Cơ Hạo va đầu vào trên vách tường thần điện, tường điện màu đỏ nổi lên một tầng tầng ánh lửa nhỏ dày, đầu Cơ Hạo bị va vang lên ‘Ong ong’, xương cổ không ngừng truyền đến tiếng kêu ‘Ken két…’ đau đớn, càng thêm làm cho người ta ghê răng.

Chỉ sóng âm công kích, Cơ Hạo từ thân thể đến linh hồn đã thiếu chút nữa toàn diện sụp đổ.

Cần biết, hắn nay vô luận là đạo hạnh pháp lực, hay là thân thể, vu lực, đều là tồn tại cấp Vu Đế. Ỷ vào các thần thông bí pháp Vũ Dư đạo nhân truyền thụ, càng có bốn chiêu Khai Thiên, Ích Địa, Vạn Vật Sinh, Vạn Vật Diệt hư ảnh bí truyền, còn có Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh bí thuật kiếp trước tự mang đến…

Các loại thần thông bí pháp hòa hợp một thể, Cơ Hạo có trăm phần trăm tin tưởng chống lại mà bất bại cùng Vu Đế nhân tộc đỉnh phong.

Nhưng các nữ tử tuyệt đẹp tay áo bay bay kia, cũng không biết lai lịch thế nào, thế mà chỉ là tiếng tỳ bà vang lên, đã đánh cho Cơ Hạo tối tăm mặt mũi ngay cả cơ hội chống trả cũng không có.

“Không đúng, tỳ bà?” Cơ Hạo mở to mắt nhìn, trong mắt tỏa kim quang, Thái Dương Đạo Mâu ở mi tâm mở ra, một luồng sáng màu vàng mãnh liệt bắn thẳng về phía các nữ tử xinh đẹp kia.

Đùa cái gì vậy? Tỳ bà, loại nhạc cụ này… Thời kì liên minh bộ lạc nhân tộc, nhiều bộ lạc nguyên thủy man hoang đều còn đang sử dụng đồ đá, còn ở năm tháng đốt rẫy gieo hạt, cho dù là bộ lạc nhân tộc đỉnh cấp nhất cũng chỉ vừa mới phát minh tiêu, sáo… các nhạc khí thổi, mặt hàng đó cũng chỉ là Cộng Công Vô Ưu đỉnh cấp hoàn khố như vậy dùng để học đòi văn vẻ.

Nhạc khí nhân tộc hiện tại thường dùng nhất là —— trống!

Trống dùng để chiến đấu, dùng khi hiến tế sử dụng!

Tỳ bà? Cơ Hạo chưa bao giờ thấy tỳ bà ở Bồ Phản, nhân tộc hiện tại vốn không có tỳ bà loại nhạc khí này!

Không chỉ có nhân tộc, ngay cả dị tộc bên kia cũng chưa có!

Ngu tộc là cực kỳ chú ý phẩm chất sinh hoạt cùng cách điệu sinh hoạt, bọn hắn có hơn một ngàn loại nhạc khí cổ quái to nhỏ, trong đó rất nhiều đều là món đồ chơi hết sức tâm tư, hết sức xảo diệu.

Nhưng Ngu tộc cũng chưa có tỳ bà loại nhạc khí này!

“Các ngươi là cái gì?” Cơ Hạo giận quát một tiếng, mặt ngoài thân thể hiện lên một đạo thần quang âm u. Bàn Hi Thần Kính toàn lực phát động bảo vệ quanh thân.

Một bóng hình xinh đẹp đột ngột đến trước mặt Cơ Hạo, nàng hướng tới Cơ Hạo cười quyến rũ, trong một đôi mắt phượng tuyệt đẹp hầu như có thể nhỏ ra sóng nước cảnh xuân dào dạt. Nàng hướng Cơ Hạo nhẹ nhàng phun một làn hương thoang thoảng, nũng nịu nhẹ nhàng nói:

“Tiểu ca thật tuấn tú, nô nô đẹp không? Tiểu ca nguyện thưởng thức một khúc phi thiên diệu vũ của nô nô không?”

“Phi thiên?” Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Ta đánh cho ngươi hồn phách phi thiên, thân thể rơi xuống đất!”

Hét lớn một tiếng, tay phải Cơ Hạo như đại đao, kéo theo một đạo thái dương tinh hỏa hướng mỹ nhân trước mặt bổ tới. Trong lúc gấp gáp, hắn không kịp vận chuyển ba thức phía sau, chỉ là đơn thuần sử dụng Khai Thiên Nhất Kích hướng giữa ngực bụng mỹ nhân bổ xuống.

Mỹ nhân cười, thân thể như không có trọng lượng, theo Cơ Hạo ra tay bay về phía sau. Làn váy nàng nhảy múa, lộ ra hai cái chân trắng như tuyết như mỹ ngọc chạm khắc thành, trên móng chân sơn nước hoa đỏ bừng, hai bàn chân nhỏ nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, liền có vô số Mạn Đà La hoa trong suốt loang loáng nhẹ nhàng bay ra.

Mạn Đà La hoa màu vàng tản mát ra mùi thơm ngào ngạt, nhanh chóng ngưng tụ thành một thảm hoa tươi ở trước mặt Cơ Hạo.

Hai tay mỹ nhân ngược ở sau người, ngón tay ngọc khẽ gảy, một trận tiếng tỳ bà dày đặc ‘Tinh tinh’ giống như bão tố truyền đến. Vừa gảy ngược tỳ bà, mỹ nhân vừa nhẹ nhàng vặn vẹo vòng eo thon, quần áo toàn thân theo gió bay, tạo nên từng mảng quang phấn màu vàng kiều diễm.

Dưới quang phấn màu vàng và Mạn Đà La hoa màu vàng ôm ấp, thân thể mỹ nhân nhẹ nhàng nhảy múa. Biên độ động tác của nàng không lớn, chỉ khẽ lắc đầu, hất vai một cái, uốn éo lưng, khẽ nhấc chân, liền tự nhiên mà vậy có một loại ý nhị xinh đẹp khắc vào sâu trong linh hồn nảy sinh ra.

Như một vò rượu ngon ngâm nhiều năm tháng, ý nhị mỹ nhân ở trong không khí kéo dài nhộn nhạo ra.

Cơ Hạo liên tục quát khẽ, hai tay cấp tốc vung, từng đạo chú văn phòng ngự thanh tâm hàng ma trong Vũ Dư đạo kinh không ngừng thêm vào ở trên thân mình. Từng đạo Vũ Dư tiên quang hóa thành quầng sáng màu vàng trọng điệp ở mặt ngoài thân thể Cơ Hạo, chỉ nhìn thấy ngoài kim quang từng ráng màu nhộn nhạo, quang phấn màu vàng trên người mỹ nhân tản mát ra giống như sóng nước bám vào ở ngoài hàng ma phù văn của Cơ Hạo, không ngừng ăn mòn, cắn nuốt.

‘Xẹt’, ‘Xẹt’, ‘Xẹt’, tiếng vang nhỏ bé dày đặc không dứt bên tai.

Mỗi một tiếng ‘Xẹt’ vang lên, đều là một đạo hàng ma phòng ngự chú văn của Cơ Hạo bị phá vỡ. Vừa mới bắt đầu còn cần thời gian một hơi thở mới có thể phát ra một tiếng ‘Xẹt’ vang lên, nhưng rất nhanh tiếng ‘Xẹt xẹt’ đã nối liền một mảng.

Ngón tay Cơ Hạo cũng sắp chuột rút rồi. Hắn trong mỗi một nháy mắt hướng trên người mình thêm vào hơn ba ngàn đạo phòng ngự chú văn, loại cường độ phòng ngự đó cho dù là một đỉnh phong Vu Đế toàn lực tấn công, Cơ Hạo cũng có thể ung dung ngăn cản.

Nhưng chợt nghe một trận tiếng vang ‘Xẹt xẹt’ lướt qua, kim quang ngoài thân Cơ Hạo bị phá sạch sẽ, sau đó thần quang màu đen Bàn Hi Thần Kính phát ra kịch liệt chấn động một cái, vang lên ‘Ông’ một tiếng, một công kích đáng sợ bị dịch chuyển ra ngoài.

‘Phành’ một tiếng nổ vang, một khoảng tường cung điện bên người Cơ Hạo đột nhiên vỡ nát, trên tường cung điện dày tới cả trượng, đúc từ thần kim đã phá vỡ một vết bàn tay cực lớn, xem hình cái tay đó chính là hình dạng bàn tay tuyệt sắc mỹ nhân trước mặt hắn.

“Ủa? Vô thượng bí bảo?” Động tác của mỹ nhân đột nhiên cứng đờ. Nàng cười rất ngọt, trong mắt lóe ra u quang, ngây ra nhìn chằm chằm thần quang màu đen trên người Cơ Hạo.

“Phá!” Cơ Hạo quát khẽ một tiếng, vung đôi tay lên, Vũ Dư lôi pháp toàn lực phát động, liên tục bốn mươi chín đạo điện quang chói mắt như kiếm sắc vung lên phát ra ánh sáng lạnh, mang theo sát khí lạnh lẽo cuồn cuộn hướng trước mặt mỹ nhân đập tới.

“Tiểu ca thật độc ác, cùng cực lạc với ta không được sao?”

Thân thể mỹ nhân nhoáng lên một cái, dễ dàng tránh được lôi pháp công kích Cơ Hạo toàn lực phát ra, thân thể cao gầy xinh đẹp vồ về phía trước, nhẹ nhàng bổ nhào tới trước mặt Cơ Hạo, một mùi thơm cơ thể nồng đậm phả vào mặt, khiến người ta tâm thần đều say.

Thân thể Cơ Hạo một lần nữa tê dại, toàn thân không rút ra được một chút khí lực.

Thái dương đạo chủng và Bàn Giả thái dương một lần nữa nghe tin mà hành động, vạn trượng kim quang dâng trào toàn thân, hương thơm nồng đậm Cơ Hạo hút vào bị một mồi lửa thiêu hủy sạch sẽ.

“Cơ Hạo cẩn thận, mấy thứ này…” A Bảo ở một bên lớn tiếng quát: “Các nàng không phải dạng vừa đâu!”

Đỉnh đầu A Bảo ngũ khí bốc lên, tam hoa quay tròn, trên ba đóa hoa sen ba cái bóng người ảm đạm đồng thời hiện thân, vô số kim quang như giọt nước mưa từ đỉnh đầu hắn đổ xuống, hóa thành một quầng sáng huy hoàng tráng lệ đem hắn và Quy Linh bảo vệ ở chính giữa.

Cơ Hạo thấy rõ, trong một đám mây lành ở đỉnh đầu A Bảo, mơ hồ có một tòa bảo tháp mông mông lung lung lơ lửng.

Tòa bảo tháp đó trong mỗi một cái cửa, mỗi một cánh cửa sổ đều phun ra ánh sáng bảy màu, kéo hư không xung quanh điên cuồng dâng trào như nước chảy, từng dải ánh sáng màu sắc không ngừng hướng các mỹ nhân đó đập tới.