Vũ Thần

Chương 139: Lão hồ Cấp Trí

Ánh mặt trời lóe lên đúng lúc Ðại Khảm Ðao chém xuống, đao quang tản mát ra xung quanh, đem bốn vị cao thủ thập tầng nội kình bao phủ.

Bốn người đang dây dưa đột nhiên trong lòng hiện lên một cảm giác cực kỳ cổ quái.

Ðại Khảm Ðao trong tay Hạ Nhất Minh dưới ánh nắng mặt trời mặc dù lóe lên quang mang chói mắt, nhưng loại quang mang mãnh liệt này lại mang đến cho bọn họ một loại cảm giác như một cơn gió nhẹ lướt qua.

Một đao này tựa hồ không sắc bén, uy thế mênh mông như tưởng tượng.

Trong cảm giác của bọn họ, một đao này tựa hồ biến thành vân hải, từng đợt sóng mây, mây cuôn lấy mây, trong mây có mây, mây chen mây, hợp thành vân hải trùng trùng điệp điệp bao phủ quần sơn.

Vân Vũ Phi Đằng Thuật, bộ tiên thiên thân pháp do Hạ Nhất Minh ở trên đỉnh núi quan sát mây bao phủ quần sơn, hơn nữa tham khảo Vân Vũ Ấn cùng thân pháp của Kiêu gia huynh đệ thi triển mà lĩnh ngộ thành.

Lúc ban đầu hắn lĩnh ngộ công pháp này, chỉ bất quá là một bộ không thân công pháp mà thôi.

Nhưng mà, lúc này đây sau khi bôn hành một đoạn đường dài, đối mặt với hai trăm tên có ý chí như núi, khí thế như quân cảm tử làm cho hắn đột nhiên sản sinh ra một loại cảm xúc như đặt chân lên đỉnh núi vậy.

Ở một khắc này, hắn tựa hồ lại một lần nữa tiến vào cảnh giới lĩnh ngộ, lần lĩnh ngộ này cũng không có mưa núi, hay vô tận mây mù.

Dưới tình huống này, Hạ Nhất Minh rốt cục đã thành công đem loại cảm giác này dung nhập vào tự thân đao pháp, đem Ðại Khảm Ðao thi triển giống như mây, như mưa. Phá tan tổ hợp cường đại của hai trăm người, lại hướng tiếp về phía nhị vị cao thủ thập tầng đỉnh phong cao thủ.

Nếu như nói, ban đầu nhị vị lão nhân muốn cuốn lấy Quan Khánh và Quách Thiếu Phong, thì giờ phút này khi Hạ Nhất Minh xuất hiện, tình hình đã hoàn toàn đảo lộn. Hai tên mã tặc đem toàn lực cuốn lấy hai lão nhân, từng chiêu của bọn họ đều có ý định liều mạng, không chút nào quan tâm đến an toàn bản thân.

Khi nhìn thấy một đao của Hạ Nhất Minh, bọn họ cũng không dám trực tiếp đối mặt với Hạ Nhất Minh, họ thà tình nguyện giao thủ với hai cao thủ cùng giai bên người, cũng không dám nếm thử một chút tư vị vạn đao phân thây.

Thế nhưng, sau khi Hạ Nhất Minh thi triển ra một đao nọ, bốn người đang giao thủ đồng thời ngẩn người ra.

Bọn họ đột nhiên phát hiện, không còn nhìn thấy đối thủ của mình nữa, không chỉ có vậy ngay cả người kề vai sát cánh tác chiến với mình cũng mất tích.

Ở Xung quanh bọn họ đều là một phiến mây mù, mây và mưa, hợp thành một mê cung giống như vĩnh viễn không thể thoát ra được, khiến cho bọn họ hoàn toàn lạc ở trong đó.

Hai người Hạ Vũ Ðức cùng Từ Ẩn Kiệt đột nhiên cảm thấy một cỗ lực lượng không nặng không nhẹ chạm vào bọn họ, sau đó hai người không tự chủ được lui lại sau ba bước.

Chỉ là ba bước ngắn ngủi này, trước mắt hai người đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường.

Một mảnh đao quang lóe lên trước mắt bọn họ, cảm giác mây và mưa mới rồi trong nháy mắt đã rời xa. Nó chỉ còn lại trong trí nhớ của bọn họ, phảng phất vĩnh viễn không thể hết được.

Bỗng nhiên, đao quang trước mắt hoàn toàn biến mất, hai chân Hạ Nhất Minh đứng theo hình chữ bát, hoành đao mà đứng.

Cách hắn mấy bước, nhị vị đương gia của Hồng Cân Ðạo tổ chức tập kích Thái Thương huyện cước bộ đang lảo đảo, bọn họ giống như bị say rượu, cuối cùng thì cũng không trụ được, ngã xuống đất.

Ánh mắt bọn họ cũng không có cừu hận và bi phẫn, mà tràn ngập sự mê mang cùng vẻ khó tin.

Tựa hồ cho tới bây giờ bọn họ cũng không nghĩ tới, có một ngày mình sẽ chết bởi phương Thức như vậy.

"Giết ..... giết cho ta ....... xông lên, giết"

Ba tiếng "giết" đinh tai nhức óc từ trong miệng một vị lão nhân ở trên tường thành truyền ra. Lão gia tử Trình gia Trình Trữ Sinh không còn vẻ mặt bình tĩnh như ngày thường nữa, lão điên cuồng mở miệng hét, giờ phút này cửu tâng nội kình của lão đã được vận tới cực điểm.

Lão đưa tay chỉ vào đám mã tặc đang chạy trốn đi khắp nơi, gầm lên đủ để bên ngoài ngàn dặm, trước sau Từ Gia Bào, cho dù là những người trốn trong địa đạo cũng nghe được rõ thanh âm điên cuồng của lão:

- Quan Khánh, Quách Thiếu Phong, Trọng Vĩ, Hứa Hán Bạch đã chết, mã tặc đã bị phá vỡ, mọi người anh dũng xông lên giết địch, chém đầu một người thưởng ba mươi lượng bạc.

Trong nháy mắt, mọi người trên tường thành đều đỏ mặt tới tận mang tai, ánh mắt tỏa sáng, chưa cần người nào tiếp tục động viên chỉ cần là người còn có thể nhúc nhích đều liều mạng xông ra ngoài. Bọn họ trước sau nối tiếp nhau, chỉ lo sẽ chậm một chút sẽ bị những người bạn bên cạnh của mình cướp mất công lao.

Hạ Vũ Ðức và Từ Ẩn Kiệt đưa mắt nhìn nhau, đầu tiên là ngẩn người kinh ngạc, sau đó trong ánh mắt hiện lên một tia hiểu được. Trong lòng không khỏi cảm khái vạn phần, Thái Thương lão hồ dù sao cũng vẫn là Thái Thương lão hồ, ngay cả dưới tình huống này vẫn có thể tỉnh táo, sự ứng biến quả nhiên không phải là bọn họ cũng có thể so sánh.

Xoay chuyển ánh mắt, bọn họ vừa nhìn Đại Khảm Ðao trong tay Hạ Nhất Minh, ở nơi ánh nắng từ từ chiếu xuống, một thanh niên trẻ tuổi bình tĩnh đứng ở đó, khí thế của thanh niên đó lại khiến cho kẻ khác sinh ra cảm giác giống như một ngọn núi đồ sộ, hùng vĩ, khó có thể vượt qua.

Từ người hắn toát ra loại lực lượng mà người ta cảm thấy như hắn có toàn quyền sinh sát, điều này khiến cho trong thâm tâm nhị vị lão nhân cảm thấy kính sợ.

Trong hậu viên Từ Gia Bảo, hơn mười người đứng trước hòn giả sơn đều đưa mắt nhìn nhau.

Khi nghe được tiếng huýt Sáo phô thiên cái địa nọ, tất cả mọi người đều mơ hồ cảm thấy bên ngoài đã xảy ra biến hóa không thể tưởng được.

Nhưng là, vô luận bọn họ đoán như thế nào, cũng không nghĩ được, Lục thiếu gia Hạ gia Hạ Nhất Minh đuổi đến, hơn nữa trong nháy mắt đã cải thiện cuộc chiến.

Bất quá, trong lòng những người này đều kỳ vọng sẽ xuất hiện kỳ tích, động tác của bọn họ đều chậm lại, ánh mắt của tất cả những thanh niên trẻ tuổi đều tập trung trên người bốn người dẫn đầu.

Mà Hạ Thuyên Danh, Trình Gia Huy và Từ Hướng Tiền vẫn đang do dự không quyết, bọn họ mặc dù cũng không trông mong phát sinh kỳ tích, những lại càng không muốn đem những hi vọng cuối cùng của gia tộc mạo hiểm.

Hạ Thuyên Danh dậm dậm chân, nói:

- Ta trở lại phía trước xem một chút, Gia Huy huynh, Hướng Tiền huynh, thỉnh hai huynh mang theo bọn họ ly khai trước một chút.

- Không được, ta trở lại, các ngươi đi trước đi.

Từ Hướng Tiền không chút do dự nói.

Hạ Thuyên Danh nhíu mày, nói:

- Hướng Tiền huynh, Hạ gia chúng ta còn có đại ca Thuyên Tín, dù thiếu ta cũng không đáng ngại, nhưng Từ gia và Trình gia có thể thiếu các huynh được không?

Trình Gia Huy cùng Từ Hướng Tiền nhất thời im lặng không nói, bọn họ cũng không phải là đồ đần, hiển nhiên hiểu rõ được ý tứ của đối phương.

Tam đại thế gia mặc dù chịu khổ không ít, nhưng Hạ gia bởi vì gia nghiệp còn nhỏ, không thể so sánh được với hai thế gia khổng lồ còn lại, cho nên tổn thất nhỏ nhất, vẫn chưa thương tổn vào xương tủy. Hơn nữa, Hạ Thuyên Tín cùng Hạ Nhất Thiên, Hạ Nhất Minh ngày đó rời đi, cũng đã bảo tồn được hy vọng phục hưng cho gia tộc.

Nhưng Từ gia và Trình gia tổn thất vô cùng lớn, tuy nói hai nhà căn cơ thâm hậu, chỉ cần có tăng viên khẳng định sẽ phục hưng được. Nhưng nếu khuyết thiếu Trình Gia Huy cùng Từ Hướng Tiền là hai hạch tâm nhân vật, như vậy ngày sau muốn phục hưng, khó tránh khỏi gặp nhiều phiền phức.

- Nhị ca, hay là để đệ quay lại.

Hạ Thuyên Nghĩa đột nhiên cười khẽ một tiếng, nói:

- Phụ thân phân phó cho huynh, chẳng lẽ huynh quên sao? Nhất định phải đem Nhất Hải cùng Nhất Huyễn bình an rời khỏi, sau này đệ muội cùng hai chất nữ đệ đều nhờ cả vào huynh.

Thanh âm của hắn chưa dứt, thân hình đã giống như một trận gió, trong nháy mắt chạy ra ngoài.

Hạ Thuyên Danh đưa tay ra định cản lại, nhưng không kịp, sắc mặt hắn nhất thời trở nên khó coi vô cùng.

Quay trở lại tự nhiên hung hiểm vạn phần, hơn nữa bọn họ đều biết, nếu ở bên ngoài chính là tường thành đã bị phá, quân địch dũng mãnh xông vào, như vậy lựa chọn duy nhất chỉ có thể là chiến, hoặc là đem người rời khỏi chỗ này mà không có khả năng quay trở lại đường cũ.

Trình Gia Huy than nhẹ một tiếng, nói:

- Đi.

Hắn đưa tay về phía Từ Dục Tài đi ở đằng trước, đám đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ thứ ba của Từ gia sắc mặt đều trở nên xanh mét, nhưng cũng không nói một lời xoay người, giơ cao bó đuốc trên tay, bước vào bên trong bí đạo tối đen như mực.

Thế nhưng, ngay lúc vừa đặt chân lên bậc thang thứ nhất trong động đám người đã nghe được một tiếng gầm lên như quỷ khóc, sói tru:

- Quan Khánh, Quách Thiếu Phong, Trọng Vĩ, Hứa Hán Bạch đã chết, mã tặc đã tan tác, mọi người anh dũng giết địch, chém đầu một người thưởng ba mươi lượng bạc.

Cước bộ của đoàn người đều đồng loạt dừng lại, không ai còn ý định tiếp tục bước xuống dưới nữa.

Ðồng thời, cả đám người xoay lại, ánh mắt lóe lên quang mang hy vọng hướng về phía ba người dẫn đầu.

Thần sắc mỗi một người đều lộ ra vẻ khó tin, bất quá điều duy nhất giống nhau chính là trên mặt họ đều có dấu hiệu mừng như điên.

- Là thanh âm của phụ thân ta, không thể sai được.

Trình Gia Huy kích động nói.

Người dẫn đầu Trình gia giờ phút này không còn nửa điểm trầm ổn, hai mắt hắn mơ hồ tỏa sáng, phảng phất như tràn ngập tinh lực.

- Ðiều này làm sao có thể xảy ra?

Hạ Thuyên Danh thì thào nói.

Thân hình Từ Hướng Tiền đột nhiên run rẩy, ngay cả thực lực cửu tầng nội kình của hắn giờ phút này căn bản không thể che dấu được sự kích động trên vẻ mặt.

- Lão tổ tông, nhất định lão tổ tông tới.

Hắn dùng thanh âm run rẩy nói một câu, mà một câu này tựa hồ đã lấy đi toàn bộ lực lượng của hắn, dĩ nhiên làm cho thân thể của hắn lung lay như muốn ngã xuống.

Hạ Thuyên Danh và Trình Gia Huy đồng thời ngẩn ra, nửa mừng nửa lo hỏi:

- Vị lão nhân gia kia đã tới?

Từ Hướng Tiền hít sâu một hơi, nói:

- Trừ lão tổ tông ra còn có người nào có thể phát ra tiếng huýt như thế? Trừ lão tổ tông ra, còn có người nào có thể trong vòng nháy mắt đã giết tứ đại cao thủ?

Hắn ngẩng đầu, hãnh diện nói:

- Lão tổ tông đích thị đã biết Từ gia gặp nạn, cho nên mới tự mình chạy đến đây.

Hạ Thuyên Tín cùng Trình Gia Huy đồng thời nghĩ tới thanh thế to lớn, mang theo vô cùng vô tận uy áp tràn tới, trong lòng nhất thời có chút tin tưởng.

Trong ba nhà bọn họ cũng chỉ có lão tổ tông trong truyền thuyết của Từ gia mới có năng lực đã vượt ra khỏi nhân loại như vậy.

Sắc mặt Trình Gia Huy đột nhiên biến đổi, nói:

- Không tốt.

Hạ Thuyên Danh cùng Từ Hướng Tiền kinh ngạc nhìn về phía hắn, không biết vì sao hắn lại có thái độ bất thường như vậy, hơn nữa lại còn nói "không tốt."

Hạ Thuyên Danh thì thôi, nhưng sắc mặt Từ Hướng Tiền lại vô cùng âm trầm, trong lòng hắn thầm oán giận: "Tốt xấu gì hai người chúng ta cũng là thân thích, chẳng lẽ ngươi nhất định muốn nhìn thấy cảnh Từ Gia Bảo diệt vong thì mới cam tâm."

Tuy nhiên, ý nghĩ này của hắn cũng chỉ vừa lóe lên trong đầu, đã thấy Trình Gia Huy xoay người, nói:

- Các người nghe rõ đây, chuyện bí đạo phía sau núi của Từ gia, vô luận thế nào cũng không thể truyền ra ngoài, chuyện các ngươi hôm nay muốn đào tẩu cũng tuyệt đối không thể để hở ra. Bây giờ, các ngươi đi ra ngoài giết địch cho ta, có bao nhiêu giết bấy nhiêu, tuyệt đối không được để danh tiếng của tam đại thế gia bị xuống dốc.

Sắc mặt Hạ Thuyên Danh và Từ Hướng Tiền nhất thời biến đổi, bọn họ đồng thời hiểu được.

Trách không được Trình lão gia tử lại không một chút để ý hình tượng của hình hét to lên một tiếng, nguyên lai cũng không phải lão nhân gia không kìm hãm được sự kích động, mà là vì muốn thông tri cho bọn họ biết ......

Ðịch nhân đã chết, đang bỏ chạy, các người cũng không cần phài chạy nữa, nhanh chóng xông ra giết địch, đừng cho người ta biết các ngươi muốn chạy trốn.

Khi tòa thành sắp bị phá, tam đại thế gia có ý định đem thực khách và gia đinh lưu lại, đem môn hạ tinh anh đào tẩu. Ðây mặc dù không phải là chuyện tình quan trọng, nhưng nếu truyền ra ngoài, đối với việc chấn hưng tam đại thế gia sẽ gây ra khó khăn rất lớn.

Ít nhất, những người ở đây đối với hành vi bỏ lại thực khách và gia đinh của bọn họ đều sẽ cảm thấy lạnh lòng, cũng sẽ vì vậy mà không cống hiến cho tam đại gia tộc nữa.

Trình Trữ Sinh phản ứng như thế, là lập tức muốn thông tri cho đám người Trình Gia Huy.

Trình Gia Huy cũng không hỗ là con của lão, chỉ trong nháy mắt đã hiểu được đạo lý trong đó, hơn nữa còn lập tức đưa ra quyết định cứu vãn.

Chúng đệ tử đồng thời hô lên một tiếng thật lớn, sau đó đều nhanh chóng hướng về phía trước Từ Gia Bảo xông ra.

Bọn chúng đều đang vào thời kỳ huyết khí phương cương, hiển nhiên không thể cam tâm tình nguyện trở thành lính đào ngũ. Nếu có cơ hội phản công, tự nhiên ai cũng vô cùng phấn khởi tranh nhau, không ai muốn trở thành nhân vật nhu nhược nhất trong đám đồng bối của Thái Thương huyện.

Trình Gia Huy hướng về phía Từ Hướng Tiền và Hạ Thuyên Danh ôm quyền, nói:

- Nhị vị, xin mời phong bế bí đạo lại, tiểu đệ xin đi trước một bước.

Dứt lời, hắn quay người lao đi, chỉ trong chốc lát đã vượt qua đám tiểu bối, trực tiếp rời khỏi hậu bảo.

Từ Hướng Tiền và Hạ Thuyên Danh đều dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn đành lĩnh nhiệm vụ phong bế bí đạo lại. Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đồng thời nghĩ Trình Gia Huy này quả thật là một trung niên hồ ly, thật không hổ là con của Thái Thương lão hồ.

Khi hai người xử lý tốt chuyện tình ở hậu bảo cũng vội vã chạy tới phía tường thành, lúc này mới nhìn thấy đám mã tặc.

Mà cái bọn họ nhìn thấy cũng không giống như tưởng tượng, bọn họ cũng không nhìn thấy lão nhân tóc bạc phiêu dật, tiên phong đạo cốt, bên cạnh lão phụ thân của bọn họ chỉ có một thanh niên tay cầm Ðại Khảm Ðao, chính là Hạ Nhất Minh không biết đã tới Từ Gia Bảo khi nào. Nguồn truyện: Truyện FULL

Ánh mắt của bọn họ nhìn khắp bốn phía xung quanh, nhưng vấ̃n như trước không có chút thu hoạch nào.

Từ Hướng Tiền đột nhiên hỏi thăm:

- Mã tặc vì sao lại bỏ chạy, trên quan đạo lại không có một bóng người nào, chẳng lẽ bọn họ chưa từng xuât hiện?

Người nói không có ý gì, nhưng người nghe lại cố ý hiểu.

Ánh mắt ba lão nhân đồng thời hướng bốn phía nhìn, Ở giữa quan đạo, một đống thây và máu, trông vô cùng thê thảm.

Bọn họ lúc này mới phát hiện, nguyên lai mấy ngàn mã tặc đã hướng về phía những con đường núi khó đi mà chạy, từ đầu đến cuối không ai có dũng khí quay đầu lại, vượt qua đám huyết nhục mà bỏ chạy trên đuờng lớn.

Ba người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhất Minh có chút biến hóa.

Mã tặc chạy trốn tứ tán vào trong núi, đấu chí của bọn chúng đã tiêu tan toàn bộ, không còn một người nào có can đảm quay đầu lại đánh một trận.

Dù đuổi theo bọn họ, cũng không phải là cao thủ nội kình, thậm chí so với bọn chúng còn có phần kém hơn, bọn chúng cũng tuyệt đối không có ý nghĩ đánh trả.

Trốn, trốn, trốn .......

Binh bại như núi lỡ, giờ phút này, cho dù là thần tiên xuất thế cũng khó có thể vãn hồi tình cảnh này, càng không thể ngăn cản bọn mã tặc chạy thoát.

Bên trong núi cũng chỉ có độc một tiểu đạo, ở trên con đường ruột dê này mã tặc trúng tên chết vô số.

Nhưng thời khắc này căn bản không có ai quan tâm đến, ý nghĩ duy nhất của bọn họ chính là mình không phải là người chạy cuối cùng, để cho những chiến hữu xưa nay của mình chạy ở phía sau ngăn cản truy binh.

Ðây là tiếng nói từ đáy lòng mọi nguời, cơ hội được tất cả mọi người biến nó thành hành động.

Ở giữa đám mã tặc đang bỏ chạy, có duy nhất một đám mã tặc trước sau vẫn có thể bảo trì được đội hình.

Đám mã tặc này cũng không nhiều, chỉ có ba mươi người, họ ở giữa bốn ngàn mã tặc không một chút nào chớp mắt.

Nhưng là, nội kình tu vi của hơn ba mươi người này thì người thấp nhất cũng là thất tầng nội kình, mà giữa vòng vây của bọn họ có hai người chính là phu phụ Lam Hàm Duơng.

Tốc độ bắt đầu chạy của bọn họ cũng không lẹ, chỉ bất quá sau khi đông đảo mã tặc bỏ trốn, thì cứ như nước chảy bèo trôi, tới đâu thì tới. Tuy nhiên, khi bọn họ đi vào đoạn sơn đạo gặp ghềnh, ở đây có thể che chắn tầm mắt của mọi người, tốc độ của bọn họ mới trở nên nhanh nhẹn hơn. Trong nháy mắt đã bỏ lại đám mã tặc bỏ trốn ở phía sau, hơn nữa cả đoàn người đều giống như chim sợ cành cong, không chịu dừng lại tạm nghỉ, cho đến khi rời xa khỏi cảnh nội của Thái Thương huyện.

- Phu nhân, may mà có một tiếng hống của người nọ, nếu không chúng ta cũng chưa chắc có thể thuận lợi chạy thoát.

Khi tới địa phương an toàn, Lam Hàm Dương hít một hơi thật sâu, cười khổ nói.

Nguyên lai thanh âm "Chạy a" vang lên giữa vô số mã tặc chính là phát ra từ miệng của Hải Huệ Kiều, chỉ bất quá lúc đó nàng đã thay đổi khẩu âm, không hề khiến cho bất cứ người nào để ý đến.

Phu phụ bọn họ dù sao cũng là người cầm đầu của một đoàn mã tặc, nếu không phải đột nhiên xảy ra hỗn loạn, như vậy khẳng định sẽ bị mọi người chú ý. Dưới cái nhìn chăm chú kinh khủng của thanh niên tuổi trẻ nọ muốn dễ dàng bỏ trốn là chuyện phi thường khó khăn.

Nhìn một chút quần áo phổ thông trên nguời, trong lòng Lam Hàm Dương thầm kêu may mắn, nếu không có phu nhân liệu sự như thần, lúc này chỉ sợ tính mạng của hắn đã ở lại nơi đó.

Vừa nghĩ tới kết quả bốn người nổi danh cùng hắn, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy lạnh ngắt.

Hải Huệ Kiều than nhẹ một tiếng, ánh mắt nàng nhìn về phía sau, đột nhiên nói:

- Đại đương gia, lúc này đối với chúng ta mà nói cũng chưa chắc là một chuyện tốt.

Trong lòng Lam Hàm Dương khẽ động, nói:

- Phu nhân nói sao?

Hải Huệ Kiều khẽ gật đầu, nói:

- Cuộc sống mã tặc mặc dù khoái ý ân cừu, nhưng chung quy cũng không phải là kế lâu dài, lần này đại bại mặc dù nằm ngoài dự liệu của chúng ta, nhưng là một cơ hội tốt để thoát thân khó có được.

Lam Hàm Dương có chút giật mình, tựa hồ có chút không nỡ.

Hải Huệ Kiều cả giận nói:

- Phu quân, phu quân cũng chứng kiến kết quả của bọn Quan Khánh, nếu là người không cam lòng nhất định sẽ tới Thái A huyện tìm chúng ta thì sao?

Lam Hàm Dương run run, vội vàng nói:

- Tốt, như ý kiến của phu nhân, chúng ta không trở về.

Hải Huệ Kiều lúc này mới chậm rãi nói:

- Nhiều năm qua như vậy, chúng ta buôn bán đã có đủ tài phú rồi, cũng nên rời đi a.

Lam Hàm Dương khẽ gật đầu, nhìn con đường vừa rút lui, chợt cảm thấy một trận hàn khí dâng lên, đem một chút cảm giác may mắn cuối cùng hoàn toàn tiêu diệt.