Một cái cầu thang thẳng tắp đi thông đỉnh núi, trên thềm đá rộng chừng trăm trượng đứng đầy chiến sĩ Hữu Hùng nhất tộc.
Trừ chiến sĩ khoác trọng giáp, càng có rất nhiều con rối hình người cao khoảng một trượng, toàn thân dùng ngũ kim hợp kim đúc thành sắp hàng chỉnh tề ở trên thềm đá. Những con rối đó toàn thân lóng lánh vu pháp phù văn chói mắt, tản mát ra vu lực dao động mạnh mẽ.
Càng làm lòng người kinh hãi là, binh khí trên tay các con rối đó thật lớn, nặng nề, trên lưỡi còn mang theo vết máu loang lổ.
Không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, các con rối này hẳn là các con rối năm đó tùy tùng đế Hiên Viên, từng đại chiến với ma quân của Xi Vưu. Ai cũng không biết đế Hiên Viên năm đó dùng tài liệu gì đúc những đại gia hỏa này, nhưng sức chiến đấu của các con rối này cực kỳ kinh người.
Từng có một đoạn thời gian, thời điểm đế Hiên Viên thống lĩnh đại quân nhân tộc đối mặt Xi Vưu ma quân liên tiếp sụp đổ, chỉ có một cánh quân con rối mạnh mẽ dị thường này cứng rắn đứng vững Xi Vưu ma quân tiến công. Đại quân nhân tộc cuối cùng có thể chiến thắng Xi Vưu ma quân, phong ấn Xi Vưu, công lao của những con rối đó không thể không nhắc tới.
Từ sau khi đế Hiên Viên thoái vị Nhân Hoàng, đại quân con rối này đã sớm không xuất hiện trước mặt người ta, không thể ngờ được hôm nay lại bị Hữu Hùng nhất tộc bày ra.
Bàn Hi Thần Kính phóng ra thần quang bao phủ toàn thân, Cơ Hạo tránh được chiến sĩ Hữu Hùng nhất tộc thủ vệ ven đường, lén lút mò đến trước cửa tổ miếu của Hữu Hùng nhất tộc.
Từ chân núi nhìn lên, tổ miếu Hữu Hùng nhất tộc quy mô cũng không phải đồ sộ lắm, nhưng thật sự đến đỉnh núi Cơ Hạo mới phát hiện, nơi này khẳng định vận dụng không gian cấm chế cực kỳ cường đại, thậm chí là vượt xa tiêu chuẩn không gian cấm chế của Vu Điện nhân tộc hiện tại.
Quảng trường đỉnh núi nơi này ước chừng có phạm vi ngàn dặm, trên mặt đất phủ kín miếng ngọc màu vàng, Hữu Hùng tổ miếu tạo hình phong cách cổ xưa như một con hồng hoang quái thú, vô thanh vô tức phủ phục ở chính giữa quảng trường.
Trong một cái đỉnh lớn, lửa cháy hừng hực, mấy trăm nam tử khoác trường bào đứng ở trước đại đỉnh, ngữ khí kịch liệt khắc khẩu.
Cơ Hạo hướng quảng trường phạm vi ngàn dặm nhìn liếc một cái, nhất thời theo bản năng hít ngược một ngụm khí lạnh —— Công Tôn Mạnh là thực đem toàn bộ gia sản của Hữu Hùng thị đều móc ra. Trên một mảng quảng trường này hùng binh bố trận, cao thủ tập hợp, Cơ Hạo thực sự nhìn mà choáng váng.
Các cao thủ Hữu Hùng nhất tộc thì không nhắc, Cơ Hạo nay chiến lực mạnh mẽ, hắn tự tin ở trong Vu Đế cảnh, cường giả nhân tộc đến bao nhiêu cũng không có cách nào làm gì hắn, chỉ riêng vài món chí bảo kia trên thân hắn, xấp xỉ một nghìn Vu Đế liên thủ đến công, hắn cũng có thể giết ra giết vào.
Làm Cơ Hạo kinh hãi, là những đại yêu cự phách đứng thẳng như người tụ tập ở quảng trường, trên người còn giữ lại một số đặc thù nào đó của loài thú.
Truyền thuyết năm đó đế Hiên Viên thống lĩnh liên quân vạn tộc đại chiến với dị tộc, có vô số sơn tinh thủy quái cùng cầm thú cự yêu gia nhập liên quân nhân tộc, cuối cùng, sau khi nhân tộc tiêu diệt Xi Vưu quân đoàn thu hoạch thắng lợi, các sơn tinh thủy quái kia hơn phân nửa giải tán, nhưng cũng có một bộ phận cự yêu mang ơn đối với đế Hiên Viên, tự nguyện gia nhập Hữu Hùng nhất tộc trở thành hộ vệ bộ tộc.
Cơ Hạo liếc một cái, nhìn thấy trên quảng trường ít nhất tụ tập mấy chục vạn nam nữ khí tức sâm nghiêm không giống nhân loại, bọn họ ai cũng khí tức mạnh mẽ, trên người giữ lại đặc thù ngoại tộc rõ ràng có thể thấy được, cờ xí tươi sáng đứng cùng tộc nhân Hữu Hùng thị.
Mấy nam nữ bắt mắt nhất trong đó, một người rõ ràng là thân rồng mà đầu người, miệng phun đốm lửa, hiển nhiên là một con chúc long huyết thống thuần khiết!
Con chúc long này khuôn mặt lão nhân giống tám chín mươi tuổi, khuôn mặt thương lão chi cực. Nhưng mà trên người khí tức cũng là ở đây mọi người trong nhất mạnh mẽ, ngẫu nhiên hắn đôi mắt khép mở một lần. Đỉnh núi phụ cận hư không đều đã chấn động một phen.
Lại có một đôi trung niên nam nữ có nửa thân trên nhân loại, thân dưới lại là đuôi rắn. Trong đó nam tử đuôi rắn lân giáp vàng tối, nữ tử đuôi rắn lân giáp bạc trắng, vảy trơn bóng như thủy tinh đúc thành, toàn thân lộ ra một hương vị thần dị bất phàm.
Một đôi trung niên nam nữ này tuy là ngoại tộc, nhưng rất hiển nhiên ở trong Hữu Hùng nhất tộc địa vị bọn họ cực kỳ cao thượng, hai người sóng vai đứng chung một chỗ, đuôi rắn ở sau người nhẹ nhàng đong đưa, mấy chục chiến sĩ Hữu Hùng nhất tộc giáp trụ tươi sáng vây quanh bọn họ, hiển nhiên là tùy tùng hộ vệ của bọn họ.
Cạnh một đôi nam nữ này, một nữ tử xem khuôn mặt chỉ mười ba mười bốn tuổi, nhưng khí tức cổ xưa như vạn năm cổ mộc lẳng lặng đứng nơi đó, trong tay thưởng thức một cành hoa non mịn. Thiếu nữ mặc một cái váy dài màu trắng, phía sau làn váy rách ra, mười cái đuôi hồ ly trắng như tuyết phía sau nàng nhẹ nhàng run run, cũng quấy động thiên địa linh khí trong hư không xung quanh một mảng hỗn loạn.
Cơ Hạo một lần nữa ở trong lòng cảm khái một tiếng.
Đây là nội tình của Hữu Hùng nhất tộc!
Thập vĩ thiên hồ, thập vĩ thiên hồ ở bên ngoài sớm đã tuyệt tích!
Mọi người thịnh truyền Đồ Sơn thị và Thiên Hồ nhất tộc có chút liên quan trên huyết mạch, Đồ Sơn thị tộc nhân cũng đều là nam tử tuấn tú, nữ tử xinh đẹp, mỗi người đều là tuấn nam mỹ nữ. Nhưng nghe truyền thuyết, trong thánh địa Đồ Sơn thị, cũng chỉ thờ phụng mấy con cửu vĩ thiên hồ mà thôi.
Mà trong Hữu Hùng nhất tộc, lại thờ phụng một lão quái vật đánh vỡ cực hạn của thiên hồ cửu vĩ, đạt tới cảnh giới thập vĩ!
Thiếu nữ này nhìn như chỉ mười ba mười bốn tuổi, nàng tuyệt đối là lão quái vật thời đại hồng hoang sống đến nay, nói không chừng còn có chút liên lụy với đế Hiên Viên. Cơ Hạo không khỏi âm thầm nghiền ngẫm thực lực của nàng, so với Vũ Dư đạo nhân khẳng định là kém, nhưng A Bảo và Quy Linh động thủ cùng nàng, thắng bại còn chưa chắc đâu.
Trừ bỏ một con rồng, một hồ ly, một đôi nam nữ chói mắt nhất đó, mấy chục vạn tồn tại ngoại tộc giữa sân mỗi người khí tức ổn trọng, khí độ bất phàm, hiển nhiên đều không phải đối tượng dễ trêu chọc. Bọn họ đều có thiên phú chủng tộc độc đáo, có lẽ ở trên cường độ thân thể không bằng Vu Đế nhân tộc, nhưng chiến lực tổng hợp bọn họ có thể phát huy ra, tuyệt đối có thể đối kháng cùng cường giả cấp Vu Đế của nhân tộc!
Cho dù các ngoại tộc này đều chỉ có thể đối kháng với nhất tinh Vu Đế yếu nhất, nhưng nhân số họ cũng nhiều quá rồi!
Chậc chậc lưỡi, Cơ Hạo nhìn về phía các nam nữ trước đại đỉnh đang hoa chân múa tay kịch liệt khắc khẩu.
Hắn liếc một cái liền thấy được Đế Thuấn, Đế Thuấn mặc áo vải thô vải mặt đầy tử khí, tử khí nồng đậm từ đỉnh đầu hắn không ngừng lao lên, ở trên đầu hắn ngưng tụ thành một đám mây tím phạm vi mấy mẫu, trong mây tím lóe ra các ánh sao, tản mát ra khí tức khiến Cơ Hạo hiện nay cũng run sợ từng đợt.
Rất hiển nhiên, Đế Thuấn không áp chế được lực lượng trong cơ thể mình, hắn tựa như đang đứng ở bên bờ đột phá.
Nhưng Cơ Hạo không thể lý giải, Đế Thuấn nhiều nhất cũng chỉ là thực lực Vu Đế đỉnh phong, khí tức của hắn vì sao so với đám người Nghệ Thần Cơ Hạo từng đụng tới mạnh hơn nhiều như vậy? Ít nhất là cường đại gấp mười thậm chí là gấp trăm lần, ngàn lần!
Chẳng lẽ Nhân Hoàng truyền thừa, còn có huyền diệu gì Cơ Hạo chưa thể hiểu?
Ở bên Đế Thuấn, Công Tôn Thiên Mệnh cầm một thanh trường kiếm màu vàng sẫm, mặt châm biếm không nói một lời nhìn mọi người đang tranh luận.
Vô luận là nhân tộc đại thần Đế Thuấn mang đến, hoặc là chi nhánh khác của Hữu Hùng nhất tộc, ví dụ như nói trưởng lão Hùng thị cùng Mị thị trưởng lão, lại hoặc là long tộc và phượng tộc, Công Tôn Thiên Mệnh đều khinh thường đối với bọn họ.
Chỉ là khi hắn ngẫu nhiên nhìn về phía một trung niên nam tử thân hình cao lớn, thần thái uy mãnh, Công Tôn Thiên Mệnh sẽ theo bản năng mang theo một tia tôn sùng.
Ở một bên nghe lén chốc lát, Cơ Hạo đã nghe rõ, trung niên nam tử thân hình cao lớn kia chính là Công Tôn Mạnh, đương đại tộc trưởng Hữu Hùng nhất tộc.
Cẩn thận hướng Công Tôn Mạnh đánh giá một phen, trong lòng Cơ Hạo đột nhiên giật giật:
Vì sao trong mắt Công Tôn Mạnh mơ hồ có một tầng u quang năm màu?
Đây rõ ràng là ma quang đặc hữu của vực ngoại thiên ma Cơ Hạo từng đụng tới!