Tu Xà tự mình động thủ, lấy man lực vô hạn của hắn, đánh cho cửa tàng bảo đại điện phun khói tím, ánh lửa bắn ra bốn phía, ngói vàng trên nóc nhà không chịu nổi chấn động, một khối tiếp một khối từ nóc nhà rơi xuống.
Cơ Hạo thấy rõ, cửa những tàng bảo đại điện này không sử dụng trận pháp cấm chế, thuần một sắc sử dụng là then cửa cồng kềnh nhất cũng đáng tin nhất.
Trên cửa đại điện dày đặc vô số thiên tượng tinh đồ, không biết là động lực nơi nào truyền đến, tinh tú do từng viên đá quý to bằng nắm tay điêu khắc thành theo quỹ đạo tỉ mỉ chậm rãi xoay tròn. Muốn mở những cái cửa này, nhất định phải dựa theo trình tự hoạt động chính xác của các tinh tú, một khi tinh thần quy nạp vào phương vị chính xác, then cửa cồng kềnh sau cánh cửa có thể tự mở ra.
Thần thức Cơ Hạo đảo qua, cửa những đại điện này cao trăm trượng, dày cả trượng, phương thức mở ra của những cánh cửa này là chốt nguyên thủy cồng kềnh, nhưng mỗi một cánh cửa lại được trận pháp cấm chế của Thiên Địa Đại Trận bảo hộ.
Cái này dẫn tới, Tu Xà hoặc là có thể nhẫn nại phá giải mật mã tinh đồ trên cánh cửa, chỉ cần có thể đem tinh tú đưa về phương vị chính xác, là có thể không cần tốn nhiều sức đem cánh cửa mở ra.
Hoặc là hắn phải dùng bạo lực phá vỡ trận pháp cấm chế bảo hộ những cánh cửa này, mạnh mẽ công phá những cánh cửa này, mới có thể đạt được bảo tàng trong cửa.
Nhưng rất hiển nhiên, Tu Xà cũng không thích động não, hắn đã đóng trận pháp cấm chế bảo vệ đại điện, đem sức phòng hộ của cánh cửa suy yếu đến cực hạn, lúc này mới vận dụng lực lượng thuần túy cứng rắn công phá cửa.
Tiếng nổ ‘Thùng thùng’ không dứt bên tai, cánh cổng kim loại mấy ngàn chiến sĩ cấp Vu Vương liên thủ công kích mãnh liệt cũng không làm gì được kịch liệt run rẩy, ở dưới công kích cuồng dã của Tu Xà, cánh cửa kim loại không ngừng lõm xuống, biến hình, cuối cùng chỉ nghe một tiếng vang lớn, khung cửa tính cả một khối vách tường lớn bị Tu Xà húc đổ sụp xuống, đập hết vào trong đại điện.
“Ha ha. Mau, mau, vào xem, dựa theo ghi chép trên mục lục này, trong này chứa đựng là tài liệu thu từ trên thân thượng cổ long tộc, chỉ riêng cầu long châu đã có nhiều trăm vạn viên!” Tu Xà hưng phấn hoa tay múa chân nói, tùy tay đem cây cột vàng thật lớn kia ném đi.
“Không được nuốt riêng, toàn bộ bảo bối đều là của ta! Chờ ta chọn lựa xong rồi, mới đến lượt các ngươi!” Tu Xà chớp mắt, rất hung ác nhìn chằm chằm chiến sĩ dưới trướng mình: “Nhớ, không được nuốt riêng, những long châu này có thể giúp ta nhanh chóng nâng cao tu vi, ai dám nuốt riêng một viên, ta sẽ nuốt thân tộc cả nhà hắn!”
Mấy ngàn chiến sĩ dưới trướng Tu Xà đồng loạt hét một tiếng, sốt ruột không chờ được xâm nhập đại điện.
Tu Xà đắc ý lấy ra một khối ngọc dài ba thước, rộng hơn một thước. Miếng ngọc lượn lờ khói bảy màu phát ra ánh sáng mờ mờ, theo tiếng lẩm bẩm của Tu Xà, một mảng thái cổ thần văn ánh vàng rực rỡ từ trong miếng ngọc phun ra, vô số thần văn to bằng nắm tay tựa như đúc từ vàng, ở trong không khí cấp tốc lóe lên.
“Ừm, tòa đại điện này lưu giữ là tài liệu trên thân long tộc.”
“Hắc, có tinh huyết một con Cửu Đầu Vũ Xà gửi ở đây? Hắc hắc, Tương Liễu à. Tương Liễu, ai bảo ngươi ra vẻ thanh cao. Tinh huyết Cửu Đầu Vũ Xà đó, ít nhất có thể cho ngươi tăng lên gấp đôi tu vi, ngươi thế mà khinh thường đến tranh đoạt kho báu với ta!”
“Tốt, tốt, tốt, tinh huyết con Cửu Đầu Vũ Xà này cũng là của ta rồi. Ừm, xem đánh số, hẳn là tòa đại điện này!”
Tu Xà lẩm bẩm, xoay người hướng về vài toà đại điện phía sau vung vẩy ngón tay một phen, thấp giọng lẩm bẩm.
Cơ Hạo nheo mắt. Miếng ngọc đó, là mục lục tàng bảo toàn bộ thiên đình bảo khố sao? Nói cách khác, những bảo bối đó chứa đựng ở trong phòng kho nào đều có ghi chép rõ ràng?
Nghĩ hẳn là như thế, thượng cổ thiên đình thế lực khổng lồ, tổ chức nghiêm ngặt, mỗi một dạng bảo bối đều nên hồ sơ có tỉ mỉ xác thực mới đúng. Thật sự là trời phù hộ, để Tu Xà đem mục lục này đưa đến trước mặt Cơ Hạo.
Tuy Man Man đề nghị đem toàn bộ bảo khố cướp đoạt hết rất giàu sức dụ hoặc, nhưng hiện tại quan trọng nhất là lấy được Tức Nhưỡng, để Tự Hi đi phong tỏa nước mưa truyền độc thiên hạ. Cho nên dùng tốc độ nhanh nhất tìm được Tức Nhưỡng, mới là việc của Cơ Hạo bây giờ.
Thần thức Cơ Hạo khẽ động, nhanh chóng hướng mọi người phía sau truyền ý kiến của mình.
Đám người A Bảo đồng loạt gật đầu. Thân thể Thiếu Ti nhoáng lên một cái, nàng trực tiếp phá vỡ hư không, dịch chuyển đến trước mặt Tu Xà.
Tu Xà chỉ lo tra tìm tàng bảo hữu dụng với hắn, căn bản không ngờ ở thiên đình do Thiên Địa Đại Trận bao phủ, hắn thế mà sẽ bị công kích. Thiếu Ti dễ dàng đoạt lấy mục lục tàng bảo trên tay hắn, thân thể nhoáng lên một cái đã về tới bên người Cơ Hạo.
“Địch…” Tu Xà ha mồm muốn rống to cảnh báo, nhưng mà một chữ của hắn vừa mới đến bên miệng, A Bảo đã đến trước mặt hắn.
A Bảo bàn tay trần, hai tay như sao băng lướt qua không trung, đánh một quyền vào trong mồm Tu Xà, một quyền đánh vào trên ngực hắn.
Một quyền đánh vào trong mồm Tu Xà phá vỡ cả bộ răng của Tu Xà, đem đầu lưỡi hắn từ trong khoang miệng trực tiếp đánh vào yết hầu của hắn. Tu Xà đáng thương nghẹn đến mức gương mặt biến thành màu đen, lại không thể bật ra dù chỉ một chữ.
Một quyền đánh vào trên trái tim Tu Xà giống như sấm sét, một lực đạo đáng sợ như núi lửa phun trào bùng nổ trong ngực Tu Xà, đánh cho khí tức trong cơ thể Tu Xà hỗn loạn, Tu Xà đã chuẩn bị khôi phục thành nguyên hình nghẹn cứng một hơi, trên người đã sinh trưởng ra vô số vảy, nhưng như thế nào cũng không sao thật sự hóa thành bổn tướng Tu Xà.
Quy Linh và A Bảo đồng thời ra tay, nàng lắc mình đến sau người Tu Xà, hai tay lóng lánh lôi quang màu đen mờ mờ, hung hăng vỗ vào trên ngực Tu Xà. ‘Ong ong’ trầm đục không dứt bên tai, nháy mắt hơn vạn phát tiên thiên nhâm thuỷ thần lôi bùng nổ ở trong cơ thể Tu Xà, đem lục phủ ngũ tạng của hắn nổ phá thành mảnh nhỏ.
Kim Linh tướng mạo uy nghiêm hầu như cùng lúc với A Bảo, Quy Linh đến bên thân Tu Xà, tay trái Long Hổ Như Ý nện vào đầu, như núi lớn áp đỉnh, đánh xương sọ Tu Xà lõm xuống, óc phun ra như vạn đóa hoa đào nở rộ.
Vô Đương mỉm cười, hai tay nàng khẽ chà xát, bên thân Tu Xà có mấy chục kiếm quang màu trắng phun trào ra, giống như gió xoáy vòng quanh thân thể Tu Xà xoay tròn một phen, chỉ nhìn thấy máu phun trào, Tu Xà bị cắt thành vô số đoạn.
Không hổ là cự yêu thời đại hồng hoang bảo tồn đến nay, Tu Xà bị thương nặng như thế, thân thể hắn bị cắt nát lay động một trận, đột nhiên hóa thành mấy ngàn con rắn nhỏ uốn lượn bắn ra, muốn lấy phương pháp phân thân chạy thoát chết.
Nhưng A Bảo, Quy Linh, Kim Linh, Vô Đương bốn người đồng thời cười lên, dị thường khinh thường đồng thời hô khẽ: “Ánh sáng hạt gạo, cũng phóng hào quang, chút tài mọn, còn dám khoe khoang?”
Bốn đại đệ tử của Vũ Dư đạo nhân vung đôi tay lên, bốn loại lôi quang nối làm một thể, hóa thành một cái chụp lôi quang đem mấy ngàn con rắn nhỏ do Tu Xà biến ảo bao vây bên trong, chợt nghe từng đợt tiếng sấm trầm thấp truyền đến, toàn bộ phân thân của Tu Xà đều bị đánh thành khói nhạt tan rã.
Phong Hành kéo cung thần, thủ hạ của Tu Xà xâm nhập bảo khố đại điện còn chưa kịp quay đầu, vô số mũi tên nhọn như sao băng, đem toàn bộ đại điện hoàn toàn bao trùm ở trong. Ánh tên rậm rạp xuyên thấu thân thể các chiến sĩ cấp dưới của Tu Xà, đưa bọn họ chém giết ngay tại chỗ.
Cơ Thiên, Cơ Địa bọn hai mươi bốn vị đệ tử bên người do Cơ Hạo mang đến đồng thời mở ra trận kỳ tinh quang quấn quanh, từng đạo tinh quang bốc lên, hóa thành một vách ngăn vô hình đem mấy toà đại điện xung quanh bao phủ ở trong, ngăn cách toàn bộ thanh âm và khí tức.
Cơ Hạo thì tiếp nhận mục lục tàng bảo Thiếu Ti đưa qua, ngón tay khẽ điểm, trong lòng ngầm niệm một tiếng, một mảng thần văn màu vàng trào ra, hắn đã tìm được tàng bảo đại điện chỗ Tức Nhưỡng.