Đám đông thiên ma cách Cơ Hạo còn xa mấy trăm dặm, tinh thần công kích rợp trời rợp đất đã đánh tới.
Ma lực biến thành ảo ảnh đánh vào linh hồn Cơ Hạo, cấm chế do hàng ma chú văn ngoài thái dương đạo chủng biến thành không chịu nổi gánh nặng kịch liệt chấn động, mắt thấy cấm chế đã sắp bị phá vỡ, Cơ Hạo sẽ phải đồng thời đối mặt mấy vạn vực ngoại thiên ma liên thủ phát ra công kích.
Cơ Hạo thét dài một tiếng, trong lúc nguy cấp hắn chỉ Bàn Hi Thần Kính, một làn sóng nước âm u từ mặt gương phun ra, khí tức trong suốt, lành lạnh tràn ngập toàn thân, Cơ Hạo dốc hết toàn lực thúc dục Bàn Hi Thần Kính, phát ra thanh tịnh thần quang có thể ngăn cản thiên ma tập kích.
Vũ Dư đạo nhân đang dây dưa với hai đại Ma tôn cười ‘Ha ha’, hắn lật người, tùy tay hướng Cơ Hạo chỉ một cái.
Một bức trận đồ lốm đốm màu cổ xưa, màu hỗn độn dần dần từ mi tâm Cơ Hạo bay ra, đón gió nhoáng lên một cái liền hóa thành phạm vi mấy chục vạn dặm, nhẹ nhàng đem một mảng hư không này bao bọc chặt chẽ.
Bốn thanh bảo kiếm cuốn theo sát khí ngập trời từ trong cơ thể Cơ Hạo phun ra, bốn đạo kiếm quang lao lên chín tầng mây, đem bầu trời cũng húc ra bốn lỗ thủng thật lớn. Bốn thanh kiếm khổng lồ đỉnh thiên lập địa đứng sừng sững ở bốn phía trận đồ, phóng ra vô biên sát ý phong tỏa hư không, chặt đứt không gian và thời gian, đem một khoảng hư không này triệt để phong ấn.
“Cùng nhau ra tay đi! Những ma đầu này rất có ý tứ!”
Thanh âm Vũ Dư đạo nhân trong sự trong veo mang theo mười phần sát khí lạnh lẽo từ trên cao truyền đến, hư không bị một đạo kiếm khí sắc bén đánh ra một lỗ thủng, mặc áo bào đỏ thẫm, tay trái cầm hồ lô rượu, tay phải nâng một cái trống da cá lóe ra lôi quang, Vũ Dư đạo nhân vẻ mặt nghiêm túc từ trên cao đi từng bước xuống.
“Tam đệ nói rất phải, những ma đầu này thật sự có chút ý tứ!”
Một thanh âm không nhanh không chậm, hùng hậu uy nghiêm từ trên cao truyền đến, hư không lại bị phá vỡ một lỗ thủng cực lớn, một chiếc Cửu Long liễn (liễn: xe kéo) tử khí quấn quanh, khí lành bao bọc, phía trên có một đám mây lành bốc lên, mơ hồ có thể thấy được vô số tinh tú như ẩn như hiện từ trên cao bay xuống.
Mấy chục con tiên hạc lông trắng vây quanh Cửu Long liễn. Đàn tiên hạc này hình thể cực lớn, đôi mắt lấp lánh như tinh tú, khí tức quanh thân khổng lồ đáng sợ, mỗi một con tiên hạc khí tức vậy mà so với Cơ Hạo hiện tại còn khổng lồ hơn mấy lần.
Trên Cửu Long liễn, một trung niên đạo nhân mặc tử bào ngồi đoan đoan chính chính, tay trái thưởng thức một cây long hổ ngọc như ý, tay phải nhẹ nhàng đè một cái hư ảnh ấn tỳ bán trong suốt màu vàng sẫm.
Trung niên đạo nhân mặt như quan ngọc, khuôn mặt no đủ, hai mắt hào quang lóe ra như mặt trời chói chang trên không, làm người ta không thể nhìn thẳng. Quanh thân hắn tử khí tràn ngập, từng luồng đạo vận cổ xưa khó có thể hình dung không ngừng từ trên thân hắn dâng trào ra, ở chỗ cách hắn tám trượng một thước, đạo vận ngưng tụ thành vô số văn tự cùng phù lục màu tím như ẩn như hiện, nghiễm nhiên là các thiên điển tịch tu luyện trân quý đến cực điểm.
Cơ Hạo nhìn tử bào đạo nhân, tuy chưa bao giờ gặp, nhưng mà liếc một cái nhìn thấy hắn, giống như toàn bộ thiên địa đều đang phát ra thanh âm thật lớn, thiên địa cộng hưởng nói cho Cơ Hạo —— đây là đại sư huynh Thanh Vi đạo nhân của Vũ Dư đạo nhân.
Áp lực khổng lồ mà sâm nghiêm ập tới trước mặt, giống như một ngọn núi lớn hung hăng ép về phía Cơ Hạo.
Cơ Hạo nghiêm túc, xa xa hướng Thanh Vi đạo nhân chắp tay chào, lưng cúi xuống thật sâu.
Áp lực khủng bố đủ để đem Cơ Hạo nghiền áp thành thịt nát chợt trở nên dịu dàng ôn hòa như mưa thuận gió hoà, một luồng nhiệt lực mênh mông kéo dài không ngừng rót vào thân thể Cơ Hạo, ba đóa hoa sen màu tím ở đỉnh đầu Cơ Hạo ‘xoẹt xoẹt’ xoay tròn, sau đó nhanh chóng nhập vào thân thể Cơ Hạo.
Một luồng pháp lực đạo gia hùng hậu, tinh thuần, kéo dài miên man gần như vô cùng vô tận rót vào thân thể Cơ Hạo, nhanh chóng dung nhập thái dương đạo chủng.
Thái dương đạo chủng của Cơ Hạo phát ra vạn đạo kim quang, tu vi pháp lực của hắn đột nhiên tăng mạnh. Nháy mắt ngắn ngủn, pháp lực Cơ Hạo ước chừng tăng lên thành gấp mười so với ban đầu!
Mà đây chẳng qua là Thanh Vi đạo nhân sau khi nhìn Cơ Hạo một cái, phát hiện Cơ Hạo ‘giữ lễ rất cung kính’, rất cung kính đối với mình, tùy ý cho Cơ Hạo một chút lợi ích!
Các luồng hà khí màu vàng không ngừng từ đỉnh đầu Cơ Hạo bốc lên, ở đỉnh đầu hắn ngưng tụ thành một đám mây lành nho nhỏ phạm vi ba thước. Giờ phút này pháp lực tu vi của Cơ Hạo đã rất có mấy phần khí tượng. Chỉ nói từ trên pháp lực tu vi, đạo pháp thần thông của hắn đã đủ để chống lại cao giai Vu Đế.
Thanh Vi đạo nhân thật đáng sợ. Nếu Cơ Hạo có chút vô lễ đối với hắn, Cơ Hạo không chút nghi ngờ mình sẽ thiệt thòi to. Nhưng sau khi Cơ Hạo biểu hiện ra tôn kính đối với Thanh Vi đạo nhân, hắn lập tức chiếm được lợi ích thật lớn.
Trong lòng Cơ Hạo hiểu ra. Làm đồ đệ của Thanh Vi đạo nhân, không nhẹ nhàng tiêu dao như làm đệ tử của Vũ Dư đạo nhân.
Hắn không khỏi âm thầm may mắn, may mắn mình năm đó chưa bái vào môn hạ Thanh Vi đạo nhân, nếu không lấy tính cách nhảy nhót của Cơ Hạo, hắn không biết bị Thanh Vi đạo nhân trừng phạt bao nhiêu lần rồi.
“Đạo hữu quả nhiên khẳng khái, cũng phải, đạo hữu chiếm bao nhiêu đàn tràng tốt, chút lợi ích từ kẽ ngón tay chảy ra, là có thể thành tựu môn nhân đệ tử.”
Một thanh âm khô cằn từ trên cao hạ xuống, Hoa đạo nhân Cơ Hạo từng gặp cầm một cây mộc trượng, vẻ mặt lạnh nhạt từ trên cao bay xuống.
Hắn nhìn Cơ Hạo một cái, thản nhiên cười nói: “Chỉ khổ môn nhân đệ tử huynh đệ hai người ta, đàn tràng chúng ta đều là một ít nơi hoang vắng, sản vật cằn cỗi, môn nhân đệ tử dụng công nữa, cố gắng nữa, tinh tiến nữa, cũng không thể so với Thanh Vi đạo hữu tùy ý ban cho lợi ích.”
Cửu Long liễn của Thanh Vi đạo nhân dừng ở giữa không trung, tay phải hắn nhẹ nhàng vuốt ve hư ảnh ấn tỳ kia, ngữ khí nghiêm nghị nói: “Ngươi ghét bỏ đàn tràng nhà mình cằn cỗi, hâm mộ đàn tràng nhà ta dồi dào, chẳng lẽ là muốn cướp đàn tràng nhà ta sao?”
Cười lạnh, Thanh Vi đạo nhân lạnh lùng nói: “Nếu là Hoa đạo hữu có cái nhã hứng này, hôm nào có rảnh, ngươi ta hai người không ngại đánh cược một hồi?”
Trong mắt lóe sáng như mặt trời chói chang, trong giọng nói của Thanh Vi đạo nhân mang theo một tia hưng phấn nho nhỏ: “Nói thẳng, môn hạ Linh Thứu sơn của đạo hữu cũng là động thiên phúc địa, vô thượng đàn tràng hàng đầu, bần đạo cũng hâm mộ nhiều năm.”
“Thanh Vi đạo hữu cần gì khí thế bức người chứ?” Thanh âm Mộc đạo nhân Cơ Hạo quen thuộc từ trên cao bay xuống, một đạo bích quang hắt xuống, một cây bồ đề thật lớn đỉnh thiên lập địa cao vạn dặm bỗng dưng xuất hiện giữa không trung, Mộc đạo nhân ngồi xếp bằng ở trên một cái rễ của cây bồ đề, mặt mày đau khổ than thở: “Lần này, là bần đạo làm sai, làm phiền hai vị đạo hữu ra tay giúp đỡ!”
Vũ Dư đạo nhân rất không khách khí lườm Mộc đạo nhân một cái: “Ra tay tương trợ? Ai muốn ra tay giúp ngươi? Nếu không phải sợ ngươi chọc phải nhiễu loạn tai họa sinh linh một thế giới này, đạo gia ước gì được thấy ngươi xui xẻo!”
Vũ Dư đạo nhân đang ác chiến hai đại Ma tôn cười to một tiếng, thân thể hóa thành một đạo bích quang phóng lên cao, lao thẳng về phía sau.
Vũ Dư đạo nhân vẫy tay một cái, bích quang che trời kia nhanh chóng hóa thành một thanh trường kiếm tạo hình kỳ cổ rơi vào trong tay. Hắn rút trường kiếm, ngón tay nhẹ nhàng búng, hào khí vạn trượng cười to nói: “Đồ nhi ngoan, cẩn thận thủ ở một bên, xem vi sư và nhị sư bá của ngươi ra tay hàng ma!”
Trường kiếm chấn động không ngớt, phát ra tiếng kiếm ngân bén nhọn.
Thân hình Thanh Vi đạo nhân, Hoa đạo nhân, Mộc đạo nhân nhoáng lên một cái, phân biệt đứng ở dưới một đạo kiếm quang của Vũ Dư kiếm trận.
Vũ Dư đạo nhân cười lớn một tiếng, túm lấy Cơ Hạo, thân thể nhoáng lên một cái, đáp ở dưới một đạo kiếm quang cuối cùng.
Bốn người không dong dài nữa, đồng loạt cười lạnh nhìn thiên ma lấy hàng vạn để tính bốn phương tám hướng, hai tay khẽ chà xát liền có các đạo lôi quang đánh về phía bốn thanh bảo kiếm.
Trong thiên địa sát khí lẫm liệt, sát ý đáng sợ tràn ngập hư không, một lại một thiên ma rít lên bị kiếm ý nghiền thành phấn.