còn nhỏ đã được ân sư thu dưỡng trở thành một dược đồng của người. Từ đó cũng bắt đầu tu luyện võ đạo. Khi tuổi hơi lớn, có một lần theo ân sư xuống núi đã gặp được lão tại chính Thiên La thành. Lúc đó, lão vẫn còn là một đứa trẻ không biết lai lịch của mình, ở trong thành ăn xin mà sống. Sau lần gặp đó, chúng ta đã cùng ở một chỗ với nhau. - Hạ Vũ Đức cảm thán, nói:
- Ta với lão già này đều chẳng biết mình là người nào. Nhưng cả hai gặp nhau tại đây, nên coi Thiên La quốc chính là quê hương.
Hạ Thuyên Tín cùng huynh đệ Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn nhau. Chẳng trách mà trong trang không hề có bài vị của tổ tiên. Nếu Hạ Vũ Đức không lập ra một mảnh cơ nghiệp Hạ gia trang thì này bây giờ cũng chẳng biết tất cả mọi người đang phiêu bạt nơi nào nữa.
Hạ Lai Bảo đột nhiên nói:
- Lão thái gia! Bao nhiêu năm chúng ta ở Thái Thương huyện chưa từng rời khỏi rồi.
Quả thật hơn bốn mươi năm cố gắng ở Thái Thương huyện, bằng một thanh Đại Khảm Đao đã chiếm được một mảnh giang sơn tại đó. Hạ gia hôm nay đã thành một thể ở Thái Thương huyện, hô mưa gọi gió ở đó được rồi.
Hạ Vũ Đức cất tiếng cười dài. Giật nhẹ cương, con ngựa của lão vọt về phía trước. Đám người Hạ Nhất Minh liền dục ngựa đuổi theo.
Phía sau bon họ, thu đô Thiên La dưới ánh nắng mặt trời, hiện ra một nét cổ kính. Trên tường thành, Thủy Huyễn Cận nhìn sáu con ngựa đang càng lúc càng xa, mà cảm xúc dâng trào.
Từng dãy núi xanh biếc, trùng trùng điệp điệp như những con sóng biển, cực kỳ hùng vĩ. Dưới sự hướng dẫn của hai lão nhân gia, Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân sánh đôi, rời Thiên La quốc tiến vào trong núi sâu được mười ngày.
Về nhần, phụ tử Hạ Thuyên Tín thì đã quay ngựa trở về Hạ gia trang.
Hạ Vũ Đức dặn dò bọn họ cứ tạm thời về nhà. Lúc này cũng chưa phải là lúc tiến vào kinh đô.
Dù sao, lúc này căn cơ Hạ gia vẫn còn nhỏ, người trong gia tộc vẫn còn thưa thớt. Chiếm giữ một khu ở Thái Thương huyện thì không vấn đề gì. Nhưng nếu tiến vào kinh thì căn cơ nông cạn sẽ hoàn toàn bộc lộ khuyết điểm. Cho nên sau khi đám người Hạ Nhất Minh vào núi, Hạ Thuyên Tín phải về tọa trấn trong gia tộc.
Có điều, với danh vọng của Hạ Nhất Minh thì những người biết đến đều có thể đoán được xu thế quật khởi của Hạ gia là điều không thể tránh khỏi. Còn đám mã tặc có lẽ cũng không dám đánh tới Thái Thương huyện nữa.
Không phải lần đầu tiên Hạ Nhất Minh mới tiến vào trong núi. Nhưng cùng với Viên Lễ Huân thì lại chưa có lần nào.
Cũng may là hai người Hạ Vũ Đức kinh nghiệm phong phú, trước khi vào núi đã có sự chuẩn bị. Bọn họ đem thuốc xua muỗi bôi lên người, nhằm tránh bị muỗi đốt cùng với một số loại rắn. Hạ Vũ Đức bình thản nói loại nước thuốc này chính là do sư phụ lão dạy. Dùng nó để đuổi muỗi hết sức hiệu quả.
Ngoài ra, trên người Hạ Nhất Minh cũng có một bộ dược thư. Trong đó cũng có nhắc tới cách luyện chế một loại nước thuốc. Chỉ có điều hắn chuyên tâm tu luyện võ đạo, cũng chưa từng đọc kỹ.
Trên đường đi, lỗ tai Hạ Nhất Minh không ngưng rung động. Hắn phát hiện ra rằng công pháp này dung trong đối chiến không hiệu quả lắm nhưng dưới hoàn cảnh như thế này thì lại cực kỳ có tác dụng.
Trong phạm vi mấy chục thước, bất cứ ngọn cỏ nào lay động hay sự di chuyển của côn trùng hắn đều nghe thấy.
Đi trong núi sâu khiến cho sự lý giải của hắn đối với phong lực lượng lại cao hơn một tầng. Sau khi phát hiện được điều này, cho dù là Hạ Nhất Minh cũng cực kỳ vui sướng.
Đi được mười ngày, Hạ Vũ Đức cùng với Hạ Lai Bảo đột nhiên ngừng lại. Cả hai người có vẻ do dự rồi bắt đầu quay sang cãi nhau.
Hạ Nhất Minh cùng với Viên Lễ Huân nghe xong không khỏi dở khóc, dở cười.
Thì ra là cả hai lão nhân gia bị lạc đường.
Bọn họ bị trục xuất khỏi sư môn quá lâu, hơn bốn mươi năm cũng chưa hề quay lại. Mà một dải Hoành Sơn cũng giống hệt như những con linh thú, hoàn toàn cách xa cuộc sống của con người.
Cho dù, bọn họ lớn lên trong núi. Nhưng bốn mươi năm chưa hề quay lại, thì quang cảnh cũng đã thay đổi rất nhiều. Bọn họ căn cứ vào trí nhớ cũng không tránh khỏi nhầm lẫn.
Lúc này, Hạ Vũ Đức thề sống thề chết là phải đi bên trái. Còn Hạ Lai Bảo thì lại khăng khăng rằng đi bên phải.
Lần đầu tiên, Hạ Nhất Minh thấy hai lão gia đấu khẩu với nhau. Và cũng là lần đầu tiên, hắn mới biết được sự cố chấp của người già như thế nào.
Cho dù Hạ Vũ Đức có trợn mắt, trợn mũi thế nào thì lão vẫn lắc đầu, giữ nguyên ý kiến của mình.
Hai người này mang thân phận chủ tớ, nhưng thực tế còn thân thiết hơn cả huynh đệ. Sau khi hai người cãi nhau một lúc, cho dù không ai nhường ai, nhưng hai người Hạ Nhất Minh cũng không hề dám ngắt lời.
Viên Lễ Huân lấy bầu nước xuống, rót hai chén, bưng lại, nói:
- Hai vị gia gia! Các ngài đều thấy mình đúng thì nên tự mình đi thăm dò một chút. Chắc chắn có một ngài sẽ tìm được đúng đường.
Hai lão nhân gia hết sức tán thưởng nhìn Viên Lễ Huân. Còn Hạ Nhất Minh thì lại càng bội phục hơn nữa.
Trong Hạ gia trang, Hạ Vũ Đức hết sức được tôn sùng. Nếu Hạ Vũ Đức mà tức giận thì đám tiểu bối trong nhà đều tránh xa. Chỉ có Hạ Nhất Minh mới không cần né tránh.
Nhưng lúc này, Viên Lễ Huân lại tiến lên khuyên giải khiến cho Hạ Nhất Minh nhận thấy nàng không hề giống với một người con gái e lệ. Đến giờ, hắn mới biết Viên Lễ Huân cũng có những mặt như vậy.
Mặt Viên Lễ Huân đỏ ửng, so với người vừa nói hoàn toàn chẳng giống chút nào?
Hạ Vũ Đức uống cạn chén nước, cười nói:
- Lão già kia! Có lẽ chúng ta đã già rồi, không bằng một cô bé nữa.
Hạ Lai Bảo cũng uống cạn chén, nói:
- Đúng thế! Lão thái gia, thiên hạ bây giờ là của đám trẻ rồi. Lục thiếu phu nhân quả xứng đôi với lục thiếu gia.
Khuôn mặt xinh xắn của Viên Lễ Huân hoàn toàn đỏ ửng, trong lòng cảm thấy hết sức vui mừng. Nàng cũng biết địa vị của Hạ Lai Bảo. Nếu có ai dám coi hắn là người hầu thì đã hoàn toàn sai lầm.
Có thể được lão khen ngời cũng chẳng khác gì được Hạ Vũ Đức khen.
Hạ Vũ Đức trừng mắt, nói:
- Ngươi luôn miệng gọi ta là lão thái gia nhưng nào có coi ra gì. Chẳng phải chỉ có lần tranh chấp này mà lúc trước, mỗi lần Thuyên Danh nghịch ngợm gây ra họa lại chạy đến nhờ ngươi che chở. Ta muốn đánh nó, ngươi lại muốn liều mạng với ta…
Đang nói, lão chợt giật mình, xấu hổ nhìn Hạ Nhất Minh, ho nhẹ một tiếng, nói:
- Thôi! Không nói những việc trước nữa. Ta đi lối này, ngươi đi lối kia, khoảng ba canh giờ chắc là có thể biết được rõ ràng.
Hạ Lai Bảo vẻ mặt thản nhiên, tươi cười, nói:
- Tuân mệnh!
Hạ Vũ Đức hừ một tiếng, xoay người phóng về phía đã định.
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng kéo ống tay áo Hạ Lai Bảo, thì thào hỏi:
- Lão nhân gia! Khi còn bé, phụ thân con nghịch ngợm lắm hả?
Lão nhân chần chừ một lúc nói:
- Cũng không nghịch lắm, chỉ có điều làm cho lão thái gia thường xuyên tức giận thôi.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vnHạ Nhất Minh cứng lưỡi, chẳng còn gì để hỏi nữa.
Nhìn theo lão nhân đang rời đi theo hướng đã chọn, Hạ Nhất Minh quyết định quên hết chuyện hôm nay nghe được. Chỉ có điều, hắn không ngờ được ngày xưa phụ thân lại có nhiều thành tích đến vậy.
Quay đầu lại, thấy Viên Lễ Huân đang cười. Mặt Hạ Nhất Minh đang chực sưng lên, nhưng chưa kịp trừng mắt đã nhị không được bật cười ha hả.
Mới được có một chút, hai lão nhân gia vẫn còn đi chưa xa nên có thể nghe thấy tiếng cười từ xa vọng lại.
Hạ Vũ Đức đang đi, nghe thấy tiếng cười không khỏi cuống quít lắc đầu, tự nhủ: lão nhị à! Không phải phụ thân cố tình bêu xấu con trước mặt bọn vãn bối đâu, chỉ tại ngươi nghịch quá thôi.
Ở Thái Thương huyện, Hạ Thuyên Danh đang ở trong cửa hàng cùng bàn bạc chuyện làm ăn bỗng hắt xì một cái thật to. Hắn cảm thấy kỳ lạ, vuốt vuốt mũi. Với bát tầng nội kình đỉnh phong chẳng lẽ vẫn còn bị cảm lạnh hay sao?
Một lát sau, Hạ Nhất Minh ngưng cười, nói:
- Lễ Huân! Mấy ngày nay đi đứng gấp rút khiến cho thời gian luyện công của chúng ta bị ngừng lại. Bây giờ không có việc gì, ngươi nên tu luyện một chút đi.
Viên Lễ Huân hưng phấn đồng ý. Nụ cười trên khuôn mặt nàng càng thêm rãng rỡ. Ngay sau khi Hạ Nhất Minh nói xong, liền thu liễm tâm thần bắt đầu tu luyện.
Hạ Nhất Minh khoanh chân ngồi xuống, chân khí trên người nhanh chóng được phóng thích ra. Ba Văn công vận chuyển trong cơ thể cùng với năng lượng thủy hệ trong không khí tạo thành một vòng tuần hoàn lớn hết sức kỳ diệu.
Khi tu luyện cùng với Viên Lễ Huân, Hạ Nhất Minh chỉ dụng mỗi Ba Văn công mà thôi.
Tuy nhiên, hôm nay, Ba Văn công đã hoàn toàn thay đổi. Đặc biệt sau khi Hạ Nhất Minh đem dung nhập Phong Vân Vũ Vụ chi thế vào trong đó thì Ba Văn công đã có uy lực không hề kém tiên thiên công pháp.
Có điều, ngoại trừ Ba Văn công ra thì các công pháp còn lại cũng không có thay đổi nhiều, làm cho hắn cũng có chút tiếc nuối.
Lúc này, Viên Lễ Huân mặc dù chưa đột phá ngũ tầng nhưng cũng đã đạt tới đỉnh phong. Có Hạ Nhất Minh ở bên, mặc dù nàng đã đạt tới cực hạn nhưng khả năng đột phá là cực kỳ lớn.
Điều này cũng là do khi tiên thiên đại sư tu luyện thì chân khí trong cơ thể cùng với thiên địa linh khí bên ngoài cùng giao tiếp. Trong quá trình đó, bên người họ xuất hiện một vùng không gian lực kỳ lạ.
Nếu là hỏa hệ đại sư thì hỏa lực xung quanh người hắn gia tăng rất nhiều. Nếu lúc đó, có một người hậu thiên đạt tới đỉnh giai tu luyện trong vùng đó thì sẽ rất dễ dàng đột phá cực hạn.
Phương pháp không bằng sử dụng tinh lực kim đan cùng với cực hạn kim đan, nhưng đột phá bằng chính nội lực của mình thì tiềm lực sau này lại cao hơn đến ba phần.
Tình huống của Viên Lễ Huân lúc này đúng là như vậy. Nội kình của nàng đã đạt tới đỉnh phong tầng thứ năm. Nên Hạ Nhất Minh ngồi bên vận hành Ba Văn công chính là tạo một hoàn cảnh tu luyện thật tốt cho nàng.
Còn với Hạ Nhất Minh thì cho dù hắn tu luyện loại công pháp nào cũng đều có thể gia tăng cường độ chân khí của mình, vừa có lợi cho cả hai thì tội gì mà không làm chứ?
Ba canh giờ trôi qua rất nhanh. Sau khi Viên Lễ Huân thu công, trên trán nàng lại hết sức lo lắng.
Hạ Nhất Minh vội trấn an, nói:
- Lễ Huân! Nàng chưa đột phá cũng là chuyện bình thường. Lúc trước, ta dừng lại ở tầng này đến tận bốn năm cơ.
Viên Lễ Huân nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Thiếu gia! Thiếp không lo về chuyện ấy.
Hạ Nhất Minh thở phào. Đạt tới đỉnh giai, điều kiêng kỵ nhất là tâm trí không yên. Còn Viên Lễ Huân vẫn hoàn toàn bình tĩnh, không hề lo lắng. Chỉ cần nàng có thể giữ vững điều này, Hạ Nhất Minh có thể khẳng định cứ tu luyện bên hắn khoảng chừng một năm, nàng nhất định có thể tiến giai.
Cười cười, Hạ Nhất Minh hỏi:
- Vậy nàng đang lo cái gì?
Viên Lễ Huân nghiêm nghị, nói:
- Lúc gia gia đi có nói ba canh giờ sau sẽ quay lại. Vậy mà đến lúc này vẫn chẳng có ai quay về, không biết bọn họ có gặp chuyện gì hay không?
Hạ Nhất Minh thôi cười, nói:
- Lễ Huân! Hai lão nhân gia nói là ba canh giờ, nhưng mỗi người chỉ đi có một mình về hai hướng nên chắc phải lâu hơn một chút. Cả hai đều là cao thủ thập tầng, nếu không gặp phải linh thú thì chỉ có trường hợp bọn họ gây phiền toái cho người khác chứ mấy khi lại có phiền toái tìm đến cho bọn họ?
Lúc này, Viên Lễ Huân mới thở phào, gỡ bỏ tảng đá trong lòng xuống.
Đi theo Hạ Nhất Minh được một thời gian nàng cũng biết linh thú là thứ gì. Muốn gặp được linh thú là cực kỳ khó khăn.
Thấy Hạ Nhất Minh đang cười cười, khuôn mặt xinh xắn của nàng lập tức ửng đỏ, cãi lại:
- Nhưng nếu ở đây có linh thú thì sao?
Hạ Nhất Minh nhất minh nhíu mày, tự tin nói:
- Đó là chuyện không thể. Nếu mà gặp linh thú thì ta…
Đang nói, hắn đột nhiên ngừng lại, khuôn mặt cực kỳ sửng sốt.
Viên Lễ Huân không phát hiện ra sự khác lạ đó, nàng cười, nói:
- Thiếu gia, làm sao vậy?
Lỗ tai Hạ Nhất Minh không ngừng run run, nét mặt hoàn toàn kinh ngạc.
Cuối cùng thì Viên Lễ Huân cũng nhận ra, nàng lo lắng hỏi:
- Thiếu gia! Ngài làm sao vậy?
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn nàng, cười khổ nói:
- Lễ Huân! Nàng nói đúng rồi.
- Đoán gì đúng?