Cơn gió trong đêm thổi qua, thổi tung bay lá cờ lớn trên nóc hoàng cung.
Một cơn gió nhẹ cứ như vậy, thổi xuyên qua tai mắt vô số thủ vệ, tiến vào bên trong hoàng cung.
Không ai thấy, thậm chí không có ai có thể cảm nhận được, cơn gió vừa thổi qua không phải là gió mà chính là một người, một người nhanh như gió.
Hạ Nhất Minh trong lòng vô cùng hưng phấn, cũng giống như Trư Bát Giới ăn trộm nhân sâm, loại cảm giác thư sướng này giống như trên ba vạn tám nghìn cái lỗ chân lông cùng tuôn ra.
Động tác Hạ Nhất Minh vô cùng nhanh nhẹn, cả người giống như một cơn gió, bay vào bên trong hoàng cung được canh giữ sâm nghiêm.
Thoáng chút, cước bộ của Hạ Nhất Minh ngừng lại, tại một góc hẻo lánh có một cái ghế đá sạch sẽ.
Cho dù là ghế đá tại một nơi vắng vẻ thế này mà không vương chút bụi bặm nào. Hạ Nhất Minh trong lòng thầm than, tố chất của mấy gia đinh trong Hạ gia trang quả nhiên không cách nào so sánh cùng với nhóm người phục vụ trong hoàng cung a.
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng ngồi trên ghế đá, hai tai hơi giật giật.
Thời điểm này, hai tai Hạ Nhất Minh không còn hình dạng ban đầu, khẽ động một chút như người bình thường nói chuyện đôi tai đã to lớn hẳn ra.
Khi tu luyện Thuận Phong Nhĩ, dưới chân khí cường đại đem đôi tai kéo dài ra, như vậy mới có thể phát huy hiệu quả cao nhất.
Nhưng là, khi nắm rõ được lực lượng của gió, tất cả mọi thứ sẽ trở về trạng thái ban đầu, ngay cả đem chân khí vận tới đôi tai cũng sẽ không có bất cứ biến hóa nào khác.
Đây mới chân chính là tu luyện công pháp này tới cảnh giới đỉnh phong.
Hạ Nhất Minh sau khi ngộ đạo, không chỉ nắm bắt toàn bộ đạo lý của vân vũ, hắn còn nắm bắt được lực lượng của gió. Thành tựu đạt được của môn công pháp này thậm chí còn trên cả Thủy Huyễn Cận vốn đã tu luyện hơn trăm năm.
Đây chính là mơ ước của mỗi tiên thiên cường giả, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Một âm thanh rất nhỏ truyền vào tai Hạ Nhất Minh lúc này, là những tin tức cũng là những chấn động trong không khí, bất luận âm thanh nào cũng không thể che giấu.
Ngay lập tức, trong đầu Hạ Nhất Minh đã hiện lên một khung cảnh muôn mầu muôn vẻ. Toàn bộ mọi thứ trong hoàng cung đều bị hắn
"nghe" được, cũng là
"nhìn" thấy được.
Vị tiên thiên cường giả Thành Phó hôm nay gặp được trong Quốc yến đang lẳng lặng đứng trong một căn phòng, ngửa đầu nhìn bầu trời, dường như đang chăm chú nhìn thứ gì đó.
Sắc mặt lão thập phần tập trung, trong mắt tràn ngập vẻ không thể lý giải, tựa hồ như gặp vấn đề gì khó giải quyết.
Nhưng điều khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy vui mừng, chính là vị tiên thiên cường giả này cũng không có phát hiện ra mình.
Dù cho nhất cử nhất động của lão đều nằm trong đầu Hạ Nhất Minh, nhưng lão cũng không chút nào phát hiện ra manh mối gì.
Đến lúc này, Hạ Nhất Minh mới hoàn toàn hiểu được vì sao khi mình nhìn trộm Viên Lễ Huân sao chép bí tịch, cũng không phát hiện ra Thủy Huyễn Cận đang theo dõi. Đó chính là bởi hiệu quả của công pháp Thuận Phong Nhĩ này quá mức cường đại, đạt đến trình độ không thể lý giải. Đương nhiên hiệu quả này cũng chỉ có thế tính ở phương diện đó, còn trong tình huống giao thủ cũng không có nhiều giá trị sử dụng.
Bỗng nhiên có hai người sánh vai đi tới.
Bên trong hoàng cung canh phòng cực kỳ nghiêm mật, có thể dễ dàng tới gần Thành Phó đại sư như vậy, cũng chỉ có thể là người thân cận của lão.
Mặc dù hai người này không có mở miệng, nhưng Hạ Nhất Minh cũng có thể từ tiếng động của họ phát ra
"nghe" ra dung mạo của họ.
Đó chính là Tam hoàng tử Chiêm Chí Siêu cùng Ngũ công chúa Chiêm Chí Diễm đến từ Khai Vanh quốc.
- Thành đại sư.
Một âm thanh êm ái từ trong miệng Chiêm Chí Diễm phát ra.
Thành Phó cuối cùng cũng thu lại ánh mắt đang nhìn về phía xa, chuyển qua nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp của Ngũ công chúa, nói:
- Công chúa điện hạ, có chuyện gì sao?
Chiêm Chí Diễm hướng về phía lão hành lễ thật sâu, nói:
- Thành đại sư, nghe thị vệ nói, ngài đã đứng ở đây từ lúc xế chiều, ngay cả bữa tối cũng không dùng qua.
Thành Phó mỉm cười, nói:
- Đạ tạ công chúa quan tâm, ta cũng không có chuyện gì.
Huynh muội Chiêm gia nhìn nhau, Chiêm Chí Siêu tiến lên một bước, thái độ hắn cung kính hơn rất nhiều, bộ dạng thậm chí có vài phần giống hành lễ sư phụ.
- Thành đại sư, người vừa rồi ở đây ngộ đạo sao?
- Không.
Thành Phó lắc đầu, nói:
- Muốn tiến vào cảnh giới ngộ đạo, thật sự rất khó.
Lão than nhẹ một tiếng, thoáng chút ngẩng đầu lên, nói:
- Các người đã tìm hiểu được lai lịch của người kia rồi sao?
Hạ Nhất Minh trong lòng hoài nghi, không hiểu là ai có thể làm cho Thành Phó suy tư đến vậy, chợt nghe Chiêm Chí Siêu cất cao giọng nói:
- Thành đại sư. Ta đã phái người điều tra, vị tiên thiên hôm nay cùng Thủy Huyễn Cận đại sư tham dự tiệc trong hoàng cung tới từ Lâm Lang Quận. Nghe nói vị đại sư này vừa vặn tiến vào tiên thiên cảnh giới được một năm, hơn nữa..
Chiêm Chí Siêu dừng lại một chút, hơi do dự, sau đó cũng không tin tưởng vào lời nói của mình tiếp sau:
- Vị đại sư này dường như tuổi tác cũng chưa tới hai mươi.
Thành Phó sắc mặt đột nhiên trở lên cực kỳ thú vị, gương mặt hơi co rúm lại, nói:
- Người phái đi tìm hiểu là người nào? Trên đời này có lẽ có tiên thiên cường giả hai mươi tuổi xuất hiện, nhưng quyết không có khả năng xuất hiện tại Thiên La quốc.
Chiêm Chí Diễm vẻ mặt xấu hổ, nói:
- Vâng, ta sẽ phái người đi tìm hiểu lại thông tin một lần nữa.
Mặc dù khuôn mặt Hạ Nhất Minh nhìn qua còn rất trẻ, nhưng diện mạo của tiên thiên cường giả cũng không thể lấy diện mạo mà đánh giá, bởi vì đó là một biện pháp không nắm chắc. Hơn nữa đám người Thành Phó cũng sẽ tuyệt đối không tin tưởng, Hạ Nhất Minh có thể trước hai mươi tuổi đặt chân vào tiên thiên cảnh giới.
Thành Phó hơi xua tay, nói:
- Quên đi, việc này tạm thời gác lại, nếu làm họ chú ý vậy cũng không tốt lắm. Dù sao đợi khi chúng ta trở về tự nhiên sẽ có tin tức hồi báo.
Chiêm Chí Siêu do dự một chút, nói:
- Thành đại sư nói đúng, việc này không gấp. Nhưng nhắc đến vị Hạ đại sư này, làm ta nhớ đến một người.
- Là ai?
- Thành đại sư còn nhớ bọn mã tặc ở biên giới giữa Khai Vanh quốc và Thiên La quốc chứ?
Thành Phó hừ nhẹ một tiếng nói:
- Ngươi nói tới mấy con chó được Nhị hoàng tử nuôi dưỡng?
- Đúng vậy.
Chiêm Chí Siêu nhất thời đáp:
- Tin tình báo của chúng ta tháng trước truyền về, đám mã tặc này vượt mấy trăm dặm tấn công Thái Thương Huyền thành của Thiên La quốc. Nhưng không hiểu vì sao lại chọc giận một vị tiên thiên cường giả, bị người nọ một đao chém chết hơn hai ngàn người, trong đó năm vị thập tầng nội kình cao thủ toàn bộ bỏ mình.
Thành Phó nao nao, nhẹ giọng nói:
- Một đao chém giết hai ngàn người, quả là nói bậy.
Chiêm Chí Siêu cười khổ một tiếng, nói:
- Thành đại sư, chúng ta cũng biết việc này cơ bản là tin đồn thất thiệt, nhưng cái đám mã tặc kia đã chết. Hơn nữa căn cứ theo lời một số người thuật lại, hình dáng của vị tiên thiên cường giả kia quả thất rất giống với vị Hạ đại sư này.
Đang nghe lén, Hạ Nhất Minh không thể tin vào tai mình. Hắn vẫn cho là đám mã tặc tấn công Thái Thương huyện vốn là đám giặc cỏ sinh hoạt tại Thái A huyện. Nhưng nghe Thành Phó cùng với Chiêm Chí Siêu nói qua, bọn mã tặc đó lại có liên quan tới Khai Vanh quốc, là tay sai của cái tên Nhị hoàng tử nào đó nuôi dưỡng.
Nhất thời, máu trên người Hạ Nhất Minh dường như đông lại.
Đến lúc này, Hạ Nhất Minh mới hiểu. Vì cái gì mà với thực lực của Lâm Lang Lâm gia, mặc kệ bọn mã tặc kia chạy trốn. Vì cái gì mà bốn vị quản lý các quận trong Thiên La quốc cùng quân đội với bọn mã tặc này bó tay, không có biện pháp. Vì cái gì mà có Thủy Huyễn Cận tiên thiên đại sư tọa trấn, lại có thể tùy ý để bọn mã tặc tồn tại trên biên giới.
Thì ra sau lưng tất cả chyện này có liên quan tới Khai Vanh quốc.
Hô hấp của Hạ Nhất Minh cơ hồ dồn dập, cả người như nóng bừng lên.
Hạ Nhất Minh nghĩ tới thị trấn nghèo tan hoang, dân chúng chết thảm, một luồng sát khí chậm rãi từ đáy lòng hắn trào lên.
- Hừ. Cho là Thiên La quốc có thêm một Hộ quốc đại sư thì sao? Khai Vanh quốc chúng ta có tới mười vị Hộ quốc đại sư.
Một tiếng
"hừ" từ trong cái miệng của Chiêm Chí Diễm truyền ra. Nàng chớp chớp mắt tràn ngập phong tình, nhưng âm thanh trong miệng thật sự là người khác hoảng sợ:
- Tam ca, chúng ta không ngại mời Thái tổ gia ra mặt, nói rằng hắn đã sát hại quân đội của Khai Vanh quốc chúng ta, bắt hắn phải bồi thường.
- Nói càn.
Chiêm Chí Siêu dở khóc dở cười, nói:
- Mấy kẻ ngu ngốc kia tự mình tới Thái Thương huyện, chẳng những công phá một cái huyện lị, lại còn bao vây tòa thành của một truyền thừa thế gia. Đây là phạm vào điều tối kị, cho dù là chết cũng là chết vô ích, chúng ta chối còn không kịp, làm sao có thể vì bọn chúng mà ra mặt.
Chiêm Chí Diễm cười duyên, nói:
- Tam ca, đây chẳng qua chỉ là cái cớ. Theo ta được biết, Hạ đại sư tới thủ đô của Thiên La quốc cũng chưa tới năm này, hơn nữa hắn cũng không phải là Hộ quốc đại sư của Thiên La quốc.
Trên mặt Chiêm Chí Diễm lộ ra một nụ cười đắc ý, nói:
- Mọi người nghĩ xem, vị Hạ đại sư này từ trước tới giờ không có tiếng tăm gì, như vậy hẳn mới đặt chân vào tiên thiên cảnh giới. Thiên La quốc mời hắn từ Thái Thương huyện tới, nói trắng ra là muốn mời hắn đảm nhận vị trí Hộ quốc đại sư. Nhưng nếu Thái tổ gia ra mặt, chỉ cần hắn nhận lời gia nhập Khai Vanh quốc chúng ta, liền mở bảo khố hoàng thất ban tặng hắn một chút linh bảo trong đó. Mọi người nghĩ hắn có động tâm hay không?
Chiêm Chí Siêu nhất thời im lặng, bất luận là mở bảo khố hoàng thất, hay ban tặng linh bảo, cũng không phải việc mà hắn có thể quyết định. Mà cho dù là trả một cái giá thật lớn để mời chào một vị tiên thiên cường giả cũng đồng dạng là một việc hắn không thể định đoạt.
Thành Phó đột nhiên mở miệng nói:
- Đáng giá.
Huynh muội Chiêm gia nhất thời giương mắt nhìn nhau, bọn họ trong mắt tràn ngập kinh ngạc không nói thành lời.
Ngay cả Chiêm Chí Diễm cũng vậy, nàng vừa đưa ra đề nghị này, đa phần là nói đùa, không có nghĩ tới, Thành đại sư lại một câu tán đồng. Điều này quả thật là nằm ngoài dự tính của nàng.
- Thành đại sư, vì sao ngài lại nói như vậy?
Thành Phó sắc mặt nhất thời tập trung, nói:
- Các người không phải là đã phái người đi tìm hiểu rồi sao? Hắn ngay cả hai mươi tuổi cũng chưa tới, một tiên thiên cường giả chưa đầy hai mươi tuổi. Cho dù trả giá lớn thế nào cũng đều đáng giá.
Chiêm Chí Siêu cười khổ không ngớt, nói:
- Thành đại sư, lúc nãy chẳng phải ngài vừa nói qua, Thiên La quốc không có khả năng xuất hiện một vị tiên thiên cường giả hai mươi tuổi sao?
- Tất nhiên là không thể, nhưng dung mạo người này trẻ như vậy, cho dù không phải hai mươi tuổi nhưng tuyệt đối cũng không quá năm mươi tuổi.
Thành Phó tiếp tục nói:
- Dưới năm mươi tuổi đặt chân vào tiên thiên cảnh giới cũng là một thành tựu vô cùng xuất sắc rồi.
Huynh muội Chiêm gia liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi chấn động.
Hơn nữa bọn họ vốn cho rằng, chỉ cần Thái tổ gia ra mặt, khẳng định Hạ Nhất Minh sẽ rời bỏ Thiên La quốc mà gia nhập Khai Vanh quốc.
Dù sao, người hướng chỗ cao mà tiến, nước hướng chỗ thấp mà chảy. Tất nhiên là tiên thiên cường giả cũng sẽ hiểu rõ như thế nào mới có thể phát triển tiền đồ.
Nhưng ba người bọn họ cũng không biết, chính bởi họ nhắc tới chuyện này, cho nên Hạ Nhất Minh mới không tại chỗ nổi điên lên.
Từ trong miệng Chiêm Chí Diễm, Hạ Nhất Minh biết được, Khai Vanh quốc bên trong có những mười vị Hộ quốc đại sư. Hơn nữa còn có một vị Thái tổ gia nhất định là siêu phàm, nếu không Chiêm Chí Diễm đối với lão hẳn không có niềm tin mù quánh như vậy.
Thực lực Khai Vanh quốc cường đại, không phải Hạ Nhất Minh lúc này có thể đối phó. Nếu đã như vậy, hắn nhất thời thu liễm tâm trạng, đem cỗ sát khí kia áp chế xuống.
Bất quá trong lòng Hạ Nhất Minh cũng đã đem cái tên Nhị hoàng tử của Khai Vanh quốc nhớ kỹ.
Hạ Nhất Minh cũng không phải là anh hùng gì, không có khả năng vì dân chúng chết thảm trong Thái Thương huyện mà đi khiêu chiến cả một nước. Nhưng là sau này nếu có cơ hội, hắn tuyệt đối không ngại đem tên Nhị hoàng tử kia chém thành trăm mảnh.
Hít một hơi thật sâu, Hạ Nhất Minh đã muốn rời khỏi ghế đá, trời đã về khuya, hắn đã chuẩn bị rời đi.
Hôm nay ngộ đạo, công pháp đại thành. Trong lúc vô tình tới nơi đây còn nghe được đoạn đối thoại này, đối với Hạ Nhất Minh cũng là thu hoạch khá nhiều, cũng không cần phải nghe thêm.
Nhưng ngay khi Hạ Nhất Minh chuẩn bị rời đi, lại nghe Chiêm Chí Diễm kia tiếp tục hỏi:
- Thành đại sư, nếu không phải vì ngộ đạo, vì sao ngài lại đứng nơi này từ lúc chạng vạng?
Hạ Nhất Minh nhất thời dừng bước, vấn đề này thật ra hắn cũng muốn biết.
Một gã tiên thiên cường giả, tóm lại không có khả năng sắc mặt tập trung không có lý do đứng tại một nơi lâu như vậy.
Thành Phó than nhẹ một tiếng, lão đối với Chiêm Chí Diễm cũng có đôi chút ưu ái. Trầm ngâm nhìn ánh trăng một lúc, rốt cuộc nói:
- Trước khi tới đây, Bệ hạ có hay không nói qua mục đích chuyến đi của chúng ta này với các ngươi.
- Phụ hoàng từng đề cập qua.
Chiêm Chí Siêu khom nửa người, nói:
- Phụ hoàng nói, Thiên La hộ quốc Thủy Huyễn Cận đại sư tuổi tác đã cao, nghe nói đã không còn sống được lâu nữa. Người sai chúng ta đến tìm hiểu thực hư, nếu sự thật là như vậy, cống phẩm ngày sau sẽ tăng thêm một phần. Nhưng nếu chuyện này chỉ là lời đồn, Thủy Huyễn Cận đại sư thân thể khỏe mạnh, như vậy cống phẩm của Thiên La quốc có thể giảm một thành.
- Không sai.
Thành Phó khẽ gật đầu, nói:
- Hôm nay khi ta cùng Thủy Huyễn Cận gặp mặt, lập tức đã phát ra khiêu khích, chính là muốn thử qua. Chỉ cần có thể cùng lão giao thủ vài chiêu, nhất định có thể nhìn ra hư thực của chuyện này. Nhưng đáng tiếc, lại bị người nọ ra tay trước, phá hỏng kế hoạch của ta.
Chiêm Chí Siêu vẻ mặt căng thẳng, nói:
- Thành đại sư, nói vậy hôm nay trong bữa tiệc ngài có thể nhìn rõ thực lực của lão hay không?
Thành Phó sắc mặt càng ngưng trọng, nói:
- Hôm nay mặc dù ta chưa ra tay, nhưng căn cứ vào quan sát của ta, Thủy Huyễn Cận dường như có chỗ không ổn, lời đồn kia hẳn không phải vô căn cứ.
Chiếm Chí Siêu hai mắt nhất thời sáng lên, nói:
- Thật tốt, hơn trăm năm qua Thiên La quốc phát triển quá nhanh, đã từ một quận mở rộng ra tới bốn quận. Nếu là Thủy Huyễn Cận chết đi, nhất định thực lực quốc gia này sẽ đại suy, không thể tiếp tục đe dọa tới nước ta.
Thành Phó khẽ lắc đầu nói:
- Tam hoàng tử điện hạ, ta lúc đầu cũng nghĩ như thế, nhưng là..
Ngữ khí của Thành Phó bất chợt trầm hẳn xuống:
- Buổi chiều hôm nay, từ phương hướng kia truyền tới một trận thiên địa chân khí dao động dữ dội, cỗ khí thế này mãnh liệt, kinh thiên động địa, ngay cả ta cũng cảm thấy không bằng.
Huynh muội Chiêm gia sắc mặt đại biến, Chiêm Chí Diễm kinh hô:
- Thành đại sư, như vậy lời đồn này…
Thành Phó cười khổ một tiếng, nói:
- Nếu lão còn có được khí thế cường đại như vậy, lời đồn kia tự nhiên là giả.
Chiêm Chí Diễm chớp hai mắt, đột nhiên nói:
- Thủy Huyễn Cận đại sư vì sao phải làm như vậy? Chẳng lẽ lão đoán được mục đích của chúng ta sao?
Thành Phó lãnh đạm nói:
- Hắc hắc, lão có lẽ không đoán được. Bất quá, lúc này Thủy Huyễn Cận hướng tới ta thể hiện sự cường đại, hẳn là đáp lại sự khiêu khích hôm nay của ta.
Trong một góc hoàng cung Hạ Nhất Minh nhất thời lảo đảo một chút, thiếu chút nữa đã ngồi phịch xuống ghế đá một lần nữa.
Vị nhân huynh này thật sự là nhạy cảm quá rồi… Huynh muội Chiêm gia liếc mắt nhìn nhau, Chiêm Chí Diễm thấp giọng nói:
- Thành đại sư, cỗ thiên địa chân khí này thật sự là Thủy Huyễn Cận phát ra sao? Có thể là một vị tiên thiên đại sư khác lắm chứ.
- Không có khả năng.
Thành Phó quả quyết nói:
- Ta cảm nhận được lực lượng của gió, loại lực lượng này trong những quốc gia Tây Bắc cũng chỉ có mấy người nắm giữ, mà Thủy Huyễn Cận đúng là một trong những số đó. Về phần vị tiên thiên đại sư kia, chỉ cần nhìn dung mạo hắn cũng biết, nhất định là vừa đặt chân vào tiên thiên. Nếu có thể nắm giữ thiên địa chân khí cường đại như vậy, cho dù là trải qua ngộ đạo, ít nhất cũng cần hơn hai mươi năm khổ tu.
Lão hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nếu theo tin tức mà các người nhận được, người này mới hai mươi tuổi đã đặt chân vào tiên thiên, như vậy còn có khả năng. Nhưng nếu vừa đặt chân vào tiên thiên, quyết không thể làm được điều này.
Quả thật, nếu là tiên thiên cường giả bình thường, quyết không thể vừa mới tiến giai tiên thiên một năm mà có thể dẫn động lực lượng thiên địa chân khí cường đại như vậy. Nhưng Hạ Nhất Minh cũng chỉ trong một năm ngắn ngủi này, đã vài lần dung nhập cảnh giới ngộ đạo, thành tựu của hắn tuyệt đối không thể theo cách bình thường mà nói
Chiêm Chí Siêu khẽ gật đầu, nói:
- Thành đại sư, Thủy Huyễn Cận đại sư làm như thế, chúng ta hiện tại cần làm gì?
- Phải làm gì?
Thành Phó hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nếu Thủy Huyễn Cận đã hướng ta khiêu chiến, lão phu tự nhiên cũng sẽ không ngại. Chúng ta nghỉ ngơi bẩy ngày, bẩy ngày sau là thời điểm Thiên La quốc vương đi săn. Khi đó chúng ta yêu cầu giao chiến với Thiên La hộ quốc đại sư.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Thành Phó vươn hai tay ra, đôi tay đột nhiên đỏ rực, trong giọng nói của lão tràn ngập tự tin:
- Lấy một thành cống phấm dâng Bệ hạ làm tiền đặt cược, ta phải thử qua một chút, sức mạnh Phong hệ trăm năm của Thủy Huyễn Cận có hay không áp đảo cảm ngộ về Hỏa hệ của ta.
Huynh muội Chiêm gia trong mắt tràn ngập kích động, bọn họ song quyền nắm chặt, tựa hồ như với Thành Phó tràn ngập niềm tin chiến thắng.
Ở phía xa xa Hạ Nhất Minh cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời, hắn đột nhiên phát hiện ra, có một số việc tuy rằng có thể biết trước nhưng cũng không thể nắm trong tay.